Nghe vậy, Đạo Hoa kinh ngạc: "Phụ thân yêu dân như vậy, sao lúc con và tổ mẫu đến lại gặp phải nha dịch đánh người?"
Nụ cười trên mặt Lý phu nhân thu liễm vài phần: "Nơi nào mà không có hai ba con chuột? Phụ thân con đã phạt qua mấy nha dịch kia, nếu lại xuất hiện chuyện làm tổn thương dân, trực tiếp đánh ba mươi đại bản, sau đó đuổi ra huyện nha."
Giờ phút này, cảm quan của Đạo Hoa đối với phụ thân nàng tốt hơn nhiều.
“Nương, phụ thân đã tốt như vậy, vì sao không thăng quan?" Đạo Hoa hỏi nghi vấn trong lòng.
Lý phu nhân thở dài: "Chuyện quan trường làm sao mà nói rõ được, phụ thân con tuy làm quan không tồi, nhưng phía trên không có người giúp đỡ, nhà chúng ta lại không có đủ ngân lượng cầm đi chuẩn bị, huyện lệnh này làm hết đời này đến đời khác."
"Lần này phụ thân con bận rộn như vậy, cũng là muốn làm ra chút chiến tích, nhìn xem có khả năng lên chức hay không, coi như không thể lên chức, cũng hi vọng lần khảo hạch này có thể phân công đến một huyện thành tốt một chút."
Đạo Hoa: "Phụ thân sắp sát hạch rồi?"
Lý phu nhân gật đầu: "Tất cả quan viên đều là một năm thi cử một lần, ba năm thi cử một lần, chiến tích nổi bật, liền có thể lên chức. Lâm Nghi huyện không giàu, phụ thân con mặc dù cần cù chăm chỉ, nhưng cũng không làm ra chính tích gì."
"Lần khảo hạch này, ông nói, trừ phi bên trên có người giúp đỡ nói chuyện, hoặc là chiến tích nổi bật, nếu không, cơ hội lên chức không lớn."
Hai tay Đạo Hoa chống cằm: "Nhà chúng ta thật sự không có chút quan hệ nào sao?"
Lý phu nhân rũ mắt xuống: "Cũng có chút quan hệ, tứ cô phụ của con ở kinh thành đã là quan viên tứ phẩm, nghe nói có chút giao tình với tri phủ Trung Châu, nhưng nhà chúng ta và nhà bọn họ đã có vài năm không qua lại."
Đạo Hoa đứng thẳng người, kinh ngạc nói: "Tại sao vậy?" Tứ cô phụ, quan hệ này tuyệt đối được cho là rất thân cận.
Lý phu nhân thần sắc tối sầm lại: "Nhà tứ cô phụ con đại khái là cảm thấy phụ thân con chỉ có thể làm huyện lệnh, tiếp tục quan hệ cũng không có giá gì nên mấy năm nay, cô cô ngươi cũng rất ít liên lạc với gia đình.
(Tứ cô phụ:chồng của cô)
Đạo Hoa gật đầu.
Cái này nàng biết, nàng nghe tổ mẫu nói qua rất nhiều lần, mỗi lần đều một mặt phiền muộn.
"Chúng ta không thể chủ động liên hệ với cô cô sao?"
Nghe vậy, Lý phu nhân xoa xoa đầu Đạo Hoa, thở dài: "Con còn nhỏ, con không biết đâu, nữ tử gả chồng, nếu là nhà mẹ đẻ không góp sức, cuộc sống của nàng ở nhà chồng sẽ rất khó khăn."
"Nhà dượng con hiện giờ rõ ràng chướng mắt nhà chúng ta, chúng ta còn phải đi quấy rầy cô cô con, cuộc sống của cô cô con sẽ càng khổ sở hơn."
"Ba năm trước, cô cô con viết thư nói cho phụ thân con, nói dượng con nạp một phòng quý thiếp, trong lời nói rất chua xót, đáng tiếc, nhà chúng ta không có cách nào chống lưng cho nàng."
"Lúc cô cô của con cần chúng ta, chúng ta không thể giúp nàng, hiện tại chúng ta lại có mặt mũi đi tìm nàng?"
Đạo Hoa không biết nên nói tiếp như thế nào, một lúc lâu sau mới hỏi: "Chuyện này tổ mẫu không biết chứ?"
Lý phu nhân lắc đầu: "Phụ thân con không dám nói cho lão thái thái biết, chỉ sợ lão thái thái lo lắng xảy ra chuyện gì."
Sau đó, hai mẹ con đều có chút trầm mặc.
Đột nhiên, Đạo Hoa cười hỏi:”Nương, con có thể đến tiền viện huyện nha xem không?" Nàng rất muốn đi xem cổ nhân làm việc như thế nào, thuận tiện dùng lương thực gieo trồng trong không gian bồi bổ thân thể cho phụ thân nàng, lại liên lạc tình cảm.
Lý phu nhân nghi hoặc: "Đó là nơi làm việc của phụ thân con, con đi làm cái gì?"
Đạo Hoa: "Không phải người nói mấy ngày nay phụ thân đều ở tiền viện ăn cơm sao, con đưa đồ ăn cho ông."
Lý phu nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này có thể kéo quan hệ hai cha con, bèn đồng ý, nhưng lại dặn dò nói: "Đi đưa cơm cũng được, nhưng không được cản trở người khác làm việc, biết không?"
Đạo Hoa lập tức gật đầu: "Nương, nữ nhi làm việc có chừng mực, người cứ yên tâm đi."
Lý phu nhân cười cười, quay đầu nhìn Bình Đồng: "Chăm sóc đại cô nương, không cho nàng chạy loạn."
Bình Đồng cười đồng tình: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc tốt cho đại cô nương."
Rất nhanh, Đạo Hoa đã bận rộn.
Phòng bếp huyện nha.
Nha hoàn bà tử nhìn thấy Đạo Hoa tới, đều vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Đại cô nương sao lại tới đây?" Người phụ trách phòng bếp Nhâm bà tử cười nịnh nói.
"Ta muốn đưa cho phụ thân chút gì đó, để ta xem có thể làm được gì không." Đạo Hoa đi lòng vòng trong phòng bếp, nhìn kỹ một chút xem có nguyên liệu nấu ăn gì không.
Nhâm bà tử sắc mặt ngưng trọng: "Đại cô nương muốn đích thân xuống bếp?"
Đạo Hoa gật đầu, thấy Nhâm bà tử có chút khó xử, cười nói: "Nhâm ma ma, con sẽ không làm loạn phòng bếp, con đây chỉ là tới làm canh mà thôi."
Tài nấu nướng của mình tự mình biết, nàng dám nói đưa đồ ăn, hoàn toàn là ỷ vào nguyên liệu nấu ăn trong không gian hương vị tốt hơn so với nguyên liệu nấu ăn bên ngoài.
Nghe vậy, Nhậm bà tử lúc này mới thở phào, sau đó bắt đầu cùng nha hoàn khác mãnh liệt khen Đạo Hoa hiếu thuận.
Lúc này, Bình Đồng ôm một túi mì trắng nhỏ tới: "Cô nương, bột mì trắng cô muốn."
Đạo Hoa gật đầu, ra hiệu cho nàng để sang một bên.
Bột mì trắng này là sản phẩm của không gian, khi còn ở Nhan gia thôn, nàng đã đưa bột vào trong những lương thực khác, để Tam thúc cùng đưa tới.
Sau khi nàng đến, liền lấy bột mì vào trong phòng của nàng.
Bình Đồng cười hỏi: "Cô nương định làm gì?"
Đạo Hoa chọn lựa nguyên liệu nấu ăn một phen, chọn một chút hành lá, mấy quả trứng gà, sau đó nói: “Súp bột mì nha!"
*Tính để chữ “Canh” nhưng chữ “Súp” nghe hay hơn
Bình Đồng: "Đúng là không nên có mong đợi."
Đạo Hoa thấy dáng vẻ nàng ta một lời khó nói hết, lập tức nói: "Ngươi có biểu cảm gì, súp ta nấu rất ngon nha, lần trước không phải mọi người đều nói ngon sao?"
Bình Đồng gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói.
Đó là lời khách khí mà mọi người không muốn làm mất mặt người đấy.
Đương nhiên đây là bởi vì nàng chưa từng uống nên mới nghĩ như vậy.
Đạo hoa không để ý đến cái nhìn của người khác, bắt đầu sai nha hoàn đun nước, sau đó dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của những người khác, đổ nước trứng gà vào trong bột mì trắng, khuấy một chút, nước vừa sôi lên thì trực tiếp đổ vào trong nước sôi.
Nhậm bà tử và đám người Bình Đồng:
Lần đầu tiên nhìn thấy thủ pháp nấu canh thô thiển như vậy.
Đạo Hoa biểu thị, có không gian, tùy hứng!
Trong phòng bếp, người trong phòng đều không coi trọng canh Đạo Hoa nấu, thậm chí trong lòng còn đồng tình Nhan huyện lệnh muốn uống canh.
Cô nương khác muốn tỏ lòng hiếu thảo, ai mà không nghiêm túc làm hai thứ này, cho dù không làm món chính, ít nhất cũng phải làm hai món điểm tâm ngọt chứ.
Chưa từng thấy qua người nào qua loa như đại cô nương!
Nhưng mà, theo nước không ngừng sôi trào, canh bắt đầu biến thành màu ngà sữa, cũng dần dần đậm đặc lên, một cỗ mùi thơm thiên nhiên tinh khiết nhàn nhạt chậm rãi tản mát ra.
Đạo Hoa rải chút muối, thả chút hành thái, tiếp lại đổ thêm vài giọt dầu vừng, sau đó tỏ vẻ nước sốt đã làm xong.
Từ lúc nàng đến phòng bếp, đến khi làm xong món canh, tổng cộng không đến một khắc đồng hồ.
Đơn giản, nhanh chóng!
"Đi, đưa cho phụ thân."
Đạo Hoa phân phó Bình Đồng bưng canh lên, sau đó không kịp chờ đợi đi về phía tiền viện huyện nha.
Hai người vừa đi, trong phòng bếp liền vang lên tiếng nuốt nước miếng.
"Không ngờ món canh lại có thể nấu ngon như vậy!"
Nhậm bà tử nhìn nồi canh vài lần, một lúc lâu sau mới cưỡng ép dời mặt, nuốt nước miếng, phất tay bảo nha hoàn cầm đi rửa.
"Nhâm mụ mụ, vừa rồi chúng ta cũng nhìn thấy đại cô nương làm món canh này thế kia, nếu không, chúng ta cũng thử xem?"
Đại cô nương mang bột mì đến dùng hết rồi, nhưng trong phòng bếp vẫn còn.
Nhâm bà tử cũng rất muốn ăn, liền gật đầu: "Được, chúng ta cũng thử xem, nếu làm ngon, về sau cũng có thể thêm một món canh."
Người trong phòng bếp bắt đầu di chuyển.
Một đoạn thời gian sau.
Nhìn canh trong nồi, từng người hai mặt nhìn nhau.
"Đúng vậy, đại cô nương làm như vậy, sao lại chênh lệch lớn như vậy?"
Đại cô nương làm, mùi thơm kia cách thật xa cũng có thể ngửi được.
Bọn họ làm cũng không thể nói không tốt, chính là phi thường tầm thường, hoàn toàn không có mùi thơm khiến chảy nước miếng mê người kia.
Nhậm bà tử: "Trước đó đã nghe lão thái thái khen trù nghệ của cô nương rất cao, vốn tưởng rằng là nói ngoa, bây giờ xem ra, quả thật là như thế!" Nàng biết nhiều chuyện trong phòng bếp hơn người khác một chút.
Hiểu rõ, đây càng là đồ vật đơn giản, càng có thể khảo nghiệm trù nghệ của một người.
Cùng lúc đó, tiền viện huyện nha, Nhan huyện lệnh bận rộn cả sáng nay đang cùng Huyện thừa, Điển lại, các sư gia thương thảo vấn đề an trí nạn dân, đột nhiên, một mùi thơm như có như không bay tới.
"Thơm quá, là cái gì vậy?"
Hứa huyện thừa vươn đầu nhìn ra cửa.
Nhan huyện lệnh cũng nhìn sang, trong mắt còn lóe ra ánh sáng mong đợi.
Hắn nhớ rõ mùi hương này.
Lão nhị, lão tam trở về ngày đó, trưởng nữ làm canh chính là mùi vị này.
Những người khác trong phòng cũng lộ vẻ tò mò.
Lâm sư gia ỷ vào quan hệ giữa mình và Nhan huyện lệnh, mở miệng cười nói: "Sớm như vậy, phu nhân ở hậu viện đã mang đồ ăn tới cho đại nhân, cũng không biết làm món gì ngon, thơm quá?"
Nhan huyện lệnh cười:
"Vừa vặn ta cũng đói bụng." Nói xong, phất tay gọi một người tới:
"Đi, bảo người mang đồ ăn tới đây." Nói xong, lại cười nhìn đám người Hứa huyện thừa
"Đợi lát nữa, mọi người cùng nhau ăn."
Đám người Hứa huyện thừa gật đầu cười.
Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không như vậy, nhưng hôm nay, mùi thơm kia thực quá mê người, đành phải da mặt dày lưu lại.
Ngay cả Tiêu sư gia cao ngạo cũng ngồi bất động.
Sự hấp dẫn của thức ăn có thể thấy được ai cũng không đỡ nổi.