Khoảnh khắc người đàn ông nói xong, cả thế giới như đóng băng.
Lục Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào phản ứng của Tư Niệm.
Anh thấy khóe môi đang cong lên vì vui sướng của cô khẽ hạ xuống, nhẹ đến mức khó có thể nhận ra nếu anh không nhìn chăm chú như vậy. Rồi ngay sau đó, khóe môi cô lại cong lên như cũ.
Nhưng nụ cười ấy cứng nhắc, gượng gạo, như thể cố gắng điều khiển bằng cơ mặt.
Tư Niệm tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng phản ứng của người đàn ông trước mặt cho cô biết cô không nghe nhầm, ánh mắt anh như đang nhắc lại điều anh vừa nói, chuyện mà anh muốn tâm sự với cô, chuyện khiến cô ăn mừng phấn khởi từ chiều đến giờ, chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
Chúng ta kết hôn.
"..."
Tư Niệm đứng hình.
"Em... em..."
Cô không nói nên lời, rõ ràng là đến để chia tay, sao Lục Thư Nghiên lại cầu hôn? Mà đây là cầu hôn kiểu gì? Không quỳ gối, không nhẫn kim cương? Không đúng, không đúng, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cô không muốn cưới Lục Thư Nghiên, cày cuốc bao lâu nay, mục tiêu cuối cùng chẳng phải là ôm tiền biến mất sao? Nếu kết hôn, chẳng phải là cô không được nghỉ việc, cả đời này cứ phải cày mãi sao?
Lục Thư Nghiên bình tĩnh nhìn Tư Niệm đang dần nóng mặt, tuy đang cười, nhưng ánh mắt cô ngày càng hoảng loạn.
"Ngày thứ 1713," trên mặt người đàn ông không có chút ngọt ngào nào, giọng nói lạnh lùng, mỉa mai: "Tư Niệm,"
"Đã đến lúc chúng ta kết hôn rồi."
Tư Niệm ngẩng phắt đầu lên, giật mình.
...
Nhân viên phục vụ đứng đợi ở cửa phòng.
Đây là một trong những nhà hàng Michelin sang chảnh nhất thành phố B, khách hàng toàn là cậu ấm cô chiêu, nhưng khi nhìn thấy cặp đôi trông rất xứng lứa vừa đôi, hoặc có thể nói là cặp vợ chồng trẻ, bước vào phòng VIP, người phục vụ từng trải cũng phải thầm cảm thán.
Rồi anh bắt đầu buôn chuyện, không biết họ đã kết hôn chưa, lại thấy tiếc nuối, nếu chưa kết hôn thì với không khí lãng mạn này, không cầu hôn thì thật uổng phí.
Cho đến khi anh nghe thấy tiếng cãi nhau lờ mờ từ bên trong.
Người phục vụ đang hóng chuyện cầu hôn nhíu mày, dán tai vào cửa.
Trong phòng.
Nến trên bàn vẫn cháy nhưng tất cả đèn trong phòng đều đã được bật sáng.
Tư Niệm há hốc mồm, nhìn người đàn ông đang nói "ngày thứ 1713" trước mặt, cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Con số chính xác đến từng ngày, không hề có ý nghĩa kỷ niệm nào, chỉ có nhật ký trên điện thoại mới ghi chép như vậy.
Cô không ngờ, chỉ trong lúc mình đi vệ sinh, Lục Thư Nghiên đã xem trộm điện thoại của cô.
Lục Thư Nghiên chưa bao giờ xem điện thoại của cô, người như anh, luôn khinh thường hành động đó.
Vì vậy, ngay từ khi mới quen, cô đã tự tin thêm khuôn mặt của anh vào chức năng nhận diện để thể hiện.
Rồi thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức cô quên mất việc Lục Thư Nghiên có thể mở điện thoại của mình, có thể yên tâm để điện thoại trong phòng có anh.
Cho đến khi cái kim trong bọc bị lòi ra.
Nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Tư Niệm sốc đến mức chết lặng.
"Không," cô lập tức đứng dậy giải thích, "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Vậy là sao?" Lục Thư Nghiên vẫn ngồi im, nhưng vẻ mặt anh lúc này lại là sự pha trộn giữa hoang mang, bối rối và tức giận.
Tư Niệm: "Em..."
Lục Thư Nghiên:
“Ngày đầu tiên, hóng tiền chia tay: Hihi làm bạn gái chính thức, thích ghê!
Ngày thứ 180 chờ đợi phí chia tay: Đã được gần nửa năm, anh yêu lầy lội, trâu bò hơn tôi tưởng!
Ngày 365 hóng tiếp: Đã tròn 1 năm rồi, không chịu được cũng phải còn thở là còn gỡ!
Ngày 713 hóng nữa: 2 năm cày cuốc, sắp giàu to rồi!
Ngày 1674 hóng mãi: Gần 5 năm rồi, tôi xx anh, Lục Thư Nghiên, tên khốn này, tôi nhất định sẽ xử đẹp ngươi."
Ánh mắt người đàn ông sắc bén như muốn xé xác cô, anh lạnh lùng nhắc lại từng câu từng chữ trong nhật ký, ghi lại những cảm xúc nhấtthời của cô.
Anh hỏi: "Không phải vậy sao?"
Lúc này Tư Niệm biết mình toang rồi.
Từng dòng chữ trong nhật ký đều được anh vạch trần, Tư Niệm bất lực nhìn Lục Thư Nghiên: "Tư Niệm, em có tám con số không?"
Tư Niệm nhìn theo.
Cô bỗng thấy chóng mặt, mặt mày tái mét, đưa tay lên chạm vào mặt, nước mắt bất ngờ tuôn rơi.
Lục Thư Nghiên thấy Tư Niệm khóc lóc trước mặt mình thì càng thấy nực cười: "Em cố tình tiếp cận anh đúng không?"
"Em không cố tình!" Tư Niệm lập tức phản bác. Cô không hề có ý định tiếp cận Lục Thư Nghiên. Lúc đó, cô thậm chí còn không biết Lục Thư Nghiên là ai, nhưng anh chỉ là một chàng trai đẹp mã, là du học sinh với vẻ ngoài chảnh chọe, khi cô đi nhầm lớp, vô tình đụng chạm anh, phản ứng của anh như thể cô là virus. Cô bận rộn cày cuốc mỗi ngày, không có hứng thú với những người đàn ông không thích mình.