Thương nhân địa vị thấp bị kẻ sĩ khinh thường, nếu lúc trước Lý phu nhân có thể mời nữ phu tử tới thì cũng không còn chuyện của bà ta nữa.
Lý phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn Tần phu tử: "Phu tử cảm thấy Đạo Hoa nhà ta như thế nào?"
Tần phu tử không nghĩ như ngợi liền nói: "Đại cô nương đương nhiên là tốt, chỉ là tính tình có chút không chịu quản giáo." Phu tử bình luận học sinh, thiên kinh địa nghĩa, cho dù thân phận cao tới đâu, cũng phải nghe, cho nên, nàng cũng không sợ Lý phu nhân tức giận.
Lý phu nhân nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, trầm giọng nói: "Như thế, Tần phu tử là không thể dạy Đạo Hoa nhà ta?"
Lý phu nhân thân thiết hiền hòa, đây là lần đầu tiên biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài, lập tức chấn Tần phu tử tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Tần phu tử mới phục hồi tinh thần lại: "Phu nhân, ta không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy tính tình đại cô nương có chút nóng nảy, phải học quy củ cho tốt."
Lý phu nhân vẫn trầm mặt: "Tần phu tử nếu cảm thấy mấy cô nương nhà ta không đáng để ngươi dạy bảo, hãy nói cho ta biết một tiếng, Nhan gia từ trước đến nay dễ nói chuyện."
Đây là thật sự muốn từ chối nàng?
Tần phu tử vừa tức vừa giận, nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, nhà họ Nhan ở huyện Lâm Nghi là người đầu tiên mời phu tử nữ, nàng cần những thứ này để sống qua ngày "Phu nhân, ta sẽ tận tâm dạy dỗ mấy vị cô nương."
Lý phu nhân nghe xong, lúc này mới lộ ra một chút tươi cười: "Vậy làm phiền phu tử phí tâm rồi." Nói xong, bưng chén trà lên.
Tần phu tử nhìn thấy, đứng dậy cáo lui.
Nàng vừa đi, Bình Hiểu lo lắng nói: "Phu nhân, Tần phu tử tựa hồ rất tức giận."
Lý phu nhân hừ lạnh: "Là lỗi của ta, trước kia quá khách khí với nàng ta, nàng ta thật sự xem mình là phu tử hiếm thấy từ cổ chí kim!" Nói xong, suy nghĩ một chút: "Ngươi bảo người lặng lẽ đi tìm hiểu nữ phu tử khác trong huyện thành một chút."
Bình Hiểu: "Phu nhân đang tính sa thải Tần phu tử sao?"
Lý phu nhân lạnh giọng nói: "Nếu nàng biết dạy Đạo Hoa tốt thì quên đi. Bằng không, ngươi thật sự cho rằng không có nàng, Nhan gia cô nương sẽ không có người dạy sao?”
Tần phu tử sắc mặt âm trầm trở lại Đức Nghệ viện, lúc đi ngang qua lớp học, nhìn lướt qua Đạo Hoa ngồi cuối cùng trong phòng với ánh mắt nham hiểm, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lý phu nhân, không thể không nhịn xuống cơn buồn bực trong lòng, nhanh chóng trở về phòng của mình.
Tần phu tử vừa đi, một khắc trước còn đang chuyên tâm mài mực Đạo Hoa liền ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Tần phu tử, ánh mắt của Đạo Hoa lóe lên.
Có câu phải nói sao đây?
Duyên phận giữa người với người rất quan trọng.
Rất hiển nhiên, giữa nàng và Tần phu tử thuộc về loại không có duyên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần phu tử, nàng đã cảm thấy người này mặt mày nhăn nhó , quá mức nghiêm túc cứng nhắc, rất không hợp với nàng.
Không phải sao, tiếp xúc không bao lâu, nàng đã bị nhằm vào.
Cũng không biết nương nói gì với nàng ta?
Nhìn sắc mặt khó coi của nàng ta vừa rồi, ngày sau cho dù không nhằm vào nàng nữa, đoán chừng cũng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Cả ngày đối mặt với một lão sư không thích mình, luôn tìm mình gây phiền phức, rất ảnh hưởng tâm tình của mình.
Hơn nữa, nàng cũng không thích phương thức dạy học của Tần phu tử, quá mức giáo điều, áp lực, chênh lệch quá lớn với bầu không khí thoải mái vui vẻ của nàng và loại lớp học mà nàng thích.
Phải làm sao mới có thể đổi một phu tử khác đây?
Việc này nàng phải suy nghĩ thật kỹ.
Trên lớp học, ba người Chu Tú Vân, Phạm Tư Nhiên, Từ Khắc đều lặng lẽ nhìn ngắm Đạo Hoa giống như người không có việc gì, sau đó lại quay đầu nhìn Nhan Di Song, Nhan Di Hoan, Nhan Di Nhạc, châu đầu ghé tai nói.
"Đại tỷ tỷ nhà các ngươi thật lợi hại, chống đối phu tử lại không bị trách phạt."
Nhan Di Song sắc mặt không tốt lắm, lẩm bẩm: "Thế này vẫn chưa sao, ả còn dám mạnh miệng cãi với phụ thân."
"A!"
Nghe xong ba người đều kinh sợ.
Chu Tú Vân tỏ vẻ khó tin: "Lá gan của nàng thật lớn. Khi ta nhìn thấy phụ thân, ngay cả nói một câu ta cũng không dám nói thêm."
Nhan Di Song liếc nàng một cái, có chút ngạo kiều nói: "Đó là bởi vì phụ thân ta tính tình tốt, không giống phụ thân ngươi, thân là gia sư, cả ngày đều treo quy củ lễ nghi ở bên miệng, đừng nói ngươi, chính là ta cũng có chút sợ hãi nhìn thấy ông."
Từ Khắc bĩu môi, có chút mất hứng nói: "Phụ thân ngươi tính tình tốt? Đó là ngươi chưa thấy hắn mắng người, ngày hôm qua phụ thân ta còn bị phụ thân ngươi mắng đó!"
Nhan Di Song nhíu mày: "Đó nhất định là phụ thân ngươi có lỗi, phụ thân ta chưa bao giờ vô duyên vô cớ mắng người, hơn nữa, phụ thân ta là Huyện lệnh, phụ thân ngươi là Huyện thừa, phụ thân ta mắng không được sao?"
Nghe thấy lời này, Từ Khắc tức giận quay đầu đi: "Ta không nói chuyện với muội nữa."
Nhan Di Song cũng quay đầu sang một bên: "Không nói thì thôi, ai thèm chứ."
Thấy hai người cãi nhau, Chu Tú Vân vội vàng nói: "Không phải đang nói đại tỷ tỷ của ngươi sao? Sao các ngươi lại cãi nhau trước?" Nói xong nhìn về phía Nhan Di Nhạc: "Di Nhạc muội muội, muội nói với bọn ta đại tỷ tỷ của muội đi."
Nhan Di Nhạc vốn định nói gì đó, nhưng bị Nhan Di Hoan trừng mắt một cái, đành phải nói: "Còn chưa làm xong bài tập, trước không nói với các người."
Chu Tú Vân lại nhìn Nhan Di Hoan và Phạm Tư Nhiên, nhưng hai người đều cúi đầu, căn bản không để ý đến nàng ta.
Thấy vậy, nàng không thể không đè xuống trái tim bát quái của nàng.
Lúc này, Tần phu tử cầm sách đi đến.
"Bái kiến phu tử!"
Đạo Hoa đi theo những người khác đứng dậy hành lễ, hành vi cử chỉ không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Tần phu tử nhìn thoáng qua Đạo Hoa, gật đầu, bảo mọi người ngồi xuống, sau đó bắt đầu lên lớp.
Tiến độ chương trình học không thay đổi, nhưng khác với trước đây là, từ hôm nay trở đi, Tần phu tử không còn đặt câu hỏi với Đạo Hoa nữa.
Không có hỏi, tự nhiên cũng không có chỉ ra chỗ sai.
Không phải nói nàng nhằm vào Nhan đại cô nương sao, hiện tại nàng không hỏi, như vậy cũng không thể nói nàng không phải sao?
Đám người Nhan Di Song thấy Tần phu tử không nhắm vào Đạo Hoa nữa, còn có chút thất vọng, nhưng mà, các nàng rốt cuộc còn nhỏ mau quên, rất nhanh đã bỏ qua việc này.
Dường như lớp học đã khôi phục lại bình thường như trước.
Nhưng Tần phu tử và Đạo Hoa đều biết rõ, chuyện này căn bản không thể bỏ qua.
Tần phu tử hoàn toàn không nhìn Đạo Hoa, không hỏi, không sửa lại, xem như nuôi thả nàng, có thể học được bao nhiêu thì phải xem nàng.
Còn Đạo Hoa thì sao, thái độ của nàng đối với cách làm của Tần phu tử có cũng được mà không có cũng không sao.
Nàng là một linh hồn trưởng thành, khuê học cổ đại hoàn toàn có thể tự học, hiện giờ ngoan ngoãn ngồi trên lớp học, một là để trưởng bối trong nhà an tâm, hai là thuận theo quy tắc sinh hoạt cổ đại.
Nàng không muốn làm người độc hành phá vỡ quy tắc, đương nhiên cũng không muốn bị quy tắc cổ đại hoàn toàn đồng hóa, những thứ nàng không thích, không tán đồng, bình thường nàng đều quét qua, hiểu rõ nhưng không tiếp nhận.
Tiết học của Tần phu tử bình thường là buổi sáng đọc sách biết chữ, buổi chiều học nữ công.
Đối với nữ công, Đạo Hoa thật không nghĩ gì.
Trước khi học tập, nàng còn cảm thấy vấn đề không lớn.
Nàng là một người trưởng thành chẳng lẽ còn không thêu được mấy đóa hoa nhỏ?
Nhưng khi nhìn hàng chục hàng trăm sợi tơ với đủ loại màu sắc khác nhau trước mắt, nàng thật sự choáng váng.
Xui xẻo nhất chính là, kim luôn đâm vào tay nàng.
Lúc này mới học không bao lâu, mười ngón tay của nàng đều bị đâm mấy lần.
"Cô nương, hay là chúng ta trước khoan học cái này?" Vương Mãn Nhi vẻ mặt không đành lòng nhìn Đạo Hoa lại bị đâm một châm.
Bởi vì làn da của Đạo Hoa trắng nõn, bị đâm, nhìn qua rất rõ ràng, nhìn trên ngón tay nàng chi chít những lỗ kim màu đỏ, Vương Mãn Nhi hận không thể thêu giúp nàng.
Đáng tiếc, tay nàng còn không linh hoạt bằng Đạo Hoa.
Bởi vì quanh năm đi áp tiêu, nàng vẫn luôn đi theo phụ thânluyện võ, được nuôi đến cẩu thả, loại nữ nhân tinh tế này, nàng nhìn thấy liền choáng váng đầu óc.
Đạo hoa không ngẩng đầu, tiếp tục vùi đầu thêu hoa: "Không được, hôm nay nếu ta không thêu xong hà bao này, không chừng ngày mai Tần phu tử sẽ phạt ta như thế nào đây?"
Tần phu tử mặc kệ nàng, nhưng chỉ cần nàng phạm sai lầm, nàng sẽ không tránh được bị trách phạt.
Nàng ta trách phạt nàng là có lý do, nàng cũng không tìm được cớ để náo loạn, chỉ có thể chịu đựng trước.
Vương Mãn Nhi vẻ mặt ưu sầu: "Cô nương không có cơ sở nữ công, Tần phu tử chỉ lo mấy vị cô nương khác, cũng không nói sẽ dừng lại một mình giảng giải giải châm pháp cho cô nương, để cô nương thêu lung tung như vậy, nữ công của cô nương phải nâng cao thế nào?"
Đạo Hoa cười nhạt: "Tất cả những gì đã trải qua đều hữu ích, ta sẽ luyện tập cảm giác tay trước." Tình huống của nàng, bất kể là Nhan lão thái thái hay là Lý phu nhân đều biết rõ, nàng dám nói, cứ tiếp tục như vậy, không cần nàng làm gì, Tần phu tử cũng đừng mong có được kết quả tốt.
Mặc dù nàng cũng có thể mượn chuyện này náo ra, nhưng tóm lại sẽ cho người ta ấn tượng nàng không chịu được khổ.
Hậu viện huyện nha này không phải Nhan gia thôn, cho dù nàng có Nhan lão thái thái và Lý phu nhân che chở, nhưng mọi người đều biết, ở thời cổ đại thanh danh rất quan trọng, nàng cũng không muốn truyền ra thanh danh không tốt.
Hơn nữa, nàng học nữ công không tốt, nhưng nàng cũng không ghét, tự mình thêu cái túi tiền, khăn tay gì đó, ở thời cổ đại không có chút giải trí nào này, cũng rất thú vị.
Cứ học như vậy đã.
Vương Mãn Nhi thăm dò nói: "Cô nương, nếu không chúng ta nói chuyện với phu nhân một chút?"