“Tài nghệ nấu ăn của Đạo Hoa đúng là không còn gì để nói, cháo mùng tám tháng chạp mỗi năm đều ăn, năm nay là ngon nhất." Nhan Trí Viễn không chút keo kiệt khen Đạo Hoa.
Nhan lão thái thái thích nghe người khác khen Đạo Hoa, nghe Nhị nhi tử nói, nụ cười trên mặt càng sâu.
Nhan Trí Viễn nhìn thấy, lập tức khen thêm vài câu, khiến lão thái thái cười không ngừng.
Lúc này, Đạo Hoa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lý phu nhân, trên mặt lộ ra nụ cười vừa khéo vừa không mất lễ phép, nhìn thoáng qua tam thúc đang thành thành thật thật uống cháo Bát Tịch, lại nhìn cha đỡ đẻ đang cố gắng tỏ ra uy nghiêm, thầm nghĩ trong lòng.
Nhị thúc này của nàng, một thân không học, có thể lăn lộn ở huyện nha, nhãn lực này, khẩu tài này, quả nhiên không phải nói chơi.
Thông qua những ngày tiếp xúc, nàng cũng đã nhìn ra, nhị thúc của nàng chính là một kẻ mặt hổ vui vẻ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, làm người rất khéo đưa đẩy.
Biết tổ mẫu thiên vị nàng, đó là nghĩ cách khen nàng, nhưng lại không quên nhắc tới những người khác, thật sự là chu đáo.
Lúc Đạo Hoa đang nghĩ ngợi, cảm giác cánh tay bị đụng một cái, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tứ ca cười ha hả nhìn mình: "Đại muội muội, sau này muội phải xuống bếp nhiều một chút, ta thích đồ ăn mà muội làm."
Đạo Hoa còn chưa mở miệng, Lý phu nhân đã nói: "Đừng làm phiền muội muội con, nó phải đọc sách biết chữ, còn phải học nữ công, con cũng không xem, nó đã đâm tay nó thành cái dạng gì rồi?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía tay của Đạo Hoa.
Nhìn trên ngón tay trắng nõn non mịn dày đặc kim châm của nàng, đều sửng sốt một chút.
Đạo Hoa cười nhạt: "Ta học nữ công có chút ngốc, các muội muội vui vẻ đều có thể thêu một kiện lớn, ngay cả hà bao ta cũng thêu không tốt."
Vừa dứt lời, tay của Đạo Hoa đã bị Nhan Văn Khải tóm lấy.
Nhan Văn Khải cẩn thận chạm vào ngón tay của bông lúa, mặt mũi tràn đầy đau lòng, lại thổi thổi ngón tay, ngẩng đầu hỏi: "Đau không?"
Đạo Hoa ngơ ngác lắc đầu.
Nhan Văn Khải lại tức giận: "Tần phu tử kia là chuyện gì xảy ra? Tay của đại muội muội đã như vậy, vì sao còn muốn nàng thêu cái gì mà hầu bao? Nàng có thể làm phu tử hay không, nếu không biết làm, đổi người khác dạy?"
Nếu là bình thường, Nhan Trí Cao lúc này nhất định sẽ quở trách Nhan Văn Khải, nhưng nhìn thấy tay trưởng nữ, trong lòng hắn cũng dâng lên một cơn tức giận.
Lúc trước Đạo Hoa vội vã đi làm cháo Bát Tịch, hắn không nhìn thấy rõ lắm, lúc này tay bị Văn Khải giơ lên, mắt kim trên ngón tay nhìn thấy mà hắn cũng có chút tê dại.
Trưởng nữ tuy từ nhỏ không nuôi bên người, nhưng hắn cũng rất coi trọng, thấy tay nàng bị đâm thành như vậy, theo bản năng cảm thấy là Tần phu tử đã không giúp nàng.
Nhan Văn Khải còn đang nói: "Nương, nếu không người đổi cho đại muội muội đi, con thấy Tần phu tử kia cũng không có học thức gì?"
Nghe nói như thế, Đạo Hoa nhịn không được muốn vỗ tay.
Trong khoảng thời gian này nàng chăm chỉ luyện nữ công, mặc dù không muốn tranh thủ sự đồng tình của mọi người, nhưng nếu có thể bởi vậy đổi phu tử, nàng cũng vui lòng.
Đạo Hoa cẩn thận nhìn Tứ ca nhà mình, nếu không phải thấy vẻ quan tâm trên mặt hắn không giả, nàng còn tưởng rằng người kia đang cố ý hãm hại Tần phu tử.
Quả nhiên là một đứa trẻ ngay thẳng.
Ai ngờ giây tiếp theo, lại nghe Nhan Văn Khải nói: "Đôi tay này của đại muội muội ta là dùng để nấu cơm, nếu như bị kim đâm hỏng, ngày sau ai sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ta?"
Vừa nghe lời này, vẻ cảm động trên mặt Đạo Hoa lập tức biến mất, nhanh chóng rút tay về, trừng mắt liếc Tứ ca tiện nghi: "Hóa ra muội chính là người nấu cơm? Sau này muội không làm nữa, muốn ăn thì tự làm đi."
"Đừng mà!"
Nhan Văn Khải lập tức kêu rên một tiếng: "Muội muội tốt của ta, ta sai rồi, muội cũng không thể không làm đồ ăn, bằng không, ngày sau ta làm sao sống được chứ?"
Hai người ngươi tới ta đi cãi nhau, trên bàn cơm lại nhanh chóng náo nhiệt lên.
Ánh mắt những người khác khẽ nhúc nhích, quan hệ giữa Tần phu tử và Lâm di nương, người Nhan gia đều biết, Tần phu tử không chiếm được chỗ tốt, Lâm di nương cũng sẽ không còn mặt mũi.
Nhan Trí Viễn nhìn thoáng qua Tôn thị, Tôn thị lập tức cười chuyển đề tài.
Thấy vậy, Nhan Di Song và Nhan Văn Bân đều thở phào nhẹ nhõm, trước đó bọn họ còn dám thủ thỉ với Nhan Trí Cao trên bàn cơm, nói một mình Lâm di nương ăn cơm cô đơn gì đó, hiện tại đều yên lặng uống cháo Bát Tịch trong bát.
Lý phu nhân thu hết thần sắc của mọi người trên bàn vào mắt, nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cười thêm cho hắn nửa bát cháo Bát Tịch.
Thấy vậy Nhan Trí Cao cũng cười gắp một đũa thức ăn cho Lý phu nhân.
Bên cạnh, Nhan Di Song và Nhan Văn Bân thấy Nhan Trí Cao không nhắc đến Lâm di nương, có chút mất mát cúi đầu xuống.
Đúng vậy, Lâm di nương cũng không có tới Tùng Hạc Viện ăn cơm.
Đây là do Nhan lão thái thái đặt ra, nói là không có thiếp thất nào có thể ăn cơm cùng các chủ tử trong nhà.
Vừa rồi, Nhan Trí Cao thấy người một nhà vui vẻ hòa thuận uống cháo mùng 8 tháng chạp, liền nghĩ tới Lâm di nương một mình ăn cơm, sinh lòng thương hại, vừa định mở miệng bảo nàng tới ăn cùng, ai ngờ bị đứa con trai Nhan Văn Khải này quấy nhiễu.
Hiện tại, bởi vì Tần phu tử để trưởng nữ thêu hà bao tay vô cùng thê thảm, hắn cũng có chút tức giận, liền buông tâm tư xuống.
Tùng Hạc Viện bên này nói cười vui vẻ, hòa hòa mỹ mỹ, mà Song Hinh Viện lúc này, Lâm di nương một thân một mình ngồi trước bàn cơm, vẻ mặt cô tịch.
Gả cho lão gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng một thân một mình ăn tết.
Con và trượng phu của nàng hiện tại đều đang ở bên người khác, bọn họ mới là người một nhà, mà nàng chỉ là một thiếp thất, một thiếp thất ngay cả bàn cơm cũng không thể lên.
Chưa bao giờ có lúc nào giống như bây giờ, khiến nàng rõ ràng biết thân phận, địa vị của mình ở Nhan gia. (Ai bảo làm thiếp)
Hối hận sao?
Cha nàng là tú tài, đệ đệ cũng là tú tài, lấy thân phận nhà nàng, gả cho người khác làm chính thất, đó là có thừa.
Nhưng nàng không có cách nào khác!
Lâm gia vì cung cấp nuôi dưỡng phụ thân hắn đọc sách, đem gia sản đều bán hết, đến lúc đệ đệ đọc sách, trong nhà đã không còn bạc dư, nhưng đệ đệ thông minh như vậy, phu tử trong tộc đều khen hắn ngày sau tất có tiền đồ, nàng sao nhẫn tâm nhìn đệ đệ bởi vì không có bạc đọc sách, cả đời tầm thường vô vị?
Vì thế, trong một lần dò xét Nhan Trí Cao, nàng cố ý tiếp cận vị quan thanh liêm được tất cả mọi người khen ngợi này.
Nàng lớn lên không tệ, từ nhỏ lại đi theo phụ thân đọc sách biết chữ, khí độ tự nhiên không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh.
Mấy lần gặp nhau, nàng hữu ý vô ý tiếp xúc, lão gia quả nhiên động tâm với nàng.
Sau đó, nàng thành công gả cho hắn làm tiểu thiếp.
Có huyện lệnh ủng hộ, trong nhà dần dần tốt lên, đệ đệ cũng đọc sách, vài năm sau thành công thi đậu tú tài, lưu ở bên người lão gia, có tỷ phu mình dìu dắt, tiền đồ sau này của đệ đệ nhất định không sai được.
Nàng ở hậu viện trôi qua cũng rất thoải mái.
Nhan gia đại phu nhân Lý thị xuất thân thương nhân, tuy là chính thất, nhưng nếu bàn về xuất thân dòng dõi, bà ta không so được với mình, nàng cũng không cảm thấy mình thấp hơn bà ta một bậc.
Hơn nữa, với sự hiểu biết của nàng đối với lão gia, nàng biết, trong lòng lão gia cũng xem thường thương nhân, điểm này từ mấy vị huynh trưởng tiếp đãi phu nhân của hắn cũng có thể thấy được.
Lý phu nhân cũng hiểu rõ điều này, cho nên sức lực của bà ở Nhan gia cũng không đủ, đối với người được sủng ái như nàng cũng có nhiều chỗ né tránh.
Nàng cho rằng, cả đời này nàng có thể an an ổn ổn vượt qua như vậy, lúc rảnh rỗi cùng lão gia ngâm thơ đối nghịch, nói chuyện trời đất, giáo dưỡng dạy con cái, nhưng lão thái thái tới, đại cô nương tới.
Hai vị này căn bản không biết cái gì gọi là uyển chuyển, cái gì gọi là bất động thanh sắc.
Vừa lên đã nói cái gì nói cái đó, trực tiếp đặt mặt khó chịu nhất lên bàn, nàng có nhiều mưu kế hơn nữa cũng vô kế khả thi.
Hiện tại, khi cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn tết, lão gia có thể để nàng một thân một mình ăn cơm, vậy sau này thì sao, về sau nàng có phải sẽ càng ngày càng không có chỗ ngồi hay không?
"Cô nương, người mau đến xem, hai chậu hoa mai người và lão thái thái mua mọc ra nụ hoa."
Sáng sớm, giọng nói vui vẻ của Vương Mãn Nhi truyền vào trong tai Đạo Hoa.
Đạo Hoa co rúc trong chăn ấm áp nhúc nhích một chút, sau đó tiếp tục ngủ.
"Cô nương, nên rời giường, ăn cơm xong còn phải đi học, nếu đến muộn, Tần phu tử lại cho cô sắc mặt."
Thấy Đạo Hoa không nhúc nhích, Vương Mãn Nhi trực tiếp đi đến bên giường bắt đầu lẩm bẩm.
Hầu hạ đại cô nương tới nay, nàng coi như là biết, đại cô nương có bệnh rời giường khó khăn, mỗi lần rời giường đó là có thể kéo thì kéo, nàng nếu không nhìn kỹ chút, đại cô nương có thể trực tiếp nằm trên giường giữa trưa.
"Yên tâm đi, chuyện trên bàn cơm hôm qua sẽ có người truyền đạt cho Tần phu tử, nếu nàng muốn tiếp tục dạy học ở Nhan gia, sẽ thức thời hơn một chút."
Đạo Hoa nằm ở trên giường híp mắt nói.
Ngày hôm qua, tứ ca của nàng trực tiếp ở trước mặt mọi người đưa ra yêu cầu muốn đổi phu tử.
Lúc ấy, ba đại cự đầu Nhan gia, tổ mẫu của nàng, phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng đều không có tỏ vẻ phản đối.
*Tính dùng “ba vị đứng đầu” nhưng không thấy oai bằng “ba đại cự đầu” nên thay nó vào
Tần phu tử kia phàm là có chút đầu óc, liền biết vào lúc này không thể náo ra chuyện gì.
Vương Mãn Nhi: "Vậy cũng nên rời giường rồi, lão thái thái tỉnh sớm, hiện tại không chừng đang chờ người đi qua ăn điểm tâm rồi."
Nghe vậy, Đạo Hoa đập trên giường vài cái, sau đó mới buồn ngủ mông lung ngồi dậy.
Nhìn dáng vẻ bình thường của đại cô nương như tiểu đại nhân, Vương Mãn Nhi vô cùng vui vẻ: "Cô nương, nô tỳ hầu hạ cô mặc quần áo."
Đạo Hoa xua tay: "Ta tự mặc, ngươi đi chuẩn bị nước rửa mặt đi."
Ra khỏi chăn, không khí lạnh trong phòng lập tức cuốn tới, Đạo Hoa rùng mình một cái, nhanh chóng mặc y phục đặt ở bên giường vào.