Biệt thự Minh Cảnh.
Tủ quần áo bừa bộn.
Tư Niệm vừa về đã thử hết tất cả những bộ váy mới mua trong quý này, rồi nhớ đến tin nhắn bàn chuyện của Lục Thư Nghiên, cô không khỏi mỉm cười, ôm quần áo hét lên sung sướng.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ.
1713 ngày, cô đã mòn mỏi chờ đợi, không còn hy vọng nữa, vậy mà bỗng nhiên lại lật kèo.
Vừa nhận ra Lục Thư Nghiên có thể muốn chia tay, Tư Niệm đã nhận được tin nhắn bàn chuyện của anh.
Họ không phải loại người hay cùng nhau tâm sự, Lục Thư Nghiên đột nhiên muốn nói chuyện, ngoài chia tay ra thì còn có thể là gì nữa?
Nhưng cô không ngờ, khi cô còn đang nghĩ đẹp rằng nhanh nhất cũng phải tuần sau, tháng sau, thì Lục Thư Nghiên đã phũ hơn cô tưởng, chia tay trong ngày, không biết học được ở đâu.
Tư Niệm thấy chia tay trong ngày cũng không tệ.
Cô vui vẻ chọn quần áo, ngày thường cô toàn phải diễn vai gái ngoan, ăn mặc quê mùa, giờ sắp được giải phóng rồi, phải tân trang cho đẹp một chút.
Cuối cùng, Tư Niệm chọn một chiếc váy trắng kiểu dáng đơn giản trong tủ quần áo.
...
Cô thay đồ xong, soi gương, rồi nhớ đến ánh mắt của đám tiểu thư bạn Cao Tâm Vũ nhìn mình, khẽ "hừ" một tiếng.
Lúc cô làm người mẫu, một ngày thay 300 bộ đồ, thì đám chị em plastic đó chắc vẫn đang chơi bán hàng.
Tư Niệm chống nạnh, nhướng mày với chính mình trong gương, nghĩ bụng với 5 năm cắn răng chịu đựng mặc đồ quê mùa bị đám chị em giả trân cà khịa, phí chia tay của Lục Thư Nghiên không thể thấp hơn tám con số được.
Thấp hơn tám con số, cô sẽ liều chết với anh.
Nghĩ đến chuyện liều chết, Tư Niệm bật cười.
Rồi cô xịt một loại nước hoa có tên "Tự do", cuối cùng cũng xách túi ra khỏi nhà, đến nhà hàng Pháp nổi tiếng với cảnh đêm, từng bước chân như thể game thủ đang tiến về địa điểm nhận thưởng.
Chiếc Rolls-Royce hôm nay trông bóng bẩy lạ thường.
Khi Tư Niệm đến nơi, Lục Thư Nghiên đã ở đó rồi.
Cô được nhân viên dẫn vào phòng VIP, cảnh đêm ngoài cửa sổ lung linh, Lục Thư Nghiên đang ngồi trước bàn ăn.
Đây không phải lần đầu tiên họ ăn tối ở nhà hàng này.
Lục Thư Nghiên ngẩng lên nhìn Tư Niệm đến muộn.
Anh nhận ra ngay hôm nay Tư Niệm có gì đó khác lạ.
Nhưng anh không nói rõ được là khác ở đâu, anh vốn mù tịt về thời trang của con gái, chỉ cảm thấy hôm nay Tư Niệm có vẻ rạng rỡ, hoạt bát hơn.
Tư Niệm cười tươi, ngồi xuống đối diện Lục Thư Nghiên.
Nhân viên đưa thực đơn, Tư Niệm lật qua lật lại, rồi ngẩng lên, ngây thơ hỏi: "Thư Nghiên,"
"Anh nói tối nay có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy?"
Lục Thư Nghiên đang xem thực đơn, tay khựng lại.
Anh nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội trước mặt, nghĩ đến chuyện mình định nói, cuối cùng chỉ mỉm cười: "Ăn cơm trước đã."
"Ồ." Tư Niệm không ngờ chia tay mà Lục Thư Nghiên cũng cầu kỳ như vậy.
Cảnh đêm lung linh ngoài cửa sổ.
Món chính hôm nay là cơm Risotto với nấm truffle và gan ngỗng, bò bít tết.
Nhân viên tắt đèn, những ngọn nến trắng cháy sáng, không có bầu không khí nào lãng mạn hơn thế này.
Nhưng Tư Niệm ăn không biết ngon.
Cô không thể nào diễn sâu đến mức ăn như chưa hề có cuộc chia tay được, Tư Niệm cắm cúi cắt bít tết, vừa cắt xong một miếng định đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng gọi: "Tư Niệm."
Tư Niệm giật mình.
Lục Thư Nghiên định vòng vo một chút.
Nhưng anh thấy cô vừa nghe anh gọi đã làm rơi cả miếng bít tết xuống, từ ngực áo lăn đến tận gấu váy, cuối cùng rơi xuống thảm.
Tư Niệm cúi xuống, nhìn vết bẩn trên chiếc váy trắng.
Lục Thư Nghiên nghẹn lời.
Tư Niệm nhăn mặt, cuối cùng chỉ đành nói: "Em qua nhà vệ sinh lau một chút."
Lục Thư Nghiên chỉ biết gật đầu: "Ừ."
Tư Niệm đứng dậy đi vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại mình Lục Thư Nghiên.
Những ngọn nến cháy lặng lẽ, ánh sáng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh.
Lục Thư Nghiên nhìn những ngọn lửa, anh không biết Tư Niệm sẽ phản ứng thế nào khi anh nói ra những lời định nói, cho đến khi màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, tiếng chuông "reng reng" cắt ngang dòng suy nghĩ.
Điện thoại của Tư Niệm đổ chuông.
Váy của cô không có túi, ra ngoài cô cũng không mang theo điện thoại.
Lục Thư Nghiên nhìn chiếc điện thoại đang reo, định đợi Tư Niệm từ nhà vệ sinh ra ngoài rồi bảo cô nghe máy, nhưng chuông cứ reo mãi không ngừng, Lục Thư Nghiên đợi một lúc, nhìn ra cửa, rồi vẫn cầm máy lên.
Trên màn hình là một dãy số lạ.
Lục Thư Nghiên nghe máy: "A lô."
Đầu dây bên kia mời chào mua thuốc bổ thận tráng dương, chữa bách bệnh.
Lục Thư Nghiên nghe thấy là bán hàng thì cúp máy ngay.
Anh tiện thể liếc nhìn màn hình điện thoại, định xem giờ, nhưng điện thoại của Tư Niệm có chức năng nhận diện khuôn mặt của anh, chỉ cần vuốt nhẹ là mở khóa.
Lục Thư Nghiên không có thói quen xem trộm điện thoại của bạn gái.
Anh cũng không muốn xem những thông tin riêng tư của Tư Niệm, nhưng khi điện thoại được mở khóa, anh vô tình thấy Tư Niệm có một vài tin nhắn chưa đọc.
Nội dung tin nhắn có ba chữ "Lục Thư Nghiên".
Mọi chuyện cứ trùng hợp như vậy.
Lục Thư Nghiên nhìn thấy tên mình, lần đầu tiên, anh tò mò click vào xem.
...
Tư Niệm loay hoay trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
Nhân viên đưa cho cô bút tẩy vết bẩn, sau một hồi vật lộn, vết bẩn trên váy cũng mờ đi, chỉ còn lại vài vệt mờ, nhìn kỹ mới thấy.
Tư Niệm xử lý xong váy áo, rồi giải quyết nỗi buồn.
Sau đó, cô đứng trước gương, hít sâu vài hơi, tự nhủ phải bình tĩnh, ánh mắt kiên định như một chiến binh.
Đây có lẽ là buổi tối quan trọng nhất trong 24 năm cuộc đời cô.
Vượt qua tối nay, cô sẽ được tan làm, nhận lương, đổi đời.
Tư Niệm cố gắng kìm nén để khóe miệng không nhếch lên.
Rồi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, được nhân viên dẫn đến phòng riêng, mở cửa, Lục Thư Nghiên vẫn ngồi ở chỗ cũ, xung quanh là ánh nến lung linh.
Tư Niệm ngồi xuống đối diện Lục Thư Nghiên.
Cô vuốt lại váy, đồ ăn trên bàn đã nguội, Tư Niệm thấy cốc rượu trước mặt Lục Thư Nghiên đã cạn.
Lục Thư Nghiên thấy váy của Tư Niệm đã sạch sẽ.
Rồi anh nhìn lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào thường trực kia.
Tư Niệm cảm thấy Lục Thư Nghiên có vẻ khác so với lúc cô vừa ra ngoài.
Nhưng cô không nói rõ được là khác ở đâu, Tư Niệm toát mồ hôi tay, vẫn nhớ đến mục đích của mình, cơm nước cũng đã xong, thấy Lục Thư Nghiên cứ nhìn mình chằm chằm, cô chủ động lên tiếng: "Thư Nghiên, giờ anh có thể nói là có chuyện gì rồi chứ?"
Lục Thư Nghiên nhìn Tư Niệm.
Từ khi quen nhau, cô vẫn luôn như vậy, dịu dàng, trong sáng, ngoan ngoãn, không bao giờ làm mình làm mẩy.
Tuy xuất thân bình thường, nhưng trước mặt anh, cô luôn cố gắng thể hiện tốt nhất.
Lục Thư Nghiên cứ tưởng mình đã nhìn thấu cô.
Cho đến khi mọi thứ dường như trở thành trò cười.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mọi thứ đảo lộn.
Chuyện này thật lố bịch đến mức anh không dám tin, có một ngày, anh lại bị một cô gái trẻ, xuất thânquê mùa chơi một vố đau như vậy.
Những ngón tay đặt trên bộ đồ ăn bằng bạc siết chặt.
Tư Niệm vẫn cười tươi, nhưng cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lục Thư Nghiên vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô.
Nụ cười của Tư Niệm bắt đầu cứng lại.
Càng im lặng, cô càng thấy lạnh sống lưng, không biết từ đâu có gió thổi đến, làm ngọn nến lung lay.
Tư Niệm cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho đến khi sự im lặng đáng sợ này bị phá vỡ.
Lục Thư Nghiên nhìn khuôn mặt đang cười gượng gạo của Tư Niệm.
Đôi mắt anh đen láy như vực thẳm, bình tĩnh nói: "Tư Niệm,"
"Chúng ta kết hôn đi."