Vốn dĩ ban đầu Đường Gia còn gả Đường Tình Ái cho Dạ Vương để mối liên hệ giữa họ càng gắn kết, nhưng Đường Tình Ái có quan hệ mập mờ với Quốc Sư và Thái Tử, một chữ Đường kia đủ để kéo Đường Gia vào thế khó…
Càng khó hơn là Đường Tình Ái bị Quốc Sư nhắm vào, Quốc Sư ấy và Thái Tử khiến Dạ Vương từ bỏ vị Vương Phi, còn lấy cớ sắp để Đường Tình Ái thành phu nhân Quốc Sư mà cài người vào kiểm soát Đường Gia thế này.
Nếu ký ức nguyên chủ không vấn đề thì nàng nghĩ rằng Đường Tình Ái kia rất đặc biệt, có thể đứng giữa cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng, khiến bản thân như một quân cờ có hai mặt liên tục lật lại giữa màu đen trắng.
Đương nhiên là đối phương cũng mạnh mẽ, không thì nữ nhân bình thường sẽ chẳng thể hạ độc nguyên chủ tới mức sống khổ sở, chưa kể việc hôn ước cùng Thái Tử rất dễ là một phần trả thù từ Đường Tình Ái dành cho nguyên chủ.
Diệu Phương Sinh suy nghĩ tình huống trước đây một lúc lâu, tận khi đến nơi vị thần y mới lấy lại tinh thần mà nhìn lên.
Vị thần y trẻ tuổi có dung nhan tuấn lãng, so sánh với Đường Sinh Dư cao to đầy khí khái oai vệ, thì người trước mắt nàng lại cao gầy và phong thái từ tốn. Dáng vẻ pha chút thư sinh nhưng không hề mang cảm giác yếu đuối.
Diệu Phương Sinh nhìn chốc lát rồi thu hồi tầm mắt, còn Đường Sinh Dư ra lệnh cho vị thần y khám bệnh, hắn vội vã nói: “Thuốc của ngươi có tác dụng không vậy? Tại sao số lần muội ấy phát độc tăng lên nhiều hơn rồi!”
Thần y giơ tay bắt mạch cho Diệu Phương Sinh, nghiêm túc quan sát nàng, thấy sắc mặt tài nhợt và kinh mạch rối loạn, sau cùng thần y đáp lại: “Đường tiểu thư đã lo nghĩ quá lâu, thường xuyên chìm trong tình trạng căng thẳng nên cơ thể dần mòn sức không thể chống lại độc tính, dấn tới chất độc ngấm sâu hơn, từ đó phát độc càng nhiều.”
Diệu Phương Sinh gật đầu thừa nhận đều nói đúng, nàng theo bản năng hỏi: “Độc này thật sự không giải được sao?”
Nàng nghĩ người đối diện có thể giúp vì danh thần y do đối phương cứu khổ cứu nạn khắp nơi mới có, nghe đâu Đường Gia phí bao công sức mời đến, tuy nhiên ngày đầu khám chữa đã thẳng thắn bảo chẳng có cách giải độc, nhưng dưới sự khẩn cầu từ người Đường Gia, thần y này chấp nhận thử tìm kiếm cách giải.
Diệu Phương Sinh ôm hy vọng về sau không cần đi lấy thuốc giải trên tay Đường Tình Ái, đáng tiếc là thần y lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Loại thuốc này do người khác chế tạo, kể cả tác dụng của nó cũng không sách nào ghi, nên tại hạ chỉ có thể làm giảm nối đau Đường tiểu thư chịu khi độc phát thôi.”
Diệu Phương Sinh ừ một tiếng không quên đa tạ đối phương, phần Đường Sinh Dư lại tiếp tục thầm mắng Đường Tình Ái ác độc, nàng nghe xong chỉ cười.
Nếu nói Đường Tình Ái độc thì đúng, mà ác lại sai khi nguyên chủ tự tìm đường chết, vốn đi đã cướp hết tình yêu thương phụ mẫu cùng ca ca người ta, sau tất cả người ta vẫn để yên, tiếc rằng nguyên chủ không biết điểm dừng, đi làm hại người duy nhất thương xót Đường Tình Ái, như vậy đủ hiểu nguyên chủ ra sao.
Diệu Phương Sinh thở dài, chờ thần y giúp mình giảm cơn đau giày vò thân thể, nàng lẳng lặng thu lại yêu lực để dành lúc cần thiết mới dùng.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên những tiếng hét khiến ba người ngơ ngác, Diệu Phương Sinh được Đường Sinh Dư đỡ đi xem, vừa bước ra liền thấy gia nhân chạy tứ tán, phía xa xa có khói lửa bốc lên.
Đường Sinh Dư kéo một người sang hỏi chuyện mới biết có người cứu Đường Tình Ái, còn Quốc Sư cũng ở chỗ đấy nên xảy ra hỗn chiến.
Nghe hết lời kể thì Đường Sinh Dư lập tức cau mày, quay qua dặn dò Diệu Phương Sinh trở về song tự thân đi tìm hiểu.
Diệu Phương Sinh chẳng để ý chỉ nâng mắt nhìn đám khói bay lượn trên không, nàng có thể thất cả đống vũ khí lượn lờ trong màn khói xám.
Nàng tự hỏi là kẻ nào sở hữu năng lực lớn đến nỗi tiêu khiển đồ vật, chẳng lẽ do Quốc Sư kia ra tay?
Diệu Phương Sinh cất bước đi tới chỗ đầy khói tràn, chốc lát trông thấy rõ khung cảnh nam nhân mang bạch y chậm rãi dùng ánh mắt điều khiển đống vũ khí tấn công người xung quanh.
Ngoài đám hộ vệ đối đầu những kẻ mang y phục đen, thì những vũ khí ấy tập trung tấn công hai nữ nhân, một người béo tròn, người còn lại cân đối, có điều nàng nhìn kĩ lại nhận ra đó là nam nhân giả trang nữ nô.
Mà nữ nhân béo tròn kia không ai khác ngoài Đường Tình Ái, phần nam nhân bạch y kia là Quốc Sư.
Diệu Phương Sinh xem hai người kia phối hợp ăn ý né tránh từng đòn từ Quốc Sư, bọn họ càng kề sát nhau, tên Quốc Sư càng đỏ mắt mất bình tĩnh.
Tình hình tưởng chừng Quốc Sư nắm chắc phần thắng thì một người từ bụi cây đi ra, đối phương xưng tên Nhất Hòa, nàng nghe Quốc Sư nhắc đến sư phụ và dường như Nhất Hòa là cốt nhục của người sư phụ dạy dỗ Quốc Sư thành tài.
Có điều Diệu Phương Sinh không để ý thân phận, nàng chăm chú nhìn lên tay Nhất Hòa sở hữu ngọn lửa cháy bỏng.
Mỗi lúc giơ tay sẽ bay ra ngọn lửa thiêu đốt đám vũ khí lơ lửng, làm chúng tan đàn xẻ nghé.