Rất nhanh, mọi người liền thấy một nữ hài 8, 9 tuổi cười mỉm đi tới, sau lưng còn đi theo một nha hoàn mang theo hộp cơm.

Nhìn thấy người tới, hai mắt mọi người đều tỏa sáng.

Hay cho một tiểu cô nương linh khí bức người!

Khí độ quanh thân kia, hai tròng mắt nhìn quanh thần khí kia làm cho người ta thấy mà quên hết mọi thứ.

Nhan huyện lệnh kinh ngạc nhìn Đạo Hoa: "Nha đầu này, sao lại chạy đến tiền viện?"

Đạo Hoa nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn, hào phóng hành lễ với Nhan huyện lệnh, sau đó liền cười nói: “Nương nói những ngày này phụ thân rất vất vả, nữ nhi liền muốn tới thăm người một chút."

Nghe vậy, Nhan huyện lệnh vui mừng cười: “Con có lòng, nhưng tiền viện là nơi làm việc, ngày sau không được chạy loạn."

Đạo Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Là nữ nhi vô lễ, làm phiền phụ thân làm việc, nữ nhi sẽ rời đi."

Nhan huyện lệnh khoát tay: "Chuyện đã bàn xong, con cũng không quấy rầy đến chúng ta." Nói xong cười nhìn về phía những người khác trong phòng: "Đây là trưởng nữ ta mới tới không lâu, khiến chư vị chê cười. Đạo Hoa, còn không mau ra mắt các vị trưởng bối."

Nụ cười của Đạo Hoa không thay đổi, dựa theo thứ tự chỗ ngồi, phải hào phóng hành lễ với mọi người.

Trong lúc đó, tất cả mọi người đang dò xét tiểu cô nương ứng đối thoả đáng, cử chỉ nói năng đều không tầm thường này.

Hứa huyện thừa cười nói: "Thì ra đây là đại cô nương nha, khó trách đại nhân lúc trước suốt ngày nhắc tới, hôm nay gặp mặt, chúng ta cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân, một khuê nữ nhu thuận hiểu chuyện như vậy, không thể để ở bên cạnh tự mình dạy bảo."

Lưu điển lại cũng cười nói theo: "Đại cô nương, khí độ quanh người như vậy, có thể so với mấy nha đầu điên nhà ta rồi."

Nụ cười trên mặt Lâm sư gia có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn cười khen Đạo Hoa.

Người trong phòng, chỉ có Tiêu sư gia không mở miệng, chỉ cười gật đầu với Đạo Hoa.

Đối với việc này, mọi người thấy nhưng không kinh ngạc.

Tiêu sư gia tài ba xuất chúng, nhưng mà làm người quá mức thanh cao, ngoại trừ chính sự trong nha môn, đối với chuyện bình thường từ trước đến nay đều không để ở trong lòng.

Nhan huyện lệnh cười nói với mọi người một lúc, lúc này mới nhìn về phía Đạo Hoa: “Nương bảo con đưa đồ ăn tới?"

Đạo Hoa lắc đầu: "Không phải, cơm trưa còn phải chờ một lát. Là mẫu thân nhớ đến phụ thân, sợ phụ thân quá bận, không chịu nổi đói bụng. Nữ nhi ở một bên vừa vặn nghe thấy, liền nghĩ đến việc nấu chén canh cho phụ thân, trước tiên nên lót bụng."

Lời này vừa ra, những người khác trong phòng có chút thất vọng.

Oanh! Canh a!

Mùi thơm ngào ngạt như vậy, bọn họ còn tưởng rằng là thứ gì tốt chứ?

Không ngờ lại là món canh bình thường!

Sắc mặt Lâm sư gia dễ nhìn hơn nhiều.

Canh, quả nhiên là từ nông thôn tới, không biết dùng thứ gì quý trọng để tỏ lòng hiếu thảo.

Trong lúc mọi người thất vọng, Nhan huyện lệnh lại mong chờ: "Vậy sao, vừa lúc vi phụ có chút đói bụng."

Nghe vậy, Đạo Hoa cười tươi, tiếp nhận hộp thức ăn từ trong tay Bình Đồng, đi lên trước, tự mình mở hộp thức ăn ra.

Trong chốc lát, một mùi thơm nồng đậm bay ra.

Đám người trước đó còn ghét bỏ, nhao nhao duỗi dài cổ.

Nhan huyện lệnh nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, thấy canh đưa tới không ít, liền cười nói: "Chư vị cùng nhau nếm thử." Nói xong, nhìn thoáng qua Đạo Hoa.

Đạo Hoa bắt đầu múc canh, trước tiên múc cho Nhan huyện lệnh, sau đó mới là của những người khác, mỗi khi múc xong một bát thì bảo Bình Đồng đưa đi.

Rất nhanh, canh đã được chia xong.

Không nhiều không ít, vừa vặn người trong phòng mỗi người một bát.

Tiêu sư gia nhìn lướt qua bát canh trước mặt mọi người, trong mắt hơi có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn Đạo Hoa, ánh mắt lóe lên.

Đạo Hoa: "Nữ nhi không quấy rầy phụ thân nữa, xin được cáo lui trước."

Nhan huyện lệnh gật đầu, cười nhìn trưởng nữ rời đi.

Người vừa đi, ngữ khí hơi có vẻ dồn dập nói: "Mọi người mau nếm thử đi!" Nói xong, liền vùi đầu vào ăn.

Những người khác cũng có chút không nhịn được, đều bưng ăn.

Tiêu sư gia cũng chậm rãi bưng bát lên, nhìn lướt qua phương hướng trưởng nữ Nhan Huyện lệnh rời đi, thầm nghĩ trong lòng, trưởng nữ đại nhân này thật thông minh nhạy bén.

“Trời ơi, làm nô tỳ sợ muốn chết!"

Bước nhanh vào hậu viện, Bình Đồng liên tiếp hít sâu vài hơi, cũng vỗ mạnh ngực mình.

Đạo Hoa cười nói: "Bình Đồng tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ cũng không hiếm nhìn thấy mấy vị đại nhân vừa rồi nhỉ? Hơn nữa, bọn họ trông rất hòa ái, có chỗ nào dọa người chứ?" Đương nhiên, ngoại trừ hai vị sư gia kia.

Lâm sư gia, bởi vì quan hệ với Lâm di nương, trên mặt toàn bộ đều mang theo nụ cười giả, dáng vẻ khen nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nhìn đã cảm thấy hết sức chướng mắt.

Một người khác, hình như tên là Tiêu sư gia, vị này rất ít nhìn nàng trong toàn bộ quá trình, nhưng mỗi lần nhìn tới, đều khiến nàng có chút khẩn trương, có loại cảm giác bị lão sư giám thị.

Bình Đồng: "Đúng là không hiếm, nhưng đó đều là lúc riêng tư, gần như chưa từng có trường hợp chính thức như hôm nay. Phu nhân rất ít khi bảo nô tỳ đến tiền viện, nói là sẽ quấy rầy lão gia làm việc."

"Nô tỳ cũng không phải bị mấy vị đại nhân dọa sợ, mà là nghĩ canh của chúng ta nếu không đủ chia, vậy cảnh tượng trở nên khó coi bao nhiêu nha!"

Như vậy, không chỉ sẽ làm lão gia mất mặt, mấy vị đại nhân khác cũng sẽ không được tự nhiên.

Như thế, chuyến này cô nương tới tỏ lòng hiếu thảo, coi như uổng phí sức lực.

Nói không chừng, sau đó còn có thể bị lão gia oán trách, dù là phu nhân, cũng có thể sẽ bị liên lụy theo.

"Ngươi lo lắng cái này sao!" Đạo Hoa cười cười, "Chuyện này sẽ không xảy ra đâu." Thìa ở trong tay nàng, nàng sao có thể cho phép tình huống như vậy xuất hiện? Lúc múc canh, nàng đã từng tính toán qua.

Bình Đồng vẫn còn hơi sợ hãi: "Cô nương, cô cũng đã xem qua tiền viện rồi, sau này chúng ta không có việc gì thì đừng tới đây."

Đạo Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu: "Quả thật không có gì hay để xem."

Nói xong, hai người liền đi về phía chính viện.

Trên đường, đụng phải ba người Nhan Di Song đang đi học.

"Đại tỷ tỷ thật là mệnh tốt, mỗi ngày chỉ biết chơi, nào giống chúng ta, còn phải đọc sách học nữ hồng mệt chết đi được."

Thấy Đạo Hoa và Bình Đồng đồng từ viện cũ đến, Nhan Di Nhạc chua chát mở miệng.

Đạo Hoa không muốn chấp nhặt với tiểu hài tử, không để ý đến, trực tiếp đi qua trước mặt ba người.

Nhưng mà, lúc đi qua bên cạnh Nhan Di Song, nghe nàng ta nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ từ nông thôn tới đây, có thể còn chưa biết, ở trong huyện thành này, món canh như vậy, rất nhiều hạ nhân trong phủ cũng không ăn."

Đạo Hoa dừng bước, quay đầu nhìn về phía vị tam muội muội bộ dạng điềm đạm đáng yêu trước mắt này, nói chuyện so với bị dao găm còn lợi hại hơn.

Sau khi đến nơi này, nàng thường thường suy nghĩ một vấn đề.

Vì sao trong những tiểu thuyết kiếp trước, con chính dòng cùng con thiếp thất luôn thủy hỏa bất dung, kêu đánh kêu giết.

Giờ phút này, nàng xem như đã hiểu.

Trừ lợi ích gút mắc căn bản, đó là trời sinh nhìn nhau ghét, không biết sao không thích.

Loại quan hệ đối địch này dường như bẩm sinh đã có.

Nàng có thể chịu đựng hành vi tiểu hài tử không ăn được nho nói nho chua như Nhan Di Nhạc, nhưng lại vô cùng chán ghét Nhan Di Song, chà đạp những thứ ngươi để ý, kiêu ngạo giẫm đạp trên mặt đất.

Đạo hoa như cười như không nhìn Nhan Di Song: "Nhan gia thôn Nhan thị nhất tộc, trên có tộc trưởng, dưới có tộc nhân, đều đang ăn canh, Tam muội muội đang nói bọn họ không sánh được với hạ nhân trong huyện sao?"

Nghe vậy, Nhan Di Song biến sắc, tuy nàng ta còn nhỏ nhưng cũng biết người của tông tộc không phải là người mà nàng ta có thể tùy tiện xen vào, vừa định giải thích thì Đạo Hoa lại không cho nàng ta cơ hội này.

"Cũng không biết cảm giác ưu việt này của tam muội muội là từ đâu mà đến, lúc phụ thân còn nhỏ, muốn uống một chén canh còn chưa được uống!" Nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nhan Di Hoan đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, hai tỷ muội Nhan Di Nhạc xoay người rời đi.

Nhan Di Hoan nhìn Nhan Di Song đã bắt đầu đỏ mắt, lập tức kéo Nhan Di Nhạc.

Hai tỷ muội ăn ý xoay người rời đi.

"Bình thường nhìn đại tỷ tỷ rất hiền lành, không nghĩ tới một hai câu liền nói Tam tỷ tỷ khóc!"

Trở lại Xuân Hoa Viện, Nhan Di Nhạc không nhịn được nói.

"Nói cái gì vậy?"

Tôn thị nghe được, từ trong phòng đi ra, Nhan Di Nhạc lập tức kể lại chuyện vừa rồi.

Tôn thị nghe xong, nhất thời nở nụ cười: "Trước kia, đại bá phụ ngươi chỉ có Di Song một cô nương như vậy ở bên người, tránh không được thương yêu nàng thêm vài phần, cái này ngược lại khiến nàng ta coi như không biết trời cao đất rộng."

"Đạo Hoa là trưởng nữ hay là đích nữ, mà nàng ta chẳng qua chỉ là do tiểu thiếp sinh ra mà thôi, còn vọng tưởng chèn ép đích nữ, cũng không nhìn xem nàng ta có thân phận gì!"

"Đoảng canh ngay cả hạ nhân cũng không ăn? Lời này nàng cũng dám nói! Đại bá của ngươi, phụ thân ngươi, Tam thúc ngươi ai chưa từng uống qua, chính là mẹ ngươi, khi còn bé cũng uống không ít. Người này sống ngày lành tháng tốt qua bao lâu, cần phải dạy dỗ lại một chút."

Nhan Di Hoan, Nhan Di Nhạc sững sờ nhìn mẫu thân nhà mình, các nàng vốn tưởng rằng, nương sẽ đứng về phía Di Song.

Tôn thị hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hai nữ nhi: "Nghe đây, đại tỷ tỷ của các con tuy là từ nông thôn đến, nhưng không phải dễ trêu, ngày sau nàng ta và Di Song có xung đột, các con đi bao xa thì đi bấy nhiêu xa cho ta."

Nhan Di Nhạc: "Nương, người nói đại tỷ tỷ và tam tỷ tỷ mâu thuẫn, đại bá sẽ hướng về ai?"

Tôn thị dừng một chút: "Khó mà nói. Đối với Đạo Hoa, đại bá của ngươi là lòng có áy náy, đối với Di Song, đại bá ngươi là trìu mến thương tiếc, thật sự muốn nháo lên, đại bá ngươi xác định sẽ đau đầu."

Nhan Di Hoan: "Vẫn là nhà chúng ta tốt hơn."

Tôn thị cười cười: "Cũng không phải sao, phàm là gia đình có tiểu thiếp con vợ lẽ, thì không có nhà nào không mâu thuẫn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play