Trời vừa tạnh mưa, nhiệt độ trở nên dễ chịu hẳn. Màn đêm buông xuống, khách sạn Bulgari lộng lẫy ánh đèn.
Sảnh tiệc tầng 13 ngập tràn hương thơm ngọt ngào, hoa tươi và bóng bay hồng trắng trang trí khắp nơi như lạc vào xứ sở thần tiên của các nàng công chúa. Góc phòng, nghệ sĩ violin say sưa kéo đàn, phục vụ bưng chiếc bánh kem hình thiên nga lộng lẫy tiến vào.
Mọi chi tiết đều toát ra mùi tiền, đây là tiệc sinh nhật của thiên kim tiểu thư nhà họ Cao, người mà có lẽ nỗi lo lớn nhất cuộc đời là tiêu tiền kiểu gì cho hết.
Khách mời liên tục đến chúc mừng nhân vật chính của bữa tiệc.
Tiểu thư Cao cùng hội chị em bạn dì tươi cười chào đón khách, cảm ơn những lời chúc mừng có cánh, cho đến khi nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía mình, nụ cười hoàn hảo của cô ấy dường như đóng băng.
Không chỉ mình cô Cao, mà cả hội chị em bạn dì cũng đứng hình.
Họ đứng cạnh nhau, nhìn chằm chằm vào người đó với ánh mắt chê bai từ trên xuống dưới, thái độ ngạo mạn ăn vào máu của con nhà trâm anh thế phiệt
Một cô nàng diện đầm hồng bánh bèo dài đến gối, tay cầm túi xách vỏ sò trắng, đeo sợi dây chuyền ngọc trai mà bà ngoại nào cũng mê, tóc tai quê mùa, đến cả giày cao gót cũng là kiểu giày búp bê màu trắng kém sang.
Nhìn riêng thì cũng ổn, thậm chí món nào cũng hàng hiệu xịn đét, nhưng khi dồn hết lên một người, lại xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật toàn hàng hiệu của cô Cao, chỉ có thể dùng một từ hơi phũ để hình dung, đó là quê mùa.
Kiểu lên đồ rõ ràng là cố quá, nhìn kỹ từng chi tiết thì thấy fail lòi, quê từ đầu đến chân không giấu nổi.
--
Tư Niệm cầm chiếc ví nhỏ đi đến trước mặt Cao Tâm Vũ.
Cô giả vờ như không thấy những ánh mắt soi mói, nhận lấy ly rượu sâm panh từ người phục vụ, với tư cách là một trong những khách mời của bữa tiệc, cô nở nụ cười ngọt ngào, chân thành chúc mừng chủ nhân bữa tiệc.
Cao Tâm Vũ bị bạn thân huých nhẹ mới hoàn hồn.
Cô ta vội vàng nở nụ cười, nắm lấy tay Tư Niệm, thân thiết như thể hai người là bạn thân, cho đến khi chào hỏi xong, hẹn cùng nhau đi mua sắm, rồi nhìn theo bóng Tư Niệm đi về phía khu vực dành cho khách.
Cao Tâm Vũ mới thôi cười gượng gạo.
Cô bạn thân vừa lắc ly rượu vừa nhìn bóng dáng quê mùa kia, cuối cùng cũng hỏi: "Tâm Vũ, sao cậu lại mời cô ta đến tiệc sinh nhật?"
Cao Tâm Vũ nhìn theo, bĩu môi: "Bố mẹ tớ ép đấy."
"Họ nói dù sao cô ta cũng là bạn gái mà Lục Thư Nghiên công khai, lại còn quen nhau nhiều năm, nhỡ đâu sau này thành bà Lục, nên phải tạo mối quan hệ từ bây giờ."
"Trời ơi, sao có thể."
"Bố mẹ cậu lo xa quá rồi đấy."
"Tư Niệm có thể quen được Lục Thư Nghiên là may mắn lắm rồi, còn mơ tưởng làm bà Lục chính thức à? Tớ từ hồi tiểu học đã không mặc mấy bộ váy quê mùa như vậy rồi."
"Cái vòng cổ đó mẹ tớ còn chê lỗi mốt, cô ta tưởng ăn mặc như tiểu thư nhà giàu thì sẽ thành tiểu thư nhà giàu thật à? Sao có thể để loại người đó làm bà Lục chứ?"
"Đúng vậy, cho dù là bạn gái công khai thì đã sao, nghe nói Lục Thư Nghiên chưa từng đưa cô ta về nhà họ Lục, rõ ràng là không có ý định tiến xa hơn, người lớn nhà họ Lục cũng sẽ không đồng ý."
"Cô ta chỉ là may mắn quen được Lục Thư Nghiên hồi đại học thôi, có gì mà ghê gớm."
--
Vừa nhắc đến từ nhạy cảm "bà Lục", đám tiểu thư bên cạnh Cao Tâm Vũ liền xì xào bàn tán, tiếng nhạc du dương như làm nền cho những lời nói kháy của họ, ánh mắt của tất cả dường như lại đổ dồn vào người duy nhất quê mùa trong buổi tiệc, cô gái mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, nhưng tiểu thư nhà giàu chính hiệu thì không ai ăn mặc như vậy.
Họ nhớ đến tin tức chấn động giới thượng lưu Bắc Kinh 5 năm trước, Lục Thư Nghiên, cậu ấm nhà họ Lục, trong thời gian về nước học tập, lại bị một cô gái vô danh tiểu tốt câu dẫn.
Những tiểu thư luôn xinh đẹp, kiêu kỳ không khỏi méo mặt, cuối cùng chỉ đành tự nhủ: Gà mờ nhà quê mùa, không thể nào happy ending, sớm muộn gì cũng chia tay.
...
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài đến gần 9 giờ tối.
Những người bạn thân thiết với Cao Tâm Vũ tiếp tục tham gia tiệc thâu đêm, những vị khách còn lại thì lần lượt ra về.
Chiếc Rolls-Royce với bầu trời sao lấp lánh.
Tư Niệm không phải là người thích tiệc tùng thâu đêm, cô thoát khỏi khách sạn, ngồi vào ghế sau, ném chiếc ví xuống.
Người tài xế ngồi trước khẽ hỏi có về biệt thự Minh Cảnh không.
Tư Niệm đáp "ừ", lấy điện thoại ra định lướt mạng xã hội cho thư giãn, nhưng vừa mở Moments đã thấy Cao Tâm Vũ đăng ảnh sang chảnh khoe khoang về bữa tiệc, kèm theo dòng chữ:
"Tôi không cần nhiều tiền, tôi chỉ cần nhiều tình yêu."
Nụ cười trên môi Tư Niệm đóng băng.
Tâm trạng tốt đẹp vừa rồi biến mất.
Chiếc xe lăn bánh êm ru.
Đường phố chính thông thoáng, những ngọn đèn đường lướt qua, trăng sáng vằng vặc trên cao, bản tin giao thông nhắc nhở người dân đây là đêm trăng tròn lớn nhất trong nửa năm qua.
Tư Niệm dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại, không nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Cô không thích tham gia những bữa tiệc của các tiểu thư này, cũng không thích diễn kịch nơi đông người, phải gồng mình với danh phận bạn gái Lục Thư Nghiên suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cô mệt mỏi, định tranh thủ nghỉ ngơi trên xe, nhưng vừa nhắm mắt lại, dòng chữ "tôi không cần nhiều tiền, tôi chỉ cần nhiều tình yêu" của Cao Tâm Vũ cứ hiện lên trong đầu cô.
Tức giận, bực bội, khó chịu, cô thầm liếc xéo, chửi bậy, hận không thể túm tóc Cao Tâm Vũ: "Cô không cần nhiều tiền thì đưa cho tôi đi, tôi không cần tình yêu, chỉ cần tiền thôi", rồi cô ngồi thẳng dậy, cắm cúi nghịch điện thoại, cuối cùng cũng mở app ghi nhật ký online "Days matter" mà cô vẫn cập nhật đều đặn mỗi ngày.
Trong app chỉ có một mục tính giờ ——