Quán cà phê vẫn phát nhạc Anh nhẹ nhàng du dương như mọi khi.

Hôm nay trời đẹp, nắng vàng như rót mật, mây chẳng thấy đâu.

Anh tài xế hôm nay vẫn làm công việc quen thuộc là đưa đón bạn gái của sếp đi chơi. Nhận được tin nhắn báo rằng cô nàng đã uống trà chiều với bạn xong, anh đỗ xe bên đường, kiên nhẫn chờ người đẹp xuất hiện.

Tư Niệm vừa kết thúc buổi trà chiều, nhìn thấy anh tài xế đang đứng nghiêm trang chờ mình ở đằng xa.

Cô nàng bỗng dưng hoảng hốt, lơ đễnh đến mức suýt vấp ngã ở bậc cửa. May mà Tưởng Nhất Hàm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, rồi thở dài đưa cô ra xe.

Tài xế mở cửa xe.

Tư Niệm vẫn còn ngơ ngác ngồi vào ghế sau.

Cô lơ mơ chào tạm biệt Tưởng Nhất Hàm, một lúc sau mới nghe thấy anh tài xế hỏi gì đó.

Thì ra anh đang hỏi cô có về chung cư Minh Cảnh không, chắc đã hỏi mấy lần rồi.

"Ơ? À vâng." Tư Niệm vội vàng hoàn hồn đáp lại. Chiếc Rolls-Royce lăn bánh. Cô ngồi ở ghế sau, hạ cửa kính xuống một nửa. Gió chiều se lạnh lùa vào má, làm cô tỉnh táo lại.

Tư Niệm mím môi, nhớ lại lúc ở quán cà phê, Tưởng Nhất Hàm đã phán một câu xanh rờn:

Lục Thư Nghiên sắp đá cậu rồi.

Lục Thư Nghiên chắc chắn sẽ đá cậu.

Câu nói "Lục Thư Nghiên sắp đá cậu rồi" cứ lảng vảng trong đầu Tư Niệm. Cô cầm điện thoại, sau khi xác nhận lại lần thứ n rồi mà vẫn không dám tin đây là sự thật. Cả người cô run lên, từng tế bào như đang hò reo, sục sôi.

Đã quá lâu rồi, cô gần như mất hết cảm giác, chẳng còn dám hy vọng gì nữa.

Ừ nhỉ, dạo này Lục Thư Nghiên cứ lạnh nhạt với cô, kiểu gì chẳng phải dấu hiệu sắp chia tay.

Nhật ký điện thoại hiện lên: Hôm nay là ngày thứ 1713 chờ Lục Thư Nghiên đá.

Tư Niệm suýt khóc khi nhìn thấy con số 1713.

1713 ngày nay, cô nàng si tình này cứ thấp thỏm lo âu, đến mức tinh thần sắp có vấn đề. Cô đã hy sinh quá nhiều, giờ thì Lục Thư Nghiên cuối cùng cũng chịu đá cô rồi, cô có thể đường đường chính chính nghỉ việc rồi.

Nghĩ đến khoản tiền chia tay, Tư Niệm lại không kìm được sự phấn khích. Cảm thấy anh tài xế hình như lại đang nhìn mình, cô vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc.

Tư Niệm ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu.

Cô tự nhủ đừng quá phấn khích, cứ bình tĩnh chờ đợi ngày đó đến là được. Chỉ không biết Lục Thư Nghiên định chia tay kiểu gì, quý sau, tháng sau, hay cuối tuần này?

Tư Niệm theo thói quen mở lịch ra, đang định tính toán thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn.

Là từ "Thư Nghiên":

Tối nay em muốn ăn gì?

Tư Niệm, anh có chuyện muốn nói với em.

Tối nay.

Chiếc điện thoại rơi đánh "cạch" từ tay Tư Niệm xuống.

......

Cùng lúc đó, hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực.

Dân văn phòng ở khu CBD đa phần vẫn đang miệt mài tăng ca. Tòa nhà Dung Long sừng sững giữa trung tâm tài chính, nơi biết bao người chen chân muốn vào làm việc, lúc này đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh hoàng hôn.

Tầng 26.

Sau cả ngày họp hành, mọi người đã tan làm hết, chỉ còn văn phòng tổng tài vẫn sáng đèn.

Triệu Triều cầm mấy tập tài liệu, đứng trước cửa văn phòng tổng tài, gõ cửa rồi bước vào.

Hôm nay Lục Thư Nghiên không về ngay mà ở lại xử lý chút việc riêng.

"Lục tổng", Triệu Triều bước vào, đặt mấy tập tài liệu đã được luật sư kiểm tra kỹ lưỡng lên bàn.

Lục Thư Nghiên vừa buông điện thoại, nhìn mấy tập tài liệu Triệu Triều đưa tới.

Đều là hợp đồng chuyển nhượng bất động sản.

Triệu Triều đứng chờ bên cạnh.

Lục Thư Nghiên lướt qua mấy bản hợp đồng, sau khi xác nhận không có gì sai sót, anh ký tên vào cuối mỗi bản. Xong xuôi, anh đặt hợp đồng sang một bên, cầm lấy tờ séc trống mà Triệu Triều mang vào.

Triệu Triều không khỏi liếc nhìn tờ séc đó.

Anh thấy Lục tổng nhìn tờ séc suy nghĩ vài giây, rồi cầm bút lên, bắt đầu điền từ hàng trăm triệu.

Liên tiếp ba số chín.

Con số cuối cùng dừng lại ở chín trăm chín mươi chín triệu.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Lục Thư Nghiên viết con số đó, Triệu Triều vẫn không khỏi choáng váng.

Bởi vì mấy tờ giấy mỏng manh trong tay Lục Thư Nghiên kia đại diện cho chín trăm chín mươi chín triệu tiền mặt, căn hộ cao cấp ở khu Minh Cảnh giá không dưới 50 triệu/m2, căn biệt thự nhà vườn ở ngoại ô thành phố B có tiền cũng chưa chắc mua được, cùng với một căn biệt thự nghỉ dưỡng có bãi biển riêng ở thành phố Tân Hải phía Nam.

Và tất cả những thứ này đều có một điểm chung ở bên nhận:

Tư Niệm.

Triệu Triều đoán con số trên tờ séc này chắc chắn không nhỏ, nhưng không ngờ lại là con số lớn như vậy.

Anh không khỏi nhớ đến cô gái nhỏ luôn đi theo Lục Thư Nghiên, đặc điểm lớn nhất là ngoan ngoãn hiểu chuyện, gặp anh cũng lễ phép gọi "anh Triệu".

Triệu Triều thầm nghĩ.

Quả nhiên, muốn moi tiền từ đàn ông, cách tốt nhất là lợi dụng tình cảm, cụ thể là sự áy náy và thương hại của anh ta.

Đặc biệt là khi người đàn ông này vốn dĩ rất hào phóng.

Lục Thư Nghiên ký xong séc, đặt bút xuống.

Anh nhìn Triệu Triều đang ngẩn người, ra hiệu cho anh ta tan làm được rồi.

Triệu Triều vội hoàn hồn, cầm lấy tất cả tài liệu đã ký rồi rời khỏi văn phòng.

Không khí lại yên tĩnh trở lại.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đẹp như tranh vẽ.

Lục Thư Nghiên ngồi trên ghế làm việc, nhìn ráng chiều, nhớ đến tin nhắn Tư Niệm vừa trả lời, tối nay muốn vừa ngắm cảnh đêm vừa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến.

Lục Thư Nghiên khẽ gõ ngón tay, tính xem mình quen Tư Niệm bao lâu rồi.

Từ khi anh đến đại học C trao đổi một học kỳ, đến khi tốt nghiệp, rồi đến khi anh tiếp quản Dung Thịnh, tính ra cũng gần 5 năm rồi.

Hai người yêu nhau cũng gần 5 năm.

5 năm qua, hai người chưa từng cãi vã, Tư Niệm luôn ngoan ngoãn, chu đáo. Lúc mới quen còn ngây thơ, vụng về, sau này lại như chú thú cưng nhỏ, lúc nào cũng quấn quýt bên anh, mọi chuyện đều rất hiểu chuyện, chưa từng làm mình làm mẩy hay giận dỗi. Trong khi bạn bè anh lúc nào cũng đau đầu vì phải dỗ dành bạn gái, thì anh dường như chưa từng phải lo lắng chuyện này.

Chính vì vậy, Lục Thư Nghiên biết giờ mình nên tàn nhẫn.

Có lẽ vì tuổi tác, có lẽ vì áp lực và sự bận rộn ngày càng tăng khi tiếp quản Dung Thịnh, không biết từ bao giờ, trong lòng anh bỗng xuất hiện một suy nghĩ.

Anh và Tư Niệm có lẽ không thể đi đến cuối cùng.

Rõ ràng hai người vẫn luôn rất tốt, Tư Niệm cũng không làm gì sai, nhưng anh lại dần cảm thấy, họ không thể bên nhau mãi mãi.

Đặc biệt là khi anh đã từ chàng sinh viên ngây ngô ngày nào, trở thành tổng tài của Dung Thịnh, người đứng đầu hội đồng quản trị.

Nhưng Tư Niệm dường như vẫn vậy.

Cô vẫn ngây thơ, ngoan ngoãn, đôi khi nhút nhát như lúc mới quen. Cô không muốn đi làm thì anh cũng chiều theo, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cứ an phận sống trong tòa lâu đài của mình. Thỉnh thoảng có việc không thể trốn tránh, cô mới rụt rè ló đầu ra ngoài, xong việc lại nhanh chóng chui về vùng an toàn.

Khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng lớn.

Và suy nghĩ đó đạt đến đỉnh điểm vào hôm nay, khi Tư Niệm thắt cà vạt cho anh như mọi khi.

Lúc đó, Lục Thư Nghiên nhận ra rằng mình không còn mong chờ mỗi ngày Tư Niệm đều thắt cà vạt cho anh, rồi tiễn anh đi làm nữa.

Một mối tình kết thúc không nhất thiết phải ồn ào, sóng gió.

Lục Thư Nghiên chưa bao giờ là người dây dưa.

Anh đã dành cả ngày để suy nghĩ xem có nên đợi đến cuối tuần, tháng sau hay quý sau rồi mới từ từ nói lời chia tay với cô hay không. Nhưng đã là kết quả đã định, kéo dài chỉ càng thêm mệt mỏi.

Lục Thư Nghiên nhìn tờ séc mình vừa ký.

Vì vậy, điều anh có thể làm, có lẽ chỉ là cố gắng bù đắp, hy vọng sau khi chia tay, ít nhất về mặt vật chất, Tư Niệm vẫn có thể sống tốt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play