Với nhiều bằng chứng khác nhau, có thể tin rằng xác ướp khô được khai quật ở ngoại ô rất có khả năng chính là Phạm Chí. Bây giờ, điều cần làm là xác minh thêm xem Phạm Chí có thực sự mất tích hay không, đồng thời kiểm tra thông tin DNA của Phạm Chí và thi thể nam kia có trùng khớp hay không. Cuối cùng, cũng là điều mà Hạ Ninh quan tâm nhất, đó là liệu thi thể nam này có liên quan đến vụ máu thấm xuống trần nhà mà bọn họ đang điều tra hay không.

Tất nhiên, những câu hỏi này không phải là điều mà giám đốc Vương có thể trả lời, nên việc ở lại công ty cung cấp dịch vụ lái hộ cũng không còn ý nghĩa nữa. Hai người lại cảm ơn giám đốc Vương một lần nữa rồi liền lái xe thẳng đến địa chỉ mà ông ấy vừa cung cấp, dự định đến nhà Phạm Chí kiểm tra tình hình.

Thang Lực vốn không phải là người bản địa thành phố A, nhưng sau khi được phân công về đây làm việc từ khi tốt nghiệp, anh đã có vài năm quen thuộc với thành phố này. Khi nhìn thấy tên khu dân cư, trong đầu anh lập tức có hình dung về nơi này. Sau khi lên xe, anh liền lái thẳng đến địa chỉ đó. Mất khoảng hơn ba mươi phút hai người bọn họ đã đến được một khu dân của thành phố A, và sau đó liền đậu xe bên ngoài một khu dân cư cũ kỹ. Khu dân cư này có lẽ đã được xây dựng cách đây hơn hai mươi năm, không cao lắm và trông rất cũ kỹ, khác hẳn với những tòa nhà cao tầng mới xây ở quanh đó. Cổng vào vốn đã hỏng, người và xe ra vào tự do không ai quản lý. Vì không rõ tòa nhà nào nên Thang Lực đành đậu xe ở bên ngoài cổng, sau đó anh và Hạ Ninh xuống xe đi vào trong để hỏi thăm từng cư dân xem có ai biết về Phạm Chí hay không.

Những khu dân cư cũ như thế này thường có một ưu điểm, đó là hàng xóm ở đây thường quen thuộc với nhau hơn, không như những khu mới xây, nơi mọi người đều sống khép kín, nhiều người thuê nhà hầu như không ai quen biết ai.

Vấn đề ai sẽ là người đi hỏi thăm không hề phải bàn cãi, đương nhiên nhiệm vụ này thuộc về Hạ Ninh. Cô không ngại, chỉ là vẫn còn có chút thắc mắc.

“Trước khi tôi được điều chuyển đến đây anh từng đi điều tra thế nào? Chẳng lẽ suốt cả buổi đều không mở miệng, và chỉ dùng tay ra hiệu à?” Cái cách Thang Lực tiết kiệm lời nói hết mức đôi khi làm Hạ Ninh cảm thấy như muốn phát điên.

Thang Lực lắc đầu và nghiêm túc đáp lại: “Nếu có người khác thì để người khác hỏi.”

Được rồi, ý của anh là trừ khi không còn ai để trông cậy thì anh mới tự mình mở miệng. Hạ Ninh nghe xong liền trợn tròn mắt, trong lòng hơi muốn bướng bỉnh một chút, cô quyết định sẽ không hỏi ai cả, để xem Thang Lực sẽ làm gì, liệu anh có chịu đựng được đến cuối hay không, nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua trong đầu, chứ cô cũng không ý định làm thật. Công việc trước mắt là chính sự, Hạ Ninh không trẻ con đến mức đem công việc ra để đùa giỡn, công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Vì vậy, cô tạm gác ý định đùa giỡn kia lại, sau khi vào khu dân cư, hễ thấy người già ngồi nhặt rau hoặc đi dạo dưới lầu là cô liền hỏi thăm và đưa bức phác họa ra để nhờ bọn họ nhận diện Phạm Chí. Sau một hồi dò hỏi, cô vẫn không gặp ai có quen biết với Phạm Chí, nhưng cũng biết thêm rằng dù khu dân cư này trông có vẻ cũ kỹ nhưng diện tích thì lại khá lớn. Vào thời điểm trước đây, đây là một khu dân cư rất hoành tráng, và cũng vì vậy mà khu dân cư này được chia thành bốn khu vực Đông, Nam, Tây, Bắc, mỗi khu vực đều có cổng ra vào hướng ra các con phố khác nhau. Khoảng cách từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc khá xa, cho nên cư dân ở hai đầu thường không quen biết nhau. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Xem ra bọn họ chỉ có thể đi thêm và hỏi thăm trong từng khu vực, hy vọng tìm được người biết về Phạm Chí. Theo thông tin mà giám đốc Vương cung cấp, Phạm Chí năm nay khoảng bốn mươi tuổi. Nếu anh ta vẫn sống ở khu này thì có lẽ sẽ có nhiều người nhận ra anh ta.

Hạ Ninh và Thang Lực đi thêm một vòng lớn trong khu dân cư, đến nỗi hai chân của Hạ Ninh dần cảm thấy mỏi nhừ, và trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi liệu địa chỉ mà Phạm Chí để lại cho người tài xế kia có phải là thật hay không, hoặc có thể là theo thời gian trôi qua nên người tài xế kia đã nhớ nhầm.

Khi niềm tin của cô sắp lung lay thì có một nhóm bà cụ đang ngồi trò chuyện trong đình nhỏ giữa các tòa nhà cuối cùng cũng nhận ra Phạm Chí. Trước khi Hạ Ninh kịp nói ra tên của anh ta thì các bà cụ chỉ cần nhìn qua bức phác họa một lần là đã có thể gọi ra tên Phạm Chí, và từ thái độ của bọn họ, có vẻ như bọn họ rất quen thuộc với anh ta, nhưng ấn tượng về anh ta lại không mấy tốt đẹp.

“Các cô tìm nó à! Nó đã không ở đây lâu rồi!” Một bà cụ béo tỏ ra khó chịu lên tiếng: “Bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi, chắc cũng phải vài năm rồi, đúng không?”

Bà cụ với mái tóc xoăn xù được hỏi liền gật đầu và sau đó cũng lên tiếng khẳng định: “Đúng vậy, chắc cũng phải gần ba năm rồi. Từ khi nó bị mẹ nó đuổi đi thì tôi mới được sống yên ổn. Sống gần nhà nó đúng là khổ mà. Có một đứa con bất hiếu như thế chẳng khác nào là nuôi một kẻ ăn hại! Đúng là đứa con nợ đời mà!”

Không ngờ bọn họ không chỉ tìm được người quen biết Phạm Chí, mà còn có cả hàng xóm của Phạm Chí ở đây. Hạ Ninh nhìn Thang Lực, cảm thấy vận may của hai người bọn họ cũng không tệ, những khó khăn vừa trải qua cuối cùng cũng không uổng phí.

Phản ứng của Thang Lực thì điềm tĩnh hơn nhiều, anh vẫn giữ bộ mặt bình thản và không hề tỏ ra vui mừng một chút nào.

“Sao thế? Thằng nhóc đó gặp chuyện gì rồi à?” Bà cụ có dáng người mập mạp là người đầu tiên mở lời, bà ấy liền tò mò hỏi.

“Từ hai, ba năm trước anh ta đã không còn sống ở đây nữa rồi phải không? Vậy tại sao anh ta lại không sống ở đây nữa?” Hạ Ninh không định trả lời thẳng câu hỏi của bà cụ này. Ở độ tuổi này, các bà cụ thường có nhiều thời gian rảnh rỗi, tinh thần lại minh mẫn, ngoài việc tụ tập tán gẫu và trao đổi thông tin thì cũng không có nhiều niềm vui nào khác. Vì vậy, một khi nắm bắt được thông tin thì bọn họ sẽ nhanh chóng lan truyền cho nhiều người khác cùng biết, tốc độ truyền tin chắc chắn là rất đáng kinh ngạc. Trong tình huống này làm gì cũng không ổn, nếu nói thật thì có thể gây ra ảnh hưởng không tốt, nhất là khi danh tính thực sự của Phạm Chí vẫn còn chưa được xác minh kỹ lưỡng, nhưng nếu không nói thật, thì lỡ như sau này nếu Phạm Chí đúng là người mà bọn họ cần tìm thì bọn họ sẽ lại phải quay về đây để điều tra, và phản ứng của những bà cụ này lúc ấy ai mà biết được. Do đó, tốt nhất là đừng dễ dàng gây mâu thuẫn với những bà cụ này. ( truyện trên app T Y T )

Cách chuyển chủ đề của Hạ Ninh tuy rõ ràng, nhưng câu hỏi cô đặt ra lại liên quan đến những chuyện gia đình, quả nhiên khiến hai bà cụ lập tức cảm thấy hứng thú.

Bà cụ có mái tóc xoăn xù là hàng xóm sát vách của nhà Phạm Chí, nên tự nhiên là người có quyền lên tiếng nhất. Bà ấy khẽ hắng giọng một cái, như thể sắp đưa ra một tuyên bố quan trọng: “Vừa nãy tôi đã nói rồi mà, cậu ta bị cha mẹ mình đuổi ra ngoài, chắc là bọn họ cũng đã chịu đựng suốt bao nhiêu năm trời, đến mức không thể chịu đựng được nữa. Nếu là tôi thì có lẽ tôi đã đuổi cậu ta đi từ mấy chục năm trước rồi! Suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng lo làm ăn gì cả. Lúc trước học hành cũng chẳng ra gì, lớn rồi cũng chẳng chịu làm việc tử tế. Không có nghề nghiệp, không chăm chỉ, đã lớn ngần này rồi mà chẳng lấy nổi vợ! Cả ngày chỉ biết ở nhà chỉ trỏ, cha mẹ cậu ta đều do em gái và em rể chăm sóc, vậy mà cậu ta còn chê bai này nọ, suốt ngày cứ đi gây sự với em gái và em rể. Tôi chưa bao giờ thấy đứa con nào hỗn láo như vậy, nuôi đứa con như thế đúng là oan nghiệt mà, chắc là kiếp trước bọn họ mắc nợ cậu ta nên kiếp này mới phải trả nghiệp!”

“Vậy tại sao anh ta lại bị đuổi ra ngoài? Chẳng lẽ là có mâu thuẫn gì với em gái và em rể à?” Hạ Ninh lại hỏi tiếp.

Bà cụ tóc xoăn xù lắc đầu và phẩy tay: “Không phải, em gái và em rể của cậu ta đều là người thật thà, chẳng bao giờ cãi vã với ai, chỉ là cậu ta gây sự quá mức. Chẳng biết cậu ta nghĩ sao mà lại đòi cha mẹ mình đưa sổ đỏ cho cậu ta để cậu ta đi sang tên, có nghĩa là sau này căn nhà mà bọn họ đang ở sẽ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của cậu ta. Cha mẹ cậu ta hiển nhiên là không đồng ý, sau đó cậu ta còn nói với cha mẹ mình rằng nhà bọn họ chỉ có mình cậu ta là con trai, sau này sớm muộn tài sản cũng sẽ là của cậu ta, cho nên chuyện sang tên sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt. Em gái và em rể sống chung với cha mẹ suốt bao năm nay, ăn uống ở nhà cha mẹ, cũng coi như đã hưởng được không ít lợi lộc, vậy nên cậu ta nể tình anh em không truy cứu, cũng không cần em gái và em rể trả tiền lại cho cậu ta. Điều này khiến cha mẹ cậu ta tức giận vô cùng. Lương hưu của bọn họ một tháng chỉ có chút ít như thế, làm sao đủ để nuôi cả gia đình cơ chứ, trước đây bọn họ đã nói với tôi rằng mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều do con gái và con rể chi trả. Vì thế cậu con trai này rõ ràng là quá đáng, hai ông bà già đã rất thất vọng và đau lòng, không muốn con gái và con rể phải chịu thiệt thòi nữa, vậy nên bọn họ mới quyết định đuổi thằng con trai trời đánh đó ra ngoài, để cậu ta tự bươn chải tìm công việc đàng hoàng, có thể làm lâu dài và tự nuôi sống mình. Thằng nhóc ngổ ngáo đó chắc là cũng không ngờ rằng cha mẹ mình thật sự đuổi mình đi, trong cơn giận dữ cậu ta đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc và lập tức chuyển đi ngay trong đêm.”

“Sau đó Phạm Chí có quay về nhà không?” Thang Lực lắng nghe hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi.

Bà cụ tóc xoăn xù khẽ giật mình, như thể bà ấy đã quên mất sự hiện diện của Thang Lực, bởi vì từ nãy đến giờ chỉ có một mình Hạ Ninh là người trò chuyện với bọn họ. Đợi sau khi định thần lại, bà ấy liền trả lời: “Sau đó thì tôi không nghe cha mẹ cậu ta nói cậu ta có quay về nhà hay không, và tôi cũng không nghe thấy nhà họ có cãi vã gì nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play