Nhan Trí Viễn thở dài: "Khó mà nói, vì việc cứu trợ thiên tai, triều đình phái một vương gia xuống, đệ nghe đại ca nói, đây có lẽ là cơ hội của huynh ấy, trước đây chiến tích của đại ca coi như không tồi, nhưng phía trên không ai nói chuyện, cũng chỉ có thể bị mai một."
"Lần này có triều đình phái vương gia, chỉ cần hắn có chiến tích nổi bật, thì có khả năng được chú ý tới. Những ngày này, vì an trí dân chạy nạn, ngay cả ta cũng bị bắt đi tráng đinh, bôn ba khắp nơi, cũng không biết cuối cùng có thể như ý hay không?"
Tôn thị thở dài: "Đại ca lên chức cũng quá khó khăn."
Nhan Trí Viễn cũng thở dài theo: "Ai bảo nhà ta không có ai giúp đỡ, căn cơ mỏng chứ."
Tôn thị bĩu môi: "Nhà các ngươi có người giúp đỡ, đáng tiếc người ta không muốn."
Nghe vậy, sắc mặt Nhan Trí Viễn trầm xuống: "Im miệng, tốt nhất ngươi đừng nói nữa, nương vốn không hài lòng lắm về ngươi, nương biết ngươi ăn nói như vậy sẽ càng ghét ngươi hơn."
Con dâu Tôn thị này cũng không phải Nhan lão thái thái chọn, là Nhan Trí Viễn tự mình nhìn trúng, lúc trước khi bọn họ thành thân, Nhan lão thái thái cũng rất miễn cưỡng.
Nói đến đây, Tôn thị cũng có chút tức giận: "Ta thật buồn bực, nhà chúng ta ở Trì Hồi trấn cũng là gia đình số một số hai, sao lão thái thái lại chướng mắt ta? Chẳng lẽ thân phận của ta không tốt hơn đại tẩu xuất thân thương nhân sao?"
Nhan Trí Viễn trợn trắng mắt: "Thôi đi, xuất thân đại tẩu thương nhân, địa vị không cao, nhưng người ta có tiền, nhà các ngươi ở trấn Trì Hồi cùng lắm chỉ tính là một tiểu địa chủ, ai cao quý hơn ai?"
"Ngươi..."
Tôn thị có chút tức giận, lúc trước khi Nhan Trí Viễn theo đuổi nàng, Nhan Trí Cao vẫn chỉ là một tú tài nghèo, lúc trước nàng ta không ghét bỏ hắn nghèo, bây giờ hắn lại bắt đầu ghét bỏ nàng ta.
Nhan Trí Viễn thấy Tôn thị mặt mày xanh mét, không thể không nói vài câu mềm mỏng: "Được rồi, nàng đừng tức giận nữa, nương không thích nàng, còn không phải là vì nhà nàng chuyên gây chuyện hay làm khó dễ đối với tá điền sao."
Tôn thị vẻ mặt ủy khuất: "Chuyện trong nhà, từ trước đến nay là phụ thân cùng mấy ca ca làm chủ, liên quan gì đến ta?"
Nhan Trí Viễn: “Nương vì biết chuyện này, mấy năm nay không phải cũng không làm khó nàng à. Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, dù sao người nhà nàng và nương cũng không thường gặp, chỉ cần nàng không hành động ngu ngốc, nương cũng lười để ý tới nàng."
Tôn thị không khỏi chán nản, nhưng cũng không tiện nói thêm nữa.
Hiện tại Nhan gia là viên chức, Tôn gia chính là một địa chủ hơi có chút tài sản, nhà mẹ đẻ không được, nàng ở Nhan gia cũng không có tiếng nói.
Nhan Trí Viễn lại dặn dò một câu: "Ta biết bình thường nàng giao hảo với Lâm thị, hai người Di Hoan và Di Nhạc chơi rất tốt với Di Song, thế nhưng, nàng cũng đừng xem nhẹ Đạo Hoa, biết chưa?"
Tôn thị lườm hắn một cái: "Việc này cần chàng phải nói."
Nhan Trí Viễn yên tâm, sau đó chắp hai tay đi tiền viện hỗ trợ.
Tam phòng.
Nhan Văn Đào: "Đại bá không trách phạt Đạo Hoa sao?"
Ngô thị không quá xác định: "Chắc là không đâu."
Nhan Văn Đào thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, đại bá nghiêm khắc như vậy, nếu phạt Đạo Hoa, nàng khóc cho xem."
Nhan Trí Cường nhìn Nhan Văn Đào: "Văn Đào, lúc con đi gặp Đạo Hoa, bảo nàng ấy kiềm chế lại, tính tình đại bá của con không tốt lắm, trong khoảng thời gian này vì an trí dân chạy nạn, lao tâm lao lực, dễ nổi nóng, bảo nàng ấy đừng có đâm đầu vào họng súng."
Nhan Văn Đào gãi đầu: "Trước đây khi còn ở thôn Nhan gia, mỗi ngày Đạo Hoa đều vui vẻ, ở chung với mọi người đều rất tốt, sao tới nơi này rồi mà cứ luôn tức giận?"
Nhan Trí Cường cố nén thở dài: "Người quê tuy thích đem chuyện nhà người khác ra nói ngắn nói dài, nhưng làm người thuần phác, trong bụng không có nhiều khúc chiết, nhưng người nơi này không ai dễ đối phó."
Từ đại ca, cho tới cháu gái Di Nhạc nhỏ nhất, đều có tâm tư của mình.
Trong ba huynh đệ Nhan gia, hắn là thành thật nhất, nhưng thành thật, cũng không có nghĩa là hắn đần, những ngày này hắn cũng thấy rõ, thiếp thất kia của đại ca mơ hồ đang phân cao thấp với đại tẩu.
Đạo Hoa còn nhỏ, tính tình lại thẳng, nhưng không phải cũng trở thành mục tiêu công kích của Lâm thị sao.
Ai, cũng không biết đại ca nghĩ như thế nào, đại tẩu hiền lành như vậy, làm gì còn nhất định phải cưới một người thích phá hoại gia đình ?
Nhan Văn Đào gật đầu: "Đúng vậy, người ở đây nói chuyện vòng qua vòng lại, cũng không ngại mệt mỏi, đợi lát nữa con đi tìm Đạo Hoa, phải nói với nàng, tránh nàng lại chịu thiệt."
Ngay khi các phòng đang lén nghị luận, Tần phu tử mặt không biểu tình bị nha hoàn dẫn tới chính viện.
Đến chính viện, Tần phu tử được mời đến phòng khách, nhưng Lý phu nhân lại không có ở đây.
Bình Hiểu cười đưa trà lên: "Phu tử xin chờ một lát, phu nhân có chút việc, xử lý xong liền lập tức tới gặp phu tử."
Tần phu tử bình tĩnh gật đầu.
Nhưng lần chờ đợi này lại ước chừng đợi nửa canh giờ.
Lần này, nàng xem như hiểu rõ, Lý phu nhân đây là đang thị uy nàng.
Nói thực ra kết quả như vậy, nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nhan gia đại phu nhân Lý thị, bởi vì xuất thân thương nhân, sức lực của Nhan gia cũng không đủ, lại thêm Lâm di nương được sủng ái, bà ta lại vì quan hệ với Lâm di nương nên được dẫn tới dạy học cho các cô nương, cho nên mỗi lần gặp bà ta, cho dù Lý phu nhân bất mãn trong lòng cũng phải khách khí.
Lần này, nữ nhi nàng chống đối mình, nàng chẳng những không chủ động mang theo nữ nhi xin lỗi, lại ở đây bày ra sắc mặt cho nàng!
Thương nhân quả nhiên là thương nhân, không có quy củ lễ nghi đáng nói.
Nước trong chén trà lại một lần nữa không còn, nhưng Lý phu nhân vẫn không tới.
Tần phu tử vô cùng tức giận, nhớ tới việc rời đi, nhưng nghĩ tới tình huống của mình, lại không thể không nhịn xuống.
Nàng thủ tiết, nhà chồng cảm thấy nàng khắc chồng, đối xử với nàng cũng không tốt, nhà mẹ đẻ bên này lại quá nghèo, nàng bây giờ ở nhà chồng, nhà mẹ đẻ cũng không thể quay về, cho nên, Lâm di nương vừa giới thiệu nàng đến Nhan gia dạy học cho các cô nương, nàng lập tức tới.
Nói thật ra, nàng rất quý trọng cơ hội dạy học ở Nhan gia.
Lần này nếu không phải muốn báo đáp Lâm di nương, bà cũng sẽ không nhằm vào Nhan gia đại cô nương.
Nàng vốn nghĩ một tiểu cô nương chín tuổi, cái gì cũng không hiểu, coi như bị nhằm vào, cũng không dám nói ra.
Nhưng Nhan đại cô nương kia lại là một người không theo lẽ thường.
Thử hỏi, có học sinh nào bị phu tử ủy khuất, không phải yên lặng nuốt xuống, sau đó trở về xem kỹ mình, tìm vấn đề của mình?
Có ai giống Nhan đại cô nương, trực tiếp nói thẳng ra là bị phu tử chèn ép. Người lớn lên ở nông thôn, quả thật không có giáo dưỡng, không biết tôn sư trọng đạo!
Nhưng mà, nàng cũng nóng vội.
Nàng không nên làm rõ ràng như vậy, cho nên bị động trong lúc này .
Nàng rất rõ ràng, Lâm di nương được sủng ái, nhưng Lý phu nhân mới là phu nhân chân chính của Nhan gia, nếu thật sự đắc tội với nàng, nàng đừng mong ở lại Nhan gia.
Lý phu nhân đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Tần phu tử thần sắc không ngừng biến hóa, thần sắc hơi thu liễm: "Tần phu tử, thật ngại quá ta tới trễ, để cho ngươi đợi lâu rồi."
Tần phu tử đứng dậy, khách khí nói: "Phu nhân phải quan tâm chuyện của cả nhà, tự nhiên tương đối bận rộn, ta chờ một chút cũng không sao."
Nếu là bình thường, Lý phu nhân đã sớm để Tần phu tử ngồi xuống, nhưng lần này, Lý phu nhân trực tiếp không nhìn Tần phu tử, lập tức ngồi xuống, sau đó nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới giả vờ nhìn thấy Tần phu tử không ngồi xuống, kinh ngạc nói: "Phu tử làm cái gì vậy, mau mau ngồi xuống đi."
Tần phu tử liếc mắt nhìn Lý phu nhân vẫn tươi cười đón chào trước sau như một, trong lòng hơi khó chịu, hôm nay trong mắt Lý phu nhân có thêm một tia sắc bén mà bình thường không nhìn thấy.
Lý phu nhân thấy Tần phu tử ngồi xuống, thản nhiên nói: "Tần phu tử đến Nhan gia thời gian không ngắn, trước kia cũng không có hỏi qua, phu tử ở Nhan gia có quen không?"
Tần phu tử trong lòng nhảy dựng, trên mặt không hiện rõ nhẹ gật đầu: "Quen rồi, hai năm qua đa tạ phu nhân hao tâm tổn trí chiếu cố."
Lý phu nhân cười cười: "Phu tử nói gì vậy, người tới quý phủ chúng ta tận tâm dạy bảo mấy cô nương, lao tâm lao lực, chúng ta chiếu cố một chút cũng là việc nên làm."
Tần phu tử nghe rõ ý ở ngoài lời của Lý phu nhân.
Nàng tận tâm dạy bảo các cô nương, cho nên mới được hậu đãi, nếu như không tận tâm thì đây là muốn sa thải nàng?
Tần phu tử cười nhạo trong lòng, Lý gia quả thật có chút gia tư, nhưng cũng không được coi là phú thương đỉnh cấp, cộng thêm thời gian giàu có không dài, vòng giao thiệp cũng không lớn.