Đường Sinh Dư bỏng nặng và nằm liệt trên giường, hắn cũng kể hết những gì mình biết cho mọi người nghe, rằng Diệp Lam Cung hại Quốc Sư tiền nhiệm để leo lên vị trí hiện tại, mà Nhất Hòa là con của Quốc Sư tiền nhiệm nên muốn tranh thủ báo thù cho cha mình…


 

Trong kế hoạch này là Dạ Vương tính toán, không chỉ giúp Đường Tình Ái giải thoát còn tính dùng Nhất Hòa giết Diệp Lam Cung, tránh việc lộ sơ hở cùng liên lụy cả Đường Gia nếu thất bại, Đường Sinh Dư không nói gì mà như bình thường.


 

Nhưng giây phút lửa lớn bùng phát là hắn lo lắng Thái Tử sẽ hỏi tội nên đành lao ra chắn thước Diệp Lam Cung.


 

Đường Sinh Dư vừa kể lể vừa nhìn Diệu Phương Sinh, đôi mắt hắn mong chờ nàng sẽ có tý thương xót nhưng đáng tiếc chẳng hề, ngược lại nhận được lời khiển trách của Đường Hạc Quân: “Đồ ngu ngốc này! Ngươi đang nghĩ cái gì thế hả? Dạ Vương Gia vốn để Đương Gia ta thành lớp đá kê chân, nếu hắn thật sự xem trọng ngươi thì đã không tính kế cả nhà ngươi như vậy, một khi hắn quyết định đem nhà ngươi vào nguy hiểm tức là ngươi hết giá trị lợi dụng rồi!”


 

Đường Hạc Quân tức giận chỉ thẳng Đường Sinh Dư nằm trên giường, dáng vẻ ông hận rèn sắt thất bại, còn Diệu Phương Sinh thở dài im lặng nghe ông ấy giáo huấn thêm: “Nghịch tử dốt nát, chỉ trách ngươi không thông minh bằng Đường Tình Ái, ít nhất nó biết ôm vào một Nhạc Lãng có cả giang hồ che chở.”


 

Diệu Phương Sinh nhìn cặp phụ tử cãi nhau, từ miệng bọn họ nói cùng những ký ức của nguyên chủ thì nàng đã hiểu, Nhạc Lãng trong miệng bọn họ là nam nhân Đường Tình Ái yêu, dường như còn liên quan tới giang hồ.


 

Mà Dạ Vương xem trọng Nhạc Lãng hơn Đường Sinh Dư, vậy nên đối phương sẵn sàng từ bỏ Đường Gia, chỉ cần một Đường Tình Ái cho Nhạc Lãng, mặc kệ việc cướp người đi có thể khiến Đường Gia rơi vào chỗ chết.


 

Vậy nên hiện tại Đường Gia đang trơ trọi, nếu Diệp Lam Cung thật sự xuống tay e rằng Đường Gia không thể trụ…


 

Diệu Phương Sinh suy nghĩ chốc lát kéo tay Đường Hạc Quân, nàng bày ra điệu bộ rụt rè như nguyên chủ xong nhỏ giọng nói: “Hư Nhiên có một ý này, phụ thân từng là Tướng Quân được Hoàng Thượng xem trọng, dù hôm nay Đường Gia khiến hôn sự của Quốc Sư bị hủy thì cũng không phải chủ mưu, phụ thân cứ vào cung nhận tội với Hoàng Thượng trước, rồi xem phản ứng của bên kia, con tin chắc lúc người cầu kiến Hoàng Thượng, bọn họ sẽ tới nhìn…”


 

Đường Hạc Quân đảo mắt suy tư, ông cảm thấy làm thế mạo hiểm, khi rất có thể Thái Tử bày sẵn thiên la địa võng tại Hoàng Cung, tuy nhiên cách này đáng thử, nếu thành công gặp Hoàng Thượng, ông cũng dựa vào những công lao lúc trước mà xin được tha lỗi.


 

Diệu Phương Sinh nhìn Đường Hạc Quân vẫn chần chừ, nàng liền tiếp tục nhắc nhở: “Dạ Vương Gia vứt bỏ chúng ta, tuy nhiên phụ thân hãy nghĩ Thái Tử càng chướng mắt Dạ Vương Gia hơn là Đường Gia, người có cả cơ hội đàm phán với Thái Tử mà tìm ra lối thoát”


 

Hai cách nàng nghĩ ra này còn cần sự may mắn của Đường Hạc Quân, cách thứ nhất chỉ hy vọng Hoàng Thượng nhân từ mở đường sống, cách thứ hai là chờ mong Thái Tử dám thu lại thuộc hạ bên kẻ thù.


 

Điều nàng muốn Đường Hạc Quân làm nhất là cách thứ hai, chỉ khi Đường Gia trở thành người cạnh Thái Tử, nàng mới hoàn thành nhiệm vụ nâng đỡ hắn, song một khi Đường Gia sụp đổ thì mối hôn sự kia chẳng duy trì được, dù sao cái danh vị hôn thê ấy giúp nàng tiếp cận Thái Tử dễ dàng.


 

Diệu Phương Sinh âm thầm tính toán, nàng không nhiều lời với Đường Hạc Quân nữa, bình tĩnh xin cáo lui trước, để đối phương tự suy nghĩ kĩ.


 

Chờ ra khỏi phòng, Diệu Phương Sinh từ tốn đi ngắm phong cảnh xung quanh, nàng vừa bước vừa nhìn, nhưng không ngửng tìm những ký ức liên quan tới Thái Tử.


 

Hắn là người có tính cách tàn nhẫn, ngoài mặt mỉm cười bên trong lại mưu kế hèn hạ, hắn cùng Diệp Lam Cung là đồng minh suốt nhiều năm, ngoài vị Quốc Sư ấy thì Đường Hạc Quân từng nói Thái Tử thích nam nhân nên nuôi nam sủng…


 

Hắn chưa lấy ai cũng không hứng thú với nữ nhân, mà vài ngày trước bỗng xin Hoàng Thượng ban hôn lấy nguyên chủ, vì tin tức động trời ấy, cộng thêm tháng ngày bị thuốc độc hành hạ, khiến nguyên chủ suy nghĩ rối loạn rồi tự sát.


 

Diệu Phương Sinh nghĩ tới thấy tiếc, suy cho cùng nguyên chủ vẫn là tiểu thư khuê các được chiều nên kiêu căng, dù nội tâm đen tối thì cuộc sống màu hồng như vậy, lúc bị Đường Tình Ái hạ loại độc không thuốc giải đã hoảng hốt, nay nghe tin phải sống cả đời cùng nam nhân đoạn tụ, cuộc sống màu hồng vụt mất chỉ còn một tương lai u tối với nỗi đau thể xác kèm phu quân ghẻ lạnh.


 

Lúc ấy cảm thấy chết là sự giải thoát tốt nhất.


 

Có lẽ bi kịch của nguyên chủ này đáng thương cũng đáng trách hơn những thân thể nàng nhập vào khi xưa…


 

Diệu Phương Sinh thở dài, càng nghĩ càng buồn bã, không phải mỗi buồn cho nguyên chủ thôi, mà buồn cả kiếp này nàng nên cảm hóa hắn thế nào.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play