"Ngày thứ n chờ đợi phí chia tay của Lục Thư Nghiên".

Tư Niệm lặng lẽ nhìn mục này, nhớ lại cảm giác phấn khích khi mới tạo cuốn nhật ký online này.

Lúc đó, Lục Thư Nghiên vừa chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương với cô, mà trong giới đều biết, cậu ấm nhà họ Lục thay người yêu như thay áo, tuy lăng nhăng, nhưng mỗi cô bạn gái khi chia tay đều được nhận một khoản phí chia tay không nhỏ, nghe nói người yêu cũ quen anh ta chưa được ba tháng, khi chia tay đã được nhận một tấm séc tám con số.

Tám con số, với một số người, có lẽ chỉ là số tiền tiêu vặt trong một ngày, nhưng với hầu hết mọi người, đó là cả gia tài.

Cuối cùng cô cũng trở thành một trong những cô gái may mắn được ở bên cạnh thiếu gia vài tháng, rồi ôm tiền  cao chạy xa bay.

Tư Niệm khi đó cứ như mơ được vàng, ngày ngày làm một cô bạn gái ngoan ngoãn, nghe lời, ấp ủ giấc mơ về phí chia tay, tưởng rằng chẳng bao lâu nữa sẽ giàu to, nhưng rồi cô chưng hửng nhìn con số trên app nhảy từ 1 lên 10, từ 10 lên 100, rồi ngày càng lớn, cho đến hôm nay ——

1712.

Nhật ký hiển thị, hôm nay là ngày thứ 1712 cô chờ đợi phí chia tay của Lục Thư Nghiên.

Tư Niệm đứng hình trước con số khổng lồ đến mức tuyệt vọng này.

Nếu ngày đầu tiên là niềm vui trúng số độc đắc, ngày thứ 180 là sự bình tĩnh chờ đợi nhận thưởng, ngày thứ 365 là cam chịu sau một thời gian dài chờ đợi, ngày thứ 730 là sự kiên trì trong tuyệt vọng, vậy thì ngày thứ 1712...

Trên con đường vắng vẻ, người tài xế đang lái chiếc Rolls-Royce bỗng nghe thấy tiếng "bịch bịch" từ ghế sau.

Anh ta vội vàng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bạn gái của sếp đang ngồi với tư thế kém sang ở ghế sau, ngực phập phồng vì tức giận, một lọn tóc dính trên má, cô ấy bực bội vén tóc ra sau tai.

Tư Niệm vẫn còn cảm thấy đau ở các khớp ngón tay vì vừa bạo hành ghế ngồi.

Cô nhận ra tài xế đang nhìn mình, bèn chỉnh lại tư thế, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, tài xế nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Tư Niệm, vội vàng quay đi, tiếp tục lái xe.

Tư Niệm biết lúc này tài xế đang nghĩ gì.

Chắc là đang nghĩ sao dạo này cô ấy nóng tính thế, rõ ràng mỗi khi ở bên Lục Thư Nghiên đều ngoan ngoãn, dịu dàng, sao khi đi một mình lại kỳ quặc như vậy.

Cứ như thể cô ấy bị tâm thần vậy.

Nhưng tâm trạng cô ấy lúc này đúng là không bình thường.

Tư Niệm bất lực dựa vào ghế, cô ấy cảm thấy nếu coi phí chia tay là tiền lương, thì sau khi giả vờ tiếp cận Lục Thư Nghiên để kiếm tiền rồi thành công, thân phận bạn gái này với cô ấy mà nói, chẳng khác nào công việc.

Ban đầu cứ tưởng chỉ là làm thêm vài hôm rồi nhận lương, ai ngờ nhậm chức rồi, hạn hợp đồng lại cứ bị kéo dài, ngày trả lương mãi vẫn mịt mờ.

Không được tan làm.

Suốt ngày không được tan làm.

Người ta đi làm còn được nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật, vậy mà cô làm bạn gái Lục Thư Nghiên này đã 1712 ngày rồi.

Nuôi con đến giờ chắc cũng biết chạy nhảy khắp nơi rồi.

Cô vẫn chưa thấy bóng dáng của tiền lương.

Tư Niệm ngửa mặt lên, cười tuyệt vọng.

Chiếc Rolls-Royce cuối cùng cũng dừng lại ở hầm để xe biệt thự Minh Cảnh.

Người tài xế vội vàng chạy đến mở cửa, Tư Niệm bước xuống với đôi chân nặng trĩu, xua tay ra hiệu cho tài xế tan làm, rồi bước vào thang máy, bấm số 19.

Thang máy chạy vun vút.

Tư Niệm nhìn hình ảnh đang đi làm của mình trong gương. 

Chiếc váy quê mùa đến thảm họa, vòng cổ ngọc trai mà chỉ có các bà các mẹ mới đeo, kiểu tóc lỗi thời từ thế kỷ trước, tất cả đều tạo nên hình ảnh một cô nàng gà mờ cố gắng đú theo phong cách tiểu thư sang chảnh, nhưng lại phản tác dụng vì kém sang.

Khiến đám tiểu thư bạn của Cao Tâm Vũ cà khịa sau lưng.

Tư Niệm nhớ lại vẻ ngoài giả trân của Cao Tâm Vũ và đám bạn khi ở bên cô.

Cô không hề tức giận, dù sao thì thân phận của cô vẫn luôn là cô bạn gái ngoan hiền, nhà nghèo, quê mùa của Lục Thư Nghiên, đó chính là hiệu quả mà cô muốn. Tư Niệm nhìn mình trong gương, rồi lấy điện thoại ra, trước dòng trạng thái "Tôi không cần nhiều tiền, tôi chỉ cần nhiều tình yêu" của Cao Tâm Vũ, cuối cùng cô vẫn nhắm mắt thả tim cho đúng quy trình.

Sau khi thả tim, Tư Niệm quay lại khung chat, thấy có vài tin nhắn mới.

Mười lăm phút trước, tin nhắn từ trợ lý Triệu Triều của Lục Thư Nghiên.

Mấy hôm nay Lục Thư Nghiên đi công tác.

Trợ lý Triệu Triều nhắn với cô bằng giọng điệu lịch sự, cung kính rằng, lịch trình của sếp Lục có thay đổi, hôm nay anh ấy đã về nước, có khả năng sẽ đến biệt thự Minh Cảnh vào 1 giờ sáng, anh ta nhắn để báo cho cô biết trước.

"Ting" một tiếng, thang máy đã đến nơi.

Nhưng người trong thang máy vẫn đứng im, không bước ra.

Lục Thư Nghiên, về nước sớm, tối nay, biệt thự Minh Cảnh.

Tư Niệm đứng trong thang máy, nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Triệu Triều, tiêu hóa từng chữ một, như thể không dám tin vào sự thật.

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn của Triệu Triều, cho đến khi chắc chắn đây là sự thật không thể thay đổi, "Ầm" một tiếng, như có tia sét đánh ngang tai, tinh thần cô suy sụp.

Tư Niệm vịn vào tường, nhìn khoảng không lạnh lẽo trước mặt.

Cô không chỉ không được tan làm.

Mà có khi còn phải phục vụ nữa. >…<

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play