Nhìn Nhất Hòa hỗ trợ đôi nam nữ tẩu thoát thành công, khiến Quốc Sư tức giận mà tâng tốc độ các vũ khí bay tứ phía, giết chết người xung quanh chẳng màng là địch hay bạn. Lúc này Đường Sinh Dư Trong thế trận đang khó khăn chống đỡ lại phát hiện Diệu Phương Sinh đứng ở góc, hắn lo lắng hét lên kêu nàng rời khỏi.
Nhưng chỉ vì một tiếng này làm Quốc Sư nhận ra sự tồn tại của Diệu Phương Sinh trong góc bụi cây, y nhanh chóng nâng tay tiêu khiển vài thanh kiếm hướng về phía đó, còn nàng nhìn những mũi kiếm sắc bén sắp đâm vào mình, thì bình tĩnh niệm chú, một đóa hoa bỉ ngạn xuất hiện và bay vào ngọn lửa trên tay Nhất Hòa, khiến nó bùng cháy như vụ nổ.
Ánh lửa lan tràn mang theo sức mạnh vô hình đánh bay tất cả người ở gần, bao gồm Quốc Sư, tuy nhiên Diệu Phương Sinh cũng bị ảnh hưởng chỉ là một bản tay đẩy nàng ra xa, chủ nhân bàn tay ấy hứng chịu tất cả.
Diệu Phương Sinh nhìn người đó ngã lăn xuống đất, nàng kinh ngạc chạy lại đỡ cùng hỏi han thì nhận ra đối phương là thần y đang chữa độc cho mình, phần thần y miễn cưỡng mỉm cười bảo: “Đường tiểu thư vẫn là bệnh nhân mà tại hạ chữa trị, nên sống chết của Đường tiểu thư do tại hạ quyết định… Người hành y phải làm đủ trách nhiệm mới tốt.”
Nghe hết lời này Diệu Phương Sinh thật muốn chửi thề, song nàng nén lại cảm xúc ấy, lẳng lặng kéo thần y tránh đi nơi khác, đồng thời kiểm tra thân thể đối phương, đáng tiếc làm sao khi nàng vừa chạm tay qua lồng ngực thần y để thăm dò, phát giác lục phủ ngũ tạng của người này đã bị lửa thiêu cháy, một ngọn lửa hừng hực sâu trong thân thể sắp lan tràn ra ngoài.
Diệu Phương Sinh nhìn thần y cắn răng cam chịu nỗi đau, nàng bất lực thu hồi tay mình mà lắc đầu nói xin lỗi, thần y lại cười khổ sở mở miệng cất tiếng: “Trên bàn phòng của tại hạ có một lọ thuốc giảm đau, nó sẽ giúp Đường tiểu thư thoải mái hơn… Tại hạ chỉ có thể để Đường tiểu thư khi xuất giá không còn bị nỗi đau giày vò thôi.”
Lời cuối cùng thần y thốt ra, ngọn lửa cũng bùng lên thiêu đốt sạch sẽ cơ thể đối phương, còn Diệu Phương Sinh thất thần lúc lâu, đôi mắt cứ quan sát quá trình thân thể một người sống bị cháy thành tro.
Đối với nàng thì thần y này quá tốt, có thể là một đại phu làm tròn trọng trách, cũng là người có nhân phầm cao đẹp, sẵn sàng dùng mạng mình đổi mạng người khác.
Nhưng bản thân thật sự sẽ không chết khi trúng chiêu kia, bởi vì yêu lực trong cơ thể luôn sẵn sàng bảo vệ nàng lúc cần thiết… chẳng qua hiện tại một sinh mạng mất đi vì che chở mình, khiến nàng khó tin được thôi.
Cuối cùng Diệu Phương Sinh nâng tay tạo một làn gió đưa đống tro tàn dưới đất bay khỏi phủ Đường Gia, nàng bình tĩnh trở lại chỗ cũ, lúc này nơi đó chỉ còn những tàn tro rải đầy đất bay đầy trời, tường vỡ nứt và đồ vật xung quanh lưu dấu vết cháy xém, khung cảnh đổ nát hệt như chiến trường tan hoang.
Diệu Phương Sinh nhìn lướt qua mọi thứ rồi dừng lại ở thân xác bị bỏng nặng khi da đỏ au máu thịt lẫn lộn còn bốc khói, vết thương kia nghiêm trọng mà vẫn đang cố gắng động đậy, kẻ ấy hướng về nàng mà gọi: “Hư Nhiên, cứu ta…”
Giọng nói thuộc về Đường Sinh Dư khiến Diệu Phương Sinh bất ngờ phải chạy qua xem xét, nàng lo lắng bảo: “Huynh cố chịu đựng, phụ thân sắp đến rồi.”
Đường Sinh Dư nắm chặt tay Diệu Phương Sinh rồi ngất lịm đi, nàng im lặng chờ đợi mà ánh mắt va phải vị Quốc Sư vừa đứng dậy, trông y không hề bị tổn thương gì, thậm chí rất bình thản bước qua nàng.
Nhìn đến dung nhan của Quốc Sư là vẻ đẹp bán nam bán nữ, phong thái ôn nhã từ tốn hoàn toàn chẳng giống kẻ bất chấp tính mạng người khác như lúc nãy.
Diệu Phương Sinh dựa vào ký ức nguyên chủ hồi tưởng lại nguyên nhân dẫn tới sự việc hôm nay, Quốc Sư tên Diệp Lam Cung là mối tình đầu của Đường Tình Ái, tuy nhiên sau cùng Đường Tình Ái quyết gả cho Dạ Vương.
Đường Sinh Dư đã tiết lộ nữ nhân ấy theo Dạ Vương ra Biên Cương, giúp đỡ rất nhiều lần để Dạ Vương lập chiến công, suốt bao năm sau Diệp Lam Cung trở thành Quốc Sư thì lập tức đón Đường Tình Ái về và khiến Dạ Vương nhận thư hưu phu.
Nhưng Đường Tình Ái ở Biên Cương lại yêu một nam nhân khác, là người dưới trướng của Dạ Vương, nữ nhân ấy luôn khước từ người cũ… Song Diệp Lam Cung vẫn ép buộc Đường Tình Ái thành hôn, nên có lẽ mới dẫn tới tình trạng vừa nãy. Nếu như nàng không cho ngọn lửa kia phát ra thì thế trận càng khó lường hơn, kẻ tiêu khiển lửa, kẻ dùng vũ khí tấn công, hai luồng sức mạnh này va chạm đủ khiến trời đất rung chuyển.
Diệu Phương Sinh vừa nghĩ vừa xem bóng dáng Diệp Lam Cung biến mất, tiếp theo là một đám người chạy vào, nàng nhìn người sở hữu dáng vẻ trung niên mà dẫn đầu thì kêu lên: “Phụ thân! Mau cứu huynh ấy!”
Người đó hốt hoảng sai gia nhân phía sau lên nâng đỡ Đường Sinh Dư, sau hỏi han Diệu Phương Sinh, nàng tỏ vẻ không có việc gì, yên lặng để bọn họ mang Đường Sinh Dư đi chữa thương.
Bởi vì đây là gia chủ Đường Gia, Đường Hạc Quân.