Lúc Diệu Phương Sinh nghe tin tức Đường Hạc Quân tiến cung là khi nàng giả nam trang, còn đang cầm hai thỏi vàng lớn đưa cho ông chủ của một Nam Quán, đôi mắt nhìn phong cảnh nơi này tráng lệ, từ trên lầu liếc xuống có đông người bước tới với thân phận khách quý, vẻ ngoài của bọn họ đều mang gấm vóc ngọc ngà, phần những nam nhân có sắc đẹp từ trong phòng bước ra tiếp đãi khách vừa đến.


 

Nàng biết nơi này như chốn phong lưu của các danh gia vọng tộc, vì nó ỏ trong ký ức nguyên chủ, mặc dù nguyên chủ là tiểu thư khuê các nhưng cũng giống tiểu cô nương ham chơi, từng đặt chân qua nhiều chỗ.


 

Nàng muốn thử vận may khi mà Thái Tử đoạn tụ có cả nam sủng, vậy liệu hắn sẽ đến Nam Quán và trở thành khách quen không, nếu đúng như suy đoán vậy nàng có cách tiếp cận hắn.


 

Diệu Phương Sinh vừa nghĩ vừa quan sát người đối diện, vẻ ngoài trung niên sở hữu cái bụng to, ánh mắt ông ta đang đánh giá nàng rồi mở miệng hỏi: “Không biết công tử muốn gì?”


 

Diệu Phương Sinh đặt vàng xuống bàn, sau cầm ra bức họa Thái Tử, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là muốn biết có người này tới đây hay không?”


 

Ông chủ khẽ nheo mắt xem bức tranh, cuối cùng bảo: “Công tử à, dựa trên phương diện làm ăn ta không thể tiết lộ bất cứ điều gì liên quan tới các khách nhân…”


 

Lời ông chủ chưa nói hết đã bị Diệu Phương Sinh nhét vàng vào tay, ông ta bối rối khó hiểu ngước nhìn, nàng đứng lên bày ra vẻ tươi cười đáp: “Ta đã biết hắn là khách nhân từng tới đây, đa tạ ông rất nhiều.”


 

Ông chủ trợn mắt há mồm muốn sửa lời nhưng biết càng nói càng lộ nên im bật, để mặc Diệu Phương Sinh xuống dưới, ông ta tưởng con người này được sáng tỏ sẽ rời đi, ai ngờ ít lâu sau nghe thấy tiếng hô: “Ta là vị hôn thê của hắn, kẻ nào từng hầu hạ hắn thì bước ra đây ngay.”


 

Ông chủ vội vã đi xuống dưới xem, phát hiện một đám người cao to đang giữ chặt lấy người của ông ta, còn Diệu Phương Sinh nhàn nhã ngồi ghế uống trà, cảnh tượng ấy khiến ông chủ cau mày quát: “Các ngươi làm gì thế này?”


 

Diệu Phương Sinh tỏ vẻ thản nhiên trả lời: “Tìm nhân tình.”


 

Ông chủ nghe xong càng phát hỏa chỉ vào Diệu Phương Sinh mà mắng: “Ngươi do ai phái đến hả? Có phải tới đây phá chuyện làm ăn của lão tử không?”


 

Diệu Phương Sinh nhún vai, trông ông chủ chuẩn bị gọi người đuổi mình, nàng chậm rãi giải thích: “Không hẳn là phá, chỉ tìm kiếm nhân tình của vị hôn phu ta mà thôi.”


 

Ông chủ nghiến răng nghiến lợi lườm Diệu Phương Sinh, ông ta không nhiều lời mà phất tay kêu đám thuộc hạ ra, một nhóm người cao lớn bước tới, khí thế bọn họ hùng hồn hơn cả những tên nàng thuê.


 

Diệu Phương Sinh khẽ nhếch môi, lúc này nàng thờ ơ ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy dáng dấp thanh cao, đó là nam nhân giống với Diệp Lam Cung, đối phương đứng trên cao chỉ liếc nhìn xuống, ngay khi va chạm ánh mắt từ nàng thì lùi về sau dần biến mất.


 

Điều ấy khiến đôi mắt Diệu Phương Sinh sáng ngời, nàng bật dậy chuyển thân thể luồn lách khỏi đám thuộc hạ của ông chủ, đi từng bước lên bậc thang nhưng nửa đường lại bị bàn tay khác kéo lại, tiếp đến cảm thấy đất trời xoay chuyển, nàng chớp mắt mới rõ mình bị người ta vác lên vai.


 

Bên tai lại nghe thấy tiếng ông chủ hô đám thuộc hạ dừng lại, Diệu Phương Sinh nhường mày xem tấm lưng rộng lớn của kẻ vác mình, nàng suy tư cũng không phản kháng, chờ đối phương đi vào một căn phòng, nàng bị hắn ném lên giường.


 

Diệu Phương Sinh vừa lật người lên thì đối diện với dung nhan anh tuấn, ngũ quan mắt hoa đào, môi mỏng mũi thẳng mày rậm, nàng đã xác nhận nó giống hệt trong ký ức nguyên chủ, đây chính là Thái Tử đó.


 

Trong lúc Diệu Phương Sinh quan sát, Thái Tử chậm rãi tiến gần sát vào nàng, hắn híp mắt hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”


 

Diệu Phương Sinh bình tĩnh mở miệng: “Tìm nhân tình của ngài để học hỏi cách hầu hạ ngài từ chân lên đầu ra sao.”


 

Thái Tử ồ lên thành tiếng, hắn lạnh lùng thốt lên: “Đường Gia còn chưa rõ sống hay chết, ngươi nghĩ rằng hôn sự của chúng ta thành được ư?”


 

Hắn vừa nói vừa đánh giá Diệu Phương Sinh, nhìn nàng nằm yên với tư thế chống tay xuống giường, hai chân nửa co nửa thẳng, cơ thể yên vị mà lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở đều, dáng vẻ bình thản cho hắn đè lên áp sát.


 

Đây là vị hôn thê được Diệp Lam Cung xin phụ hoàng chỉ hôn với hắn, thế nhưng hắn cảm thấy nữ nhân này ngoài xinh đẹp cũng hành động tầm thường như bao kẻ.


 

Ấy vậy hôm nay nàng bất thường hơn,  biết đi bắt gian cỏn quang minh chính đại gây rối ở nơi này, thật không giống một Đường Hư Nhiên thấy hắn liền cúi đầu trốn.


 

Thái Tử ngày càng áp gần, hắn như muốn thử xem người đối diện có thể chịu đựng đến mức nào, tuy nhiên Diệu Phương Sinh biết rõ về sau mình phải thân mật hơn nữa, nên nàng chủ động thơm qua bở má Thái Tử, nhẹ nhàng nói: “Không vấn đề gì, ta sống làm người cạnh ngái, chết làm ma ám ngài!”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play