Nhan Trí Cao gật đầu: "Ta đã biết chuyện này, vài ngày trước huyện nha đã nhận được tin tức."
Nhan Trí Viễn lại cười nói: "Đại ca, vậy huynh có biết triều đình phái bao nhiêu quan tới cứu trợ thiên tai không?"
Nhan Trí Cao: "Hả?" Cái này hắn thật sự không biết, hắn không có nhiều quan hệ trong quan trường, tin tức có chút bế tắc.
Nhan Trí Viễn kích động: "Là đệ đệ của hoàng thượng Thụy Vương."
Nhan Trí Cao lập tức kinh hãi đứng bật dậy: "Cái gì?!" Một vị vương gia tự mình xuống cứu trợ thiên tai, đây là chuyện hiếm lạ nha!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, Đạo Hoa đã đến huyện Lâm Nghi hơn một tháng.
Trong một tháng này, nàng cũng đại khái thăm dò tình huống hậu viện huyện nha, đối với hoàn cảnh của đám người Nhan gia cũng có chút hiểu biết.
Các trưởng bối đối với nàng coi như bao dung, về phần các tiểu bối, trừ ngẫu nhiên nói vài câu chua chát ra, cũng không có chuyện gì khác.
Tổng thể mà nói, nàng ở chỗ này coi như vui vẻ.
Một buổi chiều, ba tỷ muội Nhan Di Hoan, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc kết thúc chương trình học ngày hôm đó, đi về phía Tùng Hạc Viện của Nhan lão thái thái, còn chưa vào viện, trong viện đã truyền đến tiếng cười đùa giỡn.
Nhan Di Nhạc bĩu môi, vẻ mặt hâm mộ nói: "Đại tỷ tỷ lại cùng Tam ca, Tứ ca ra ngoài chơi rồi."
Nhan Di Hoan cười nhạt nói: "Đại tỷ tỷ vừa tới huyện thành, còn chưa quen thuộc nơi này, ra ngoài xem nhiều một chút cũng tốt."
Nhan Di Nhạc phản bác: "Cũng đã hơn một tháng rồi, huyện thành chỉ lớn như vậy, sớm nên đi dạo quen rồi. Ta thấy, chính là đại bá mẫu chiều đại tỷ tỷ, nàng muốn làm cái gì, đại bá mẫu đều chiều."
Nhan Di Hoan đầu tiên là nhìn Nhan Di Song bên cạnh, sau đó mới trừng mắt nhìn Nhan Di Nhạc: "Câm miệng, chuyện của trưởng bối há có thể cho tiểu bối chúng ta xen vào."
Nhan Di Nhạc có chút không phục, nhưng cũng không tiếp tục, mà cười nhìn Nhan Di Song: "Tam tỷ tỷ, tỷ có muốn ra ngoài chơi không?"
Nhan Di Song mím môi, không nói gì.
Ngươi muốn sao?
Đương nhiên là muốn.
Nhưng mà, nương coi nàng rất nghiêm, rất ít khi để nàng ra ngoài.
Nhan Di Nhạc lập tức tiến tới: "Tam tỷ tỷ, đại bá yêu thương tỷ như vậy, tỷ nói với ông đi, để chúng ta cũng đi theo đại tỷ tỷ ra ngoài dạo chơi đi."
Nhan Di Song có chút động tâm, nhưng vẫn lắc đầu: "Di nương ta sẽ không đồng ý."
Nhan Di Nhạc sầm mặt: "Lâm di nương nghiêm khắc với tỷ quá."
Nhan Di Song không cho phép người khác nói Lâm di nương sai, lập tức nói: "Di nương là vì tốt cho con."
Nương nói, chỉ có nàng ưu tú hơn đại tỷ tỷ, phụ thân mới có thể càng thích nàng.
Nhan Di Hoan vội vàng ngăn cản hai người lại muốn cãi nhau: "Được rồi, chúng ta đi vào thỉnh an tổ mẫu đi."
Thỉnh an quy củ này, sau khi Nhan lão thái thái đến đây mới lập ra.
Buổi sáng, mỗi buổi tối một lần.
Nhan lão thái thái cũng không phản đối, nhìn con cháu dưới gối, trong lòng bà cũng vui mừng.
Ba người Nhan Di Hoan tiến vào phòng của Nhan lão thái thái, liền nhìn thấy Đạo Hoa mặc trang phục nam đồng, đang cầm thứ gì đó, vẻ mặt tươi cười giảng giải cho Nhan lão thái thái. Nhan Văn Đào, Nhan Văn Khải đứng ở hai bên, thỉnh thoảng chen vào một câu.
Thấy vậy, trong lòng ba người đều có chút hâm mộ.
Một là Đạo Hoa có thể ra ngoài , hai là vì sự thiên vị của Nhan lão thái thái đối với Đạo Hoa.
Mặc dù lão thái thái cũng rất ôn hòa với bọn họ, nhưng lại không sánh bằng Đạo Hoa.
Sau khi chào hỏi lão thái thái, Nhan Di Nhạc cười nhìn Đạo Hoa: "Đại tỷ tỷ, chừng nào thì tỷ đi học cùng chúng ta?"
Lý phu nhân mời một vị nữ phu tử cho mấy cô nương Nhan gia, phụ trách dạy các cô nương đọc sách biết chữ, cùng thêu thùa nữ hồng.
Nghe vậy, Đạo Hoa dừng lại.
Nhan lão thái thái nghiêm túc suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Cũng nên đi học rồi."
Những người khác trong phòng cho rằng Đạo Hoa sẽ không nguyện ý, ai ngờ nàng không nói gì.
Đạo Hoa liếc nhìn Nhan Di Nhạc đang thất vọng, trong lòng buồn cười.
Trong lòng bọn họ, nàng chính là một kẻ bất tài vô dụng?
"Tổ mẫu, người yên tâm, con sẽ đi học thật tốt."
Nàng rất rõ ràng, nếu muốn sống tốt ở thời cổ đại này, nhất định phải thích ứng với quy tắc nơi này.
Cổ đại yêu cầu rất nhiều đối với nữ tử, học nhiều bản lĩnh là không có chỗ xấu.
Sáng ngày hôm sau, Đạo Hoa ăn sáng ở trong viện của Nhan lão thái thái, trở lại chính viện thì bị Lý phu nhân gọi đi.
“Nương nghe lão thái thái nói con muốn đi học?" Lý phu nhân cười kéo Đạo Hoa đến bên cạnh ngồi xuống.
Đạo Hoa gật đầu: "Các muội muội đều đang đi học, con làm tỷ tỷ đương nhiên không thể bỏ lại phía sau"
Lý phu nhân dịu dàng cười: "Chính là lão thái thái không đề cập tới, nương cũng phải sắp xếp cho con, nữ nhân nên đọc nhiều sách vẫn là tốt, bất kể là quản gia quản sự, hay là giúp chồng dạy con, đều dùng đến."
"Đúng rồi, nữ hồng cũng phải học. Ngày sau con đi xem mặt, nếu nữ hồng xuất sắc, sẽ cho đối phương ấn tượng rất tốt."
Nghe vậy, Đạo Hoa hơi bối rối : "Nương, nữ nhi mới 9 tuổi, nói cái này có phải là quá sớm rồi không?"
Lý phu nhân lắc đầu: "Sớm cái gì mà sớm, có ít người vừa ra đời đã định gia đình tốt."
Đạo Hoa giật mình một cái: "May mà con không có."
Lý phu nhân bất đắc dĩ cười cười.
Lúc này, đại nha hoàn Bình Hiểu bên người Lý phu nhân cầm mấy quyển sổ sách đi đến: "Phu nhân, sổ sách tháng này đã làm xong, mời người xem qua."
Lý phu nhân nhìn về phía Đạo Hoa: "Nương bận rồi, con đi chỗ khác chơi đi."
Đạo Hoa không có ý muốn rời đi, mà nhìn về phía những quyển sổ sách kia: "Nương, con có thể xem một chút không?"
Lý phu nhân cười: "Bây giờ Đạo Hoa chúng ta muốn học quản gia quản lý sự vụ?"
Đạo Hoa ngượng ngùng cười: "Trước tiên cứ xem một chút đã."
Lý phu nhân cũng không quyết tuyệt, chỉ nói: "Không cho phép làm hỏng."
Đạo Hoa: "Nương, con biết rồi." Nói xong, liền tiện tay cầm lấy một quyển sổ lên lật xem.
Lý phu nhân cười lắc đầu, bắt đầu hạch toán chi tiêu thu nhập trong tháng này.
Một khắc đồng hồ qua đi...
Hai khắc đồng hồ sau.
Nửa canh giờ sau, Lý phu nhân hơi kinh ngạc nhìn Đạo Hoa.
Bà vốn tưởng rằng, nữ nhi chỉ là tâm tính trẻ con, đối với sổ sách lít nha lít nhít khẳng định ngồi không yên, nhưng không nghĩ đến, nữ nhi xem xong một quyển lập tức tiếp tục xem một quyển khác, một bộ muốn xem hết sổ sách, hơn nữa còn xem càng cẩn thận.
Trong thư nhà trước kia lão thái thái có nhắc tới, Đạo Hoa ở quê nhà đều giúp bà xem sổ sách, ghi sổ, hơn nữa còn làm rất khá, trước đó nàng còn cảm thấy lão thái thái nói ngoa, nhưng bây giờ nhìn xem, đúng là thật sự biết.
Bình Hiểu hầu hạ bên cạnh cũng âm thầm lấy làm kỳ.
Trong khoảng thời gian này, đều nhìn thấy đại cô nương đi theo Tam gia, Tứ gia chạy loạn khắp nơi, vốn tưởng rằng là một người hoạt bát hiếu động không chịu nổi ngồi yên, thật không nghĩ đến lại còn có một mặt trầm ổn nhã nhặn như thế.
Bên này, Đạo Hoa đang vùi đầu vào xem sổ sách tất nhiên không biết tâm tư của hai người, sở dĩ nàng muốn lật xem sổ sách chính là muốn hiểu rõ thu nhập và chi tiêu của Nhan gia.
Sau khi đến nơi này, nàng phát hiện, trong nhà cũng không dư dả gì.
Hạ nhân trong nhà không phải rất nhiều, giống nàng, giống tam phòng mới tới, đến bây giờ còn chưa an bài người làm chân chạy cho bọn hắn.
Thứ hai chi phí ăn mặc cũng không phải rất tốt, bất kể là Nhan Trí Cao, hay là quần áo trên người Lý phu nhân đều nửa mới nửa cũ, so với người ở huyện ăn mặc tốt hơn một chút.
Từ những thứ này mà xem, phụ thân của nàng coi như thanh liêm.
Xem xong sổ sách, Đạo Hoa thầm nghĩ, khó trách tổ mẫu luôn nói Nhan gia vốn liếng mỏng.
Điều này thật mỏng đến không thể mỏng hơn.
Cả nhà chỉ có Nhan Trí Cao có bổng lộc, nhưng phải nuôi sống cả nhà, những người khác không có thu nhập, nhưng chi tiêu lại không ít.
"Nương, phụ thân cưới người coi như may mắn."
Đạo Hoa cảm thán nói.
Nếu không phải đồ cưới của Lý phu nhân phong phú, trong đồ cưới có trang tử, cửa hàng, mỗi ngày đều có thể có chút tiền, bằng không, cái nhà này thật đúng là không chịu được.
Lý phu nhân trừng mắt nhìn Đạo Hoa: "Nói cái gì đó, có thể gả cho phụ thân con, là phúc khí của nương."
Thấy Lý phu nhân mặt mày cũng mang theo nụ cười, Đạo Hoa che miệng cười trộm một chút, nàng nhìn ra được, nương nàng thật sự thích phụ thân nàng.
Đạo Hoa cười nói: "Phụ thân cũng có phúc khí, nếu không có nương trông coi nhà cửa, ông cũng không thể an tâm làm việc bên ngoài."
Lý phu nhân cười cười, lần này không nói gì đến Đạo Hoa: "Phụ thân con làm quan vất vả, nương đương nhiên phải chia sẻ nhiều hơn cho ông ấy."
Đạo Hoa:”Nương, người thật là tốt."
Nàng đây là hiền thê lương mẫu điển hình, trừ chăm sóc người nhà cẩn thận chu đáo, đối đãi với thiếp thất được sủng ái cũng chưa bao giờ khó xử, quán triệt gia đình cùng vạn sự đến cực hạn.
“Nương, gần đây phụ thân rất bận sao? Sao không thấy ông đâu cả." Đạo Hoa mở miệng hỏi.
Lý phu nhân đặt sổ sách trong tay xuống, nghiêm giọng nói: "Triều đình phái Thụy vương xuống cứu trợ thiên tai, phụ thân con cũng bận rộn lắm."
Đạo Hoa nghi hoặc: "Nhưng tình hình tai nạn huyện Lâm Nghi không phải không nghiêm trọng sao?" Nếu bận rộn thì cũng nên là những nơi gặp tai họa nghiêm trọng chứ.
Lý phu nhân thở dài một tiếng: "Chính là vì không nghiêm trọng lắm nên phụ thân con mới bận rộn, vội vàng an trí những dân chạy nạn không nhà để về. Nghe Tôn quản gia nói, những ngày này nạn dân được phân công đến huyện Lâm Nghi đã lục tục đến rồi, hai ngày nay phụ thân con đã bận đến mức chân không chạm đất, ăn uống đều ở trong huyện nha phía trước, cũng trong đêm mới về hậu viện ngủ."
Đạo Hoa hơi kinh ngạc: "Như vậy xem ra, phụ thân rất cần chính yêu dân nha."
Nghe được cái này, trên mặt Lý phu nhân lộ ra một tia kiêu ngạo: "Nhan gia là nhà canh tác, phụ thân ccon hiểu rõ nhất dân chúng bên dưới khổ cùng khó, từ khi nhậm chức tới nay, đối với chuyện dân chúng cũng luôn để bụng."
"Huyện Lâm Nghi là huyện thứ ba mà phụ thân con nhậm chức, hai huyện trước khi phụ thân con rời đi có rất nhiều dân chúng đến đưa tiễn, mỗi lần như thế nương đều nhận được vài xe rau dưa."