"Chuyện này xảy ra từ khi nào? Sau đó Phạm Chí đã đi đâu?" Thang Lực nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày rồi vội vàng hỏi tiếp. Mặc dù anh không chắc liệu Phạm Chí mà giám đốc Vương nhắc tới có phải là thi thể nam mà bọn họ phát hiện hay không, nhưng đến giờ giám đốc Vương là người duy nhất cung cấp một manh mối. Dù sao cũng phải nghiêm túc điều tra, còn tính xác thực thì có thể kiểm chứng sau.
“Hơn hai năm trước rồi. Tôi nhớ rất rõ là vì tài xế lái hộ của công ty tôi luôn có tiếng tăm tốt trong ngành, chưa bao giờ xảy ra việc gì tương tự. Chỉ có lần đó, suýt chút nữa thì đã làm mất uy tín mà tôi đã mất bao năm gầy dựng. Từ đó, tôi luôn lấy chuyện này làm bài học để răn đe các tài xế trong công ty, đừng vì chút lợi lộc nhỏ mà hủy hoại cả đống lớn, phải sống và làm việc đàng hoàng.” Dường như giám đốc Vương sợ Thang Lực và Hạ Ninh nghi ngờ tại sao đã qua hơn hai năm mà ông ấy vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện này nên sau đó ông ấy liền vội vàng giải thích thêm: “Sau khi bị sa thải, Phạm Chí đi đâu thì tôi cũng không rõ. Nếu hai người muốn tìm hiểu thêm thì tôi sẽ thử hỏi các tài xế trong công ty xem có ai biết Phạm Chí sau khi bị đuổi đã đi đâu hay làm gì hay không.”
“Nghe nói nhân viên trong ngành này thường thay đổi công việc khá nhiều, vậy những tài xế đang làm việc ở đây có còn nhận ra Phạm Chí nữa không?” Hạ Ninh hơi nghi ngờ hỏi lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Giám đốc Vương bỗng bật cười, bộ dạng dường như là có chút tự hào: "Cô nói đúng mà cũng không đúng. Tuy ngành này có sự thay đổi nhân sự lớn, nhưng mà không phải ở chỗ tôi. Công ty tôi là công ty trích phần trăm ít nhất, và khách hàng toàn là những người có điều kiện kinh tế tốt, cho nên thu nhập của các tài xế cũng cao hơn so với các công ty khác. Nếu ai muốn làm tài xế lái hộ, dù chỉ là làm bán thời gian, thì chế độ lương thưởng ở công ty tôi chắc chắn là tốt hơn so với những nơi khác. Các người thử nghĩ mà xem, nếu một người bình thường đang làm việc tốt ở đây, và không có chuyện gì lớn xảy ra, thì làm gì có ai muốn nghỉ để chuyển sang nơi khác rồi bị bóc lột nhiều hơn cơ chứ? Có phải nghe rất hợp lý không? Tài xế lâu năm nhất ở đây đã làm việc với tôi cũng được năm, sáu năm rồi, từ lúc tôi mới lập công ty cho đến giờ, cho nên nếu muốn tìm hiểu về những người từng làm việc ở đây cách đây hai năm thì tôi vẫn có cách. Sao nào, các người có cần tôi giúp hỏi thăm một tiếng không? Nếu cần thì cứ nói, đừng ngại.”
Có lẽ việc nhận diện bức ảnh là một cột mốc tâm lý với giám đốc Vương. Một khi đã vượt qua được nó thì ông ấy đã không còn e ngại gì nữa.
“Hiện tại thì chưa cần, nếu sau này cần thiết thì chúng tôi sẽ liên hệ lại với ông.” Thang Lực suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Dù sao thì bọn họ vẫn chưa xác định được liệu người chết có phải là Phạm Chí mà giám đốc Vương đang nhắc tới hay không, cho nên vẫn chưa cần phải làm lớn chuyện ngay lúc này, nếu cuối cùng vỡ lở ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì lại không hay.
Với chút thông tin không rõ ràng có thể coi là manh mối này, Thang Lực và Hạ Ninh vội vàng rời khỏi công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ, rồi tranh thủ thời gian để tiếp tục điều tra các công ty khác.
Khi hai người bọn họ đi hết các tuyến đường mà Hạ Ninh đã sắp xếp và quay về sở cảnh sát thì đã hơn 9 giờ tối. Các công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ còn lại phần lớn đều giống ba công ty trước, bọn họ đều khẳng định rằng không có tài xế nào đột ngột nghỉ việc mà không có lý do. Có hai công ty cho biết bọn họ nhớ có một hoặc hai tài xế từng đột nhiên nghỉ việc, nhưng việc này không có gì lạ nên họ cũng không chú ý nhiều và cũng không nhớ tên hay thông tin cá nhân của người đó. Nếu cần thì bọn họ có thể giúp tìm hiểu thêm. Còn về việc nhận diện bức ảnh của nạn nhân thì dĩ nhiên tất cả đều từ chối, và điều này cũng dễ hiểu. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, đừng nói đến thi thể của người chết, có lẽ cả đời này bọn họ chưa từng nhìn thấy xác động vật ngoài những thứ trên thớt trong nhà bếp, cho nên bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một ngày dài điều tra, tuy có thu thập được một chút thông tin nhưng vẫn không rõ có giá trị gì không. Nhưng dù vậy bọn họ cũng không còn cách nào khác. Vì đêm đã khuya, cho nên Thang Lực đành đưa Hạ Ninh về nhà trước, rồi mới quay về nhà mình để nghỉ ngơi. Phần công việc còn lại thì để dành ngày hôm sau giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, hai người bọn họ đúng giờ đến sở cảnh sát và bắt đầu công việc phục dựng gương mặt của nạn nhân. Việc này không phải là chuyên môn của bọn họ, cho nên cần sự giúp đỡ từ người có chuyên môn. May mắn thay, việc phục dựng gương mặt từ một cái xác khô chưa hoàn toàn phân hủy thì dễ hơn nhiều so với việc phục dựng từ một hộp sọ bị tổn thương nghiêm trọng. Còn chưa đến hết buổi sáng thì bọn họ đã nhận được một bức chân dung phục dựng rõ ràng của nạn nhân.
Mang theo bức phác họa này, Thang Lực và Hạ Ninh tiếp tục đi đến ba công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ đã cung cấp thông tin phản hồi vào ngày hôm trước.
Lần này, bức phác họa bình thường không khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Hai trong số các công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ sau khi xem xét bức phác họa đều khẳng định rằng người trong bức phác họa không phải là tài xế của công ty bọn họ đã đột ngột nghỉ việc trước đó. Tuy nhiên, tại một trong các công ty, có một tài xế tình cờ nói rằng khuôn mặt trong bức phác họa trông có vẻ quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ rõ người đó tên là gì. Thang Lực đã để lại số liên lạc của mình cho người tài xế đó và hy vọng nếu anh ta nhớ ra được thì sẽ nhanh chóng liên hệ với anh, và người tài xế đó cũng đã đồng ý.
Cuối cùng, hai người bọn họ lại tìm đến giám đốc Vương. Giám đốc Vương tiếp đón bọn họ rất nhiệt tình, sau lần gặp đầu tiên, và bây giờ gặp lại, thái độ của ông ấy vẫn thân thiện như đang trò chuyện với những người bạn cũ. Thang Lực lấy bức phác họa ra để giám đốc Vương nhận diện, ông Vương chỉ cần liếc qua một cái đã lập tức có câu trả lời.
"Đúng rồi! Chính là anh ta! Tôi đã nói là mắt nhìn người của tôi cũng không tệ mà! Đây chính là Phạm Chí mà hôm qua tôi đã nói với hai người, chắc chắn không sai đâu! Anh ta suýt chút nữa đã làm hỏng toàn bộ danh tiếng mà tôi đã xây dựng nhiều năm qua. Nếu tôi còn không nhớ anh ta thì quả là có lỗi với chính mình rồi!" Giám đốc Vương nói rất chắc chắn, sau khi nói xong ông ấy mới nhận ra rằng Phạm Chí có thể đã bị người ta hại chết, việc ông ấy cứ nhắc lại chuyện cũ vào lúc này thì có vẻ không hay cho lắm, vì thế ông ấy liền vội vàng dừng lại và không nói thêm gì nữa.
"Vậy lại phải làm phiền giám đốc Vương giúp chúng tôi tìm hiểu xem có ai trong số các tài xế của ông biết Phạm Chí sau khi bị ông đuổi việc đã đi đâu và làm công việc gì nữa không!" Hạ Ninh thấy thi thể nam kia xác thực đúng là Phạm Chí thì lập tức nhờ giám đốc Vương giúp đỡ, mặc dù ông Vương hôm qua đã chủ động bày tỏ sẵn sàng giúp đỡ, nhưng tình thế đã khác, nếu hôm qua chỉ là lời nói trong lúc nhất thời, thì sau đó ông ấy đột ngột đổi ý cũng là điều có thể xảy ra.
May mắn thay, giám đốc Vương không phải là người như vậy, ông ấy nghe xong liền gật đầu: "Được, vậy hai người đợi một chút nhé, lúc này không phải giờ bận rộn, để tôi xem có tài xế nào đang ở công ty hoặc sẽ hỏi xem hồi đó ai là người thân thiết với Phạm Chí rồi sẽ gọi điện hỏi giúp hai người. Phạm Chí trong thời gian làm ở đây đúng là có chuyện lấy đồ của người khác, nhưng dù sao cũng là một mạng người, chúng tôi có thể giúp thì vẫn phải giúp thôi!"
Một lúc sau, giám đốc Vương trở lại văn phòng, trên tay ông ấy còn cầm theo một tờ giấy nhỏ, ông ấy đưa tờ giấy cho Hạ Ninh, Hạ Ninh nhận lấy xem thì thấy trên đó chỉ có tên của một khu dân cư, không có số nhà hay dãy nhà nào cụ thể, và càng không có số căn hộ. Hạ Ninh không phải là người ở thành phố A, cho nên cô vẫn chưa quen thuộc lắm với nơi này, vì vậy cô không có ấn tượng gì về khu dân cư này. Cô đưa tờ giấy cho Thang Lực, anh cũng liếc qua rồi nhận lấy mà không nói gì.
"Đây là địa chỉ nhà của Phạm Chí, cụ thể thì tài xế của chúng tôi cũng không rõ lắm. Anh ta trước đây khá thân với Phạm Chí nhưng vẫn chưa tới mức gọi là thân lắm. Sau khi Phạm Chí bị tôi đuổi việc, anh ta có nói với người tài xế đó rằng nhà mình ở khu dân cư này, nhà vàng nhà bạc cũng không bằng cái ổ của mình, anh ta bảo không cần biết làm việc ở đâu, nhưng nhà thì mãi mãi không chuyển. Anh ta còn nói với người tài xế đó rằng khi nào rảnh thì tới tìm anh ta uống rượu. Sau này người tài xế đó không liên lạc với Phạm Chí nữa, anh ta nói không nhớ lúc đó Phạm Chí đã nhắc đến số nhà nào, chỉ nhớ là tên khu dân cư này thôi. Người tài xế đó còn nói có thể đảm bảo mình không nhớ nhầm tên của khu dân cư." Giám đốc Vương nói với hai người bọn họ.
Không có địa chỉ cụ thể, nhưng có tên của một khu dân cư thì cũng tốt hơn là không có gì, ít nhất có thể giúp bọn họ thu hẹp phạm vi điều tra, cũng có thể coi như là một thu hoạch lớn.
Hạ Ninh cảm ơn giám đốc Vương một lần nữa, rồi sau đó định cùng Thang Lực rời đi, nhưng Thang Lực có vẻ như chưa định đi ngay. Anh rút từ túi ra một túi vật chứng, bên trong là tấm thẻ đeo ngực lấy từ quần áo của người chết.
"Ông có thể nhìn ra đây có phải là thẻ đeo ngực của bên công ty ông không?" Anh nói xong liền đưa vật đó cho giám đốc Vương.
Giám đốc Vương liền đưa tay nhận lấy, ông ấy xoay qua xoay lại xem xét kỹ lưỡng vài lần, vì tấm thẻ đã bị chôn dưới đất nên trông hơi bẩn. giám đốc Vương say mê xem một lúc, cuối cùng liền khẽ gật đầu: "Đây là thẻ của công ty chúng tôi. Đây là thứ được tìm thấy cùng thi thể của Phạm Chí phải không? Vậy xem ra sau khi bị tôi đuổi việc anh ta đã không trả lại thẻ này rồi! Chắc là muốn dùng danh nghĩa tài xế của công ty chúng tôi để treo đầu dê bán thịt chó đây mà? Thôi, thôi, dù sao người cũng đã mất rồi, tôi còn tính toán những chuyện này làm gì nữa chứ!"
"Làm sao ông nhận ra được đây là thẻ của công ty mình?" Hạ Ninh thắc mắc hỏi, vì loại thẻ này nhìn chung đều trông rất giống nhau, trừ khi bật nguồn lên thì mới có thể thấy dòng chữ trên màn hình LED, nhưng cái mà bọn họ đang cầm đã bị hỏng do ẩm ướt khi chôn dưới lòng đất, cho nên không thể phát sáng được nữa. Vậy làm sao mà giám đốc Vương chỉ mới nhìn qua vài lần mà đã có thể nhận ra ngay?
Giám đốc Vương nắm tấm thẻ qua lớp túi vật chứng, rồi đưa tay chỉ vào cạnh bên của thẻ: "Chỗ này này! Thẻ đeo của công ty chúng tôi là do tôi đặt người ta làm đặc biệt, bên cạnh có một ngôi sao năm cánh nổi lên. Biểu tượng của quân đội thì không được tùy tiện sử dụng, cho nên tôi đã đặt làm thêm một ngôi sao năm cánh, coi như là gửi gắm chút tình cảm, hy vọng các cựu quân nhân ở công ty chúng tôi không quên mình từng là một người lính, và thầm nhắc nhở mọi người không được làm ra những hành động làm mất danh dự của mình."