Diệu Phương Sinh tỉnh lại thì cảm nhận nỗi đau từ cơ thể nguyên chủ, nàng hơi cau mày loay hoay ngồi dậy rồi đến trước gương đồng.
Gương phản chiếu dung nhan trẻ trung xinh đẹp, gương mặt sở hữu mũi cao môi hồng, mắt hạnh mày cong, dáng vẻ của tiểu mỹ nhân…
Diệu Phương Sinh vừa ngắm nhìn vừa thở dài, vì cũng không phải là lần đầu tiên nhập vào thân xác có dung nhan xinh xắn, trước đây nàng từng trải nghiệm làm mỹ nhân vô số lần, nhiều đến mức đã quên mất dáng vẻ của mình thế nào.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên thấy nguyên chủ thảm bại thế này, Diệu Phương Sinh nghĩ về thông tin mà mình biết trước khi nhập thân.
Nguyên chủ mang thân phận con nuôi trong Đường Gia, ban đầu vốn được đối đãi bằng danh con ruột nhưng không lâu sau chính chủ trở về, tuy nhiên đứa con nuôi này vẫn hưởng trọn yêu chiều từ phụ mẫu.
Nhưng nói sao cũng không có máu mủ với Đường Gia nên nguyên chủ luôn tính kế, khiến người con ruột kia bị cả nhà ghét bỏ, song vài năm trở lại đây người đó chuyển mình, đem toàn bộ những tủi nhục khi xưa trả cho nguyên chủ…
Hiện giờ nguyên chủ trúng độc do người đó hạ, vậy nên nàng luôn cảm giác khó chịu và đau đớn.
Diệu Phương Sinh sờ lên ngực nơi đang phát độc ra, nàng dùng yêu lực xoa dịu nó rồi nhếch môi nói: “Diêm Vương, ở nơi này tôi vẫn dùng được sức mạnh phải không?”
Cũng chẳng biết từ lúc nào có một đốm lửa xanh lam bay khắp phòng, nó phát ra thanh âm quỷ dị đáp lại Diệu Phương Sinh: “Ở đây vẫn tồn tại tinh hoa nhật nguyệt, có người tu luyện pháp thuật nên coi như không làm trái luật trời khi sử dụng sức mạnh khác.”
Diệu Phương Sinh gật đầu yên tâm hơn, nàng đã bị ám ảnh việc dùng loại sức mạnh này tùy ý, nếu như không phải trước đây từng thiếu suy nghĩ sử dụng nó sai thời điểm, thì hiện tại nàng chẳng cần làm chim tu hú chiếm tổ.
Dòng suy nghĩ của Diệu Phương Sinh bị gián đoạn khi đốm lửa xanh lam tiếp tục phát ra tiếng nói nhắc nhở: “Kiếp này ngươi sẽ gả cho Thái Tử, là nó nên ngươi phải để nó trở thành minh quân, nếu không thể làm minh quân thì ít nhất hãy là vị vua biết nghĩ cho dân chúng.”
Diệu Phương Sinh nghiêm túc lẳng nghe, càng chẳng bất ngờ vì đây vốn là nhiệm vụ quen thuộc, mục tiêu nàng chiếm xác người khác cũng chỉ để tiếp cận người ấy.
Vậy nên Diệu Phương Sinh bình thản tiếp nhận, sau khi đốm lửa xanh lam căn dặn xong mới biến mất, còn nàng xem hết ký ức nguyên chủ rồi bước ra khỏi phòng.
Ngạc nhiên thay lúc Diệu Phương Sinh vừa ra thì chạm mặt một nam nhân cao lớn, đối phương không nói lời nào mà ôm chặt lấy nàng.
Diệu Phương Sinh im lặng đến khi người kia buông tay, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Ca ca, huynh đừng hành động nông nỗi, chúng ta vẫn đang bị theo dõi đấy.”
Nam nhân mím môi, mắt liếc xung quanh cùng dáng vẻ đầy oán hận thì thầm: “Ta thật sự muốn giết tên Thái Tử và Quốc Sư! Bọn chúng thật đáng ghét!”
Diệu Phương Sinh nghe thế chỉ cười bảo: “Huynh về phòng đi, đừng nói năng như vậy nữa, nếu không tính mạng của muội sẽ kết thúc thật đấy.”
Nàng biết đối phương rất quan tâm đến tính mạng mình, bởi vì dựa vào ký ức của nguyên chủ thì người trước mắt là trường tử Đường Gia tên Đường Sinh Dư, trên danh nghĩa là ca ca và thực chất bọn họ có quan hệ tình nhân.
Với gia giáo Đường Gia mà nói quan hệ này sẽ bị bác bỏ, vì phụ mẫu họ luôn xem hai người như ruột thịt, suy nghĩ ruột thịt không thể tồn tại tình cảm nam nữ. Nên bọn họ đang yêu đương lén lút.
Còn tình hình hiện tại có lẽ nguyên chủ đã được định gả cho Thái Tử, một khi việc lén lút này bại lộ thì càng khó xử hơn.
Trong lòng Diệu Phương Sinh dần tìm cách đối phó Đường Sinh Dư, tuy nhiên bỗng nghe đối phương nhắc chuyện cũ: “Từ lúc Đường Tình Ái hạ độc muội, muội liền thay đổi rất nhiều, có phải là muội giận ta vì không thể bảo vệ muội lúc nguy hiểm? Lại chẳng đòi nổi thuốc giải từ chỗ tiện nhân đó cho muội nữa… Thế nên muội càng lạnh nhạt với ta?”
Diệu Phương Sinh bịt miệng Đường Sinh Dư, nàng cau mày nhắc nhở đối phương: “Huynh chán sống ư? Đường Tình Ái sắp trở thành phu nhân của Quốc Sư, Quốc Sư là kẻ tàn nhẫn nhưng rất si tình, hễ ai nói xấu Đường Tình Ái đều không nhận được quả ngọt từ y… Huynh muốn muội mang tội hại Đường Gia tuyệt hậu ư?”
Đường Sinh Dư im bật và lắc đầu tỏ vẻ biết rồi, tiếp theo hắn nắm tay Diệu Phương Sinh đang bịt miệng mình, làm động tác dịu dàng vuốt ve khiến nàng bất lực, cuối cùng đành giả vờ bị độc phát để tránh né sự thân mật này: “Muội rất đau, hiện tại muội phải tìm thần y, huynh dìu muội đi đi.”
Nghe vậy Đường Sinh Dư lập tức lo lắng mà dẫn Diệu Phương Sinh đi, cả quãng đường này nàng phát hiện có rất nhiều ánh mắt dõi theo họ, từ gia nhân đến hộ vệ trong phủ đều nhìn thẳng quan sát, không có chút dáng vẻ đầy tớ gì.
Diệu Phương Sinh cũng hiểu tình hình hiện tại của Đường Gia rất căng thẳng, khi mà Đường Sinh Dư là cánh tay đắc lực bên phía Đoan Vương.
Cụ thể Đường Gia phò tá Đoan Vương, ngoài mặt Dạ Vương lập công trấn thủ Biên Cương, dẹp loạn quân địch nên được lòng dân chúng, mà khi trở về Đồ Kinh này vẫn phải đấu tranh khi Thái Tử đang cố gắng dẹp bỏ chướng ngại giữ vững vị trí của mình.