Sau khi nghe xong những điều này, Hạ Ninh còn muốn tiếp tục hỏi thêm một số chuyện từ bà cụ tóc xoăn xù, nhưng Thang Lực lại không cho cô cơ hội. Ngay khi bà cụ tóc xoăn vừa nói xong thì anh khẽ gật đầu, sau đó là liền hỏi địa chỉ cụ thể của nhà cha mẹ Phạm Chí, rồi nói cảm ơn người nọ. Sau đó, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Ninh rồi quay người bước đi. Hạ Ninh đành từ bỏ ý định ban đầu của mình, cô mỉm cười với hai bà cụ rồi bước theo Thang Lực, cùng anh đi về phía tòa nhà nơi cha mẹ Phạm Chí đang ở.

"Anh làm cái gì vậy? Cũng không hỏi xem tôi còn muốn tìm hiểu thêm gì từ họ mà đã bỏ đi rồi!" Hạ Ninh cảm thấy có chút không vui, cô liền lên tiếng trách móc Thang Lực vì đã tự ý quyết định.

Thang Lực chỉ liếc cô một cái, rồi đáp lại một cách thản nhiên: "Không có ý nghĩa."

"Sao lại không có ý nghĩa chứ?" Hạ Ninh nghe vậy thì cảm thấy có chút không phục: "Rõ ràng là hai bà cụ đó biết nhiều thông tin về Phạm Chí và gia đình anh ta. Bây giờ có đến tám, chín phần chứng minh nam thi thể kia đúng là Phạm Chí. Cho dù vụ án này có liên quan đến vụ án máu thấm xuống trần nhà hay không, thì đây vẫn là một vụ án mạng và vẫn phải được coi trọng. Vậy nên tôi cần phải tìm hiểu thêm chút thông tin, rồi so sánh với lời nói của người nhà Phạm Chí sau này để xem có mâu thuẫn gì hay không, tôi làm như vậy thì có gì sai chứ? Sao lại nói là không có ý nghĩa?"

Thang Lực vốn không định nói thêm, nhưng thấy Hạ Ninh có vẻ nhất quyết muốn một lời giải thích thì anh định mở miệng, nhưng Hạ Ninh lại cau mày cảnh cáo: "Anh mà dám dùng thêm thành ngữ bốn chữ nữa thì biết tay tôi!"

May mắn thay, lần này Thang Lực không dùng thành ngữ bốn chữ để đối phó cô, mà câu trả lời của anh lại có sáu chữ: "Thân thân đắc tương thủ nặc*."

*"Thân thân tương dung ẩn" (親親相容隱), còn gọi là "đồng cư tương dung ẩn" (同居相容隱) hoặc "thân thân đắc tương thủ nặc" (親親得相首匿), là một quy định trong hệ thống pháp luật cổ đại Trung Quốc. Quy định này chỉ việc "cấm người thân thích tố cáo hoặc làm chứng chống lại nhau, nhằm bảo vệ trật tự đạo đức truyền thống". - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cả người Hạ Ninh bỗng nhiên sững lại một lúc. Câu nói này nghe có vẻ quen thuộc, hình như là cô đã từng học trong tiết Lịch sử pháp chế thời Hán, ý ám chỉ rằng ngoại trừ tội phản loạn thì các hành vi phạm tội khác mà thân nhân trong ba đời hoặc vợ chồng của tội phạm cố tình che giấu thì sẽ không bị truy cứu.

Tại sao Thang Lực lại đột nhiên nói câu này? Hạ Ninh cau mày suy nghĩ nhanh. Dạo gần đây cô đã quen với việc phải có khả năng tưởng tượng mạnh khi đối phó với Thang Lực. Anh chàng này nổi tiếng với việc chỉ nói nửa vời, muốn mong anh giải thích tường tận thì còn khó hơn là lên trời, cho nên tốt hơn là không nên ảo tưởng.

Vì Thang Lực bỗng nhiên nhắc đến câu "Thân thân đắc tương thủ nặc", đương nhiên là anh đang ám chỉ đến người nhà Phạm Chí, tức là cha mẹ và em gái, em rể của anh ta. Trong lời nói của hai bà cụ lúc nãy, Phạm Chí được miêu tả là một người rất tồi tệ. Ban đầu, ý định của cô là muốn thu thập càng nhiều thông tin từ hàng xóm, sau đó là đến gặp người nhà của Phạm Chí để so sánh xem lời nói có mâu thuẫn gì hay không. Điều này sẽ giúp cô đánh giá được tính cách của Phạm Chí và xem liệu anh ta có mâu thuẫn với người khác hay không.

Chắc là Thang Lực đang muốn nhắc nhở cô rằng dù Phạm Chí có bị người ngoài chế giễu như thế nào thì gia đình anh ta vẫn sẽ vì tình thân và danh dự mà che giấu những điểm xấu của anh ta và không dễ dàng phơi bày ra cho người khác biết.

Nếu cô thu thập nhiều lời kể từ hàng xóm, nhưng khi đến nhà người thân của Phạm Chí thì bọn họ lại phủ nhận hết, và nói rằng những chi tiết đó chỉ là tin đồn thổi bậy bạ, lúc đó liệu cô có thể hoàn toàn chấp nhận những gì hai bà cụ nói và cho rằng người nhà của Phạm Chí đang che giấu sự thật hay không?

Nói cách khác, người thân sẽ vì tình cảm và danh dự của gia đình mình mà sẽ ít nhiều che giấu sự thật. Còn những người hàng xóm có thể chỉ nghe được những tin đồn, sau đó thêm thắt vào một số chi tiết của cá nhân, và cuối cùng tình hình thực tế có thể đã bị phóng đại. Cả hai phía đều có phần không chính xác. Như vậy, có nghĩa là nếu dùng một kết luận không chính xác để kiểm chứng một kết luận không chính xác khác thì kết quả cuối cùng đương nhiên là cũng sẽ không chính xác.

Do đó, nếu cứ tiếp tục đào sâu từ miệng của những bà cụ hàng xóm thì dường như không còn giá trị thực tiễn nhiều nữa.

Hạ Ninh thầm nghĩ vậy, và trong lòng cô cũng đã nhanh chóng hiểu ra, quan điểm của Thang Lực nghe cũng rất hợp lý. Dù cách anh diễn đạt có hơi khiến người ta tức giận, nhưng cô vẫn phải thừa nhận điều đó.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, nhưng mà này, sao anh không thể giải thích một cách bình thường như người ta vậy nhỉ?" Hạ Ninh vừa bực mình vừa bất lực liếc nhìn Thang Lực: "May mà đầu óc tôi còn nhanh nhạy, chứ nếu là người chậm chạp một chút thì chắc giờ vẫn còn đang bị câu 'thân thân đắc tương thủ nặc' của anh quay vòng vòng rồi!"

Thang Lực chợt nở một nụ cười khẽ rồi cũng không nói gì thêm nữa. Hạ Ninh cũng đã quen với phản ứng này của anh, coi như chủ đề vừa rồi đã khép lại, và sau đó cũng không ai nhắc đến nó nữa.

"À này, anh nghĩ sao, nếu thi thể nam kia thật sự là Phạm Chí, bác sĩ pháp y Lưu đã nói rằng người này đã chết ít nhất từ một đến hai năm. Gia đình anh ta, bao gồm cha mẹ, em gái và em rể, đều sống tại thành phố A, vậy tại sao suốt thời gian dài như vậy lại không có ai báo cảnh sát tìm người?" Hạ Ninh chợt nhớ ra một điều kỳ lạ khác. Trước khi đến đây, cô đã tra cứu và không có ai tên là Phạm Chí trong danh sách báo mất tích, thậm chí là còn không có ai họ Phạm. Nếu thi thể nam kia thật sự là Phạm Chí thì phản ứng của gia đình anh ta quả thực rất kỳ lạ.

Thang Lực lắc đầu, rồi đưa tay chỉ vào tòa nhà trước mặt: "Chút nữa sẽ biết thôi."

Hai người đi theo địa chỉ mà mấy bà cụ hàng xóm vừa cung cấp, và rất nhanh bọn họ đã tìm thấy nhà của Phạm Chí. Lúc này đã là buổi chiều nhưng vẫn chưa đến giờ tan làm. Hai người nhanh chóng lên lầu và gõ cửa, ban đầu bọn họ nghĩ rằng chỉ cần cha mẹ của Phạm Chí có ở nhà là đủ, nhưng không ngờ người mở cửa lại là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Anh ta có ngoại hình bình thường, nhưng trông có vẻ hiền lành, tử tế và có vẻ dễ tính. ( truyện trên app t.y.t )

"Các người tìm ai?" Anh ta ngạc nhiên nhìn hai người lạ mặt đứng ở cửa, vẻ mặt có chút cảnh giác, giọng nói cũng hơi hạ thấp một chút.

“Xin hỏi đây có phải là nhà của cha mẹ Phạm Chí không?” Hạ Ninh nhìn thấy đối phương đang tỏ ra rất căng thẳng nên không để Thang Lực mở miệng, nhằm tránh gây thêm áp lực tinh thần cho đối phương, dễ khiến người ta sinh ra phản cảm và không muốn nói chuyện. Vì vậy, cô lập tức tỏ ra đặc biệt thân thiện, bên môi bày ra nụ cười dịu dàng trông cực kì dễ mến.

Không ngờ sự thiện chí của cô lại không mang lại hiệu quả như mong đợi. Người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt cảnh giác, không gật đầu hay cũng không lắc đầu, anh ta quan sát Hạ Ninh và Thang Lực từ trên xuống dưới, rồi sau đó mới nói: “Anh ta không sống ở đây nữa, nếu các người muốn tìm anh ta thì đi chỗ khác mà tìm!”

"Chúng tôi không tìm anh ta, chúng tôi muốn gặp người thân của anh ta. Đây là nhà của cha mẹ anh ta, có đúng không? Anh là em rể của Phạm Chí?" Hạ Ninh không ngờ đối phương lại có dáng vẻ cảnh giác như vậy nên cô cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi lại lần nữa.

Người đàn ông vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà cố gắng né tránh: “Chuyện của Phạm Chí, các người tự mà đi giải quyết với anh ta. Nếu anh ta không giải quyết được thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Từ lâu chúng tôi đã không còn qua lại với anh ta nữa. Dù là chuyện tốt hay xấu đều không liên quan đến chúng tôi. Các người tự đi tìm anh ta mà giải quyết.”

"Đừng lo lắng, chúng tôi là cảnh sát." Thấy đối phương có vẻ căng thẳng, Hạ Ninh đành phải tiết lộ thân phận thật sự của mình. Ban đầu cô không muốn vội vàng nói ra mình là cảnh sát, là bởi vì muốn xem thái độ và phản ứng của người đàn ông này khi được hỏi về Phạm Chí. Thứ hai là sợ rằng nếu cô sớm nói ra mình là cảnh sát thì sẽ càng khiến đối phương cảm thấy lo lắng hơn. Không ngờ rằng người đàn ông trông có vẻ hiền lành này lại có chút cứng đầu, anh ta vẫn không chịu hợp tác, vì vậy cô đành phải nói: “Chúng tôi muốn nói chuyện với cha mẹ của Phạm Chí, không biết hiện giờ có tiện không?”

"Không tiện lắm." Nghe thấy cô giới thiệu mình là cảnh sát và nhìn thấy giấy tờ chứng minh thân phận mà hai người giơ ra trước mặt mình, người đàn ông mới dám thở phào nhẹ nhõm một chút. Biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta bỗng dưng chuyển từ căng thẳng sang khó xử, sau đó anh ta lên tiếng: “Tôi là em rể của Phạm Chí, cha vợ tôi đã qua đời vào năm ngoái rồi. Hiện giờ chỉ còn mẹ vợ tôi ở nhà, nhưng bà ấy đã có chút lẫn trí, đầu óc không còn minh mẫn như lúc trước nữa. Khi tỉnh táo, bà ấy còn nhận ra vợ tôi là con gái của mình, nhưng khi không tỉnh táo thì chẳng nhận ra ai cả. Các anh có nói chuyện với bà ấy thì cũng chẳng thu được thông tin gì đâu.”

“Vậy à…” Hạ Ninh không ngờ gia đình Phạm Chí lại có biến cố lớn như vậy: “Trong nhà còn ai nữa không? Vợ anh có ở nhà không? Chúng tôi cũng có thể nói chuyện với anh và vợ anh. Có một số chuyện cần phải hiểu rõ từ người thân của Phạm Chí.”

“Thật ra… đã từ lâu chúng tôi thực sự không có qua lại với ông anh lười biếng đó nữa rồi, nên là cho dù các người có hỏi chúng tôi thì cũng vô ích thôi. Trước đây ngay cả khi cha vợ tôi còn sống thì ông ấy còn không thể quản nổi anh ta, vậy nên bây giờ làm gì có ai có thể quản nổi anh ta cơ chứ.”

"Chúng tôi không cần anh phải thay Phạm Chí giải quyết vấn đề gì cả." Hạ Ninh suy nghĩ một lát rồi quyết định không nói vòng vo nữa mà thông báo ngay vào việc Phạm Chí có thể đã gặp chuyện không may. Cô tiếp tục yêu cầu đối phương hợp tác: "Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về tình hình của anh ta trước đây. Chẳng phải anh và vợ anh đã sống cùng với cha mẹ của Phạm Chí sao? Trước đây các người cũng từng sống chung với Phạm Chí dưới cùng một mái nhà phải không? Vậy thì chắc chắn là các người cũng hiểu biết ít nhiều về tình trạng của anh ta. Hy vọng các người có thể hợp tác với chúng tôi."

“Haizz, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không thể tránh được.” Người đàn ông chợt thở dài, sau đó anh ta khẽ gật đầu với vẻ mặt bất lực rồi nhích sang một bên để chừa ra lối đi: “Tôi nói trước đấy nhé, nếu anh ta ở bên ngoài gây ra chuyện gì cần phải bồi thường thì chúng tôi không thể lo cho anh ta được đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play