Editor: Moonliz

Cô kể về phép thuật này với một sự chân thành đến mức khiến Christine gần như tin rằng cô bạn cùng phòng thường ngày hay nói đùa của mình lần này thực sự sử dụng một loại phép thuật cao cấp. 

“Phụt—” 

Một tiếng cười khẽ vang lên từ bên cạnh. Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục nhà Ravenclaw, trên tay còn cầm một cây chổi. 

Bên cạnh cô ấy là một chàng trai cao lớn.

Cho Chang vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, em không cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu.” 

Chỉ là khi nghe thấy tiếng Trung quen thuộc, nên cô ấy bước đến theo phản xạ, tiện thể chuẩn bị về viết thư hỏi bà ngoại xem ở Trung Quốc có thực sự tồn tại những phép thuật thần kỳ như vậy không. 

Mái tóc đen đậm chất Á Đông, khuôn mặt tròn trịa còn hơi phúng phính. Hiện tại Cho Chang nhỏ hơn Kira một năm, nhưng đã có thể thấy được dáng vẻ xinh đẹp tương lai của cô bé. 

Wow! Quả nhiên Cho Chang rất xinh đẹp! 1551 {1}! 

{1} Số 1551 mang ý nghĩa giống như tiếng khóc hoặc than thở (呜呜呜, wū wū wū). 

Đôi mắt của Kira sáng lên, cuối cùng cũng gặp được đồng bào da vàng tóc đen đồng điệu về tâm hồn rồi! 

Lúc mới lên năm hai, Kira đã nhớ nhầm. Dù sao thì Harry Potter là cuốn sách cô đọc từ bé. Mặc dù thường xuyên ôn lại bằng fanfic và các video cắt ghép (?), nhưng đúng là cô không nhớ rõ một số chi tiết. 

Hu hu hu, lúc đầu còn tưởng nhầm Cho Chang là đàn em cùng khóa với Harry. 

Cho đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc trong buổi Lễ Phân Loại từ miệng Giáo sư McGonagall, Kira mới xoa cằm, xác nhận rằng đây chính là cô gái gốc Hoa – Cho Chang.

Nhưng hành động không lý do như việc tự dưng chạy lên nói chuyện bằng tiếng Trung để làm quen thì đúng là quá mức khủng bố xã giao. Vì vậy, Kira chỉ có thể mong trong lòng rằng Cedric sớm cưới được cô gái xinh đẹp này về làm chị dâu. 

Ê hê hê hê, người xưa nói không sai mà. 

[Ăn ngon không gì bằng bánh bao, thú vị không gì bằng…] {2} 

{2} Câu đầy đủ là: "Ăn ngon không gì bằng bánh bao, thú vị không gì bằng lật bàn!” (吃饭莫如包子,快活莫如翻桌!) 

Cedric: ? Câm miệng đi, đồ nghiệt súc! 

Kira mỉm cười vẫy tay: “Không sao, không sao.” 

Cô đặt một ngón tay lên môi, nháy mắt, rồi thì thầm bằng tiếng Trung: “Đừng nói với Christine là chị đang trêu cô ấy nhé, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta thôi.”

Cho Chang cũng cười theo, cảm thấy cô gái này thật dễ thương, không hề giống những người ở Slytherin khác thường tỏ vẻ nghiêm túc.

Kira: Thật ra cũng không nghiêm túc lắm đâu. Chỉ cần em đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin một lần là dễ dàng nhận ra một sự thật — dù cha mẹ đều là phù thủy đi chăng nữa, thì khi làm học sinh cũng đều không khác nhau là mấy. 

Christine cũng bước tới. Cô ấy có kỹ năng đặc trưng của Slytherin: khi có học sinh từ nhà khác xuất hiện, ngay lập tức thu lại vẻ ngớ ngẩn. 

Dù không hiểu Kira và Cho Chang nói tiếng Trung về cái gì, nhưng cô ấy nhận ra chàng trai bên cạnh là anh trai của bạn cùng phòng.

Một người đủ đẹp trai để lọt vào bảng xếp hạng nam thần của trường. 

Về cuộc bầu chọn hoa khôi và nam thần của trường, ngay cả các cậu ấm cô chiêu cũng không nhịn được phải trùm chăn, rồi chỉ trỏ từng cái tên được đề xuất. 

Ban đầu, khi những buổi trò chuyện khuya quy mô nhỏ được tổ chức trong phòng sinh hoạt chung, họ không chủ động mời Kira. Có lẽ vì tiềm thức nghĩ rằng một học thần như Kira thường ngày ở thư viện hoặc sân Quidditch, có hơi có khoảng cách với người bình thường. 

Kết quả là vừa đúng lúc Kira lén quay về giữa đêm từ thư viện.

Vừa mở cửa, thấy sáu, bảy cô gái ngồi vây quanh bên lò sưởi, đôi mắt quay lại nhìn cô ánh lên một sự phản chiếu kỳ quái. 

Kira đặt tên cho ánh sáng này là “Ánh sáng sắc sắc {3}”, và cuối cùng bị cô bạn cùng phòng dẫn đầu hội chị em dùng gối “hội đồng” một trận no đòn. 

{3} “Ánh sáng sắc sắc” (闪闪发光 - shǎn shǎn fā guāng) nghĩa là tỏa sáng lấp lánh, thường dùng để miêu tả ai đó rạng rỡ, nổi bật, hoặc có khí chất thu hút. Ví dụ, một người đẹp trai/xinh gái đến mức nhìn như đang phát sáng. 

Lúc đó, Kira chỉ cần liếc mắt một cái đã nhanh chóng hiểu ngay vấn đề, sau đó “vèo” một phát, chẳng màng chút hình tượng gì, sử dụng phép thuật thay đồ để gia nhập ngay vào bữa tiệc pyjama này. 

“Yeah! Hiệp sĩ sắc sắc Kira xin được vào phòng chat!” 

Buổi tụ họp nhỏ này nhanh chóng phát triển thành sự kiện lớn lan rộng khắp hội nữ sinh cả khoá. Dưới sự dẫn dắt của Kira, người trở thành hội trưởng một cách khó hiểu, các nữ sinh nhà Slytherin đã nâng tầm khả năng hành động của mình lên một tầm cao mới. 

Không chỉ liệt kê toàn bộ các anh chàng đẹp trai trong trường, họ còn thành công lấy được ảnh tốt nghiệp của các thế hệ học sinh Hogwarts trước đây. 

Cô gái đeo kính tròn, tóc tết bím đứng dậy chỉnh lại gọng kính, nói: “Nhà tớ chuyên chụp ảnh cho giới phù thủy.” 

Truyền thống gia đình của cô ấy còn là giữ lại các bản phim gốc, đúng lúc lần này cô ấy viết thư nhờ gia đình gửi qua một tập album dày cộp bằng cú mèo. 

Tuy nhiên, album khá nhỏ, chỉ đủ cho ba bốn người tụm vào xem, nhưng khi hầu hết các nữ sinh nhà Slytherin đều kéo đến thì quả thực không ổn tí nào. 

Dù lúc đó Kira mới học năm hai, cô vẫn dám liều mình “tung hoành” trên địa bàn của giáo sư chủ nhiệm nhà. 

Nhân dịp cuối tuần, cô gõ cửa văn phòng giáo sư môn Độc dược, hỏi mượn dụng cụ giảng dạy với vẻ mặt nghiêm túc: "Thưa giáo sư, chúng em có một hoạt động học tập ngoại khóa, liệu chúng em có thể mượn dụng cụ của thầy không ạ?” 

Dụng cụ này khá cũ và hơi nặng, nhưng Kira đã nhờ trước hai người bạn cùng đội Quidditch đến giúp. Toàn là những anh chàng to con như Marcus, dễ dàng mang nó về phòng sinh hoạt chung. 

Kira lật giở album, trong khi các bạn cùng nhà đã ngồi đợi đến mức sốt ruột. 

“Chỉ chiếu ảnh tốt nghiệp của nhà Slytherin thôi, hay chiếu luôn cả ảnh toàn trường?” 

Thủ lĩnh nữ sinh lúc bấy giờ, nữ sinh năm bảy của Hogwarts – Lanina, khoanh tay trước ngực, đôi mắt xám đậm ánh lên sự sắc sảo. Giọng nói của cô ấy vừa mang vẻ kiêu hãnh vừa toát lên khí chất nữ cường, trầm ấm đầy từ tính. 

“Cái đẹp không phân biệt nhà.” 

“Tất nhiên là phải chiếu tất cả rồi!” 

Kỳ họp thứ chín của Hội nghiên cứu thẩm mỹ chính thức bắt đầu. Dù vậy, ở phía sau phòng sinh hoạt chung cũng lẫn không ít nam sinh giả vờ như không có chuyện gì, lén lút tham gia. 

Dù máy chiếu có phần cồng kềnh, nhưng hình ảnh lại rất rõ nét. Từng bức ảnh tốt nghiệp của học sinh Hogwarts qua các năm được chiếu lên màn hình. Độ phóng to đủ lớn để các cô gái “kính hiển vi” chú ý từng chi tiết nhỏ nhất, kể cả nốt ruồi trên dái tai. 

Thời gian dần quay ngược từng năm một. 

“Ôi, đây chẳng phải anh trai của tớ hay sao? Hồi đó anh ấy còn mặc vừa áo đồng phục cỡ XL, giờ thì ngồi lì trong văn phòng đến mức thành núi thịt. Gần đây ngay cả tiệm y phục Wind Style cũng từ chối may đồ cho anh ấy luôn rồi.” 

Có người nhỏ giọng trêu đùa. Nhan sắc có thể thay đổi thất thường, nhưng so với việc ngắm một anh chàng đẹp trai bình thường, thì nhìn thấy khoảnh khắc non nớt của anh chị em trong nhà lại càng thú vị hơn. 

—Năm 1977— 

“Wow! Năm đó nhiều trai đẹp quá!” 

Một chàng trai Gryffindor với mái tóc dài xoăn nhẹ thu hút sự chú ý của họ. Vẻ phong trần pha chút lười biếng của anh chàng hoàn toàn chạm trúng “gu” của mấy cô tiểu thư. 

“Dù chú ấy là người Gryffindor, nhưng tớ phải tuyên bố rằng chú ấy thật sự rất đẹp trai!”

Kira theo phản xạ tính toán thời gian. Một chàng trai đẹp trai cỡ này trong nguyên tác nghe thế nào cũng thấy giống Sirius Black trong tiểu thuyết của tác giả Rowling nhỉ?

Rất nhanh sau đó, một đàn chị lớn tuổi hơn đã nhận ra: “Hình như chị có tí ấn tượng thì phải, đây là con trai cả của gia tộc Black, đúng không?” 

Cô ấy không thèm nể nang mà thẳng thắn nhận xét: “Người mà các em gọi là trai đẹp mang phong cách cấm dục này, giờ đây đã vào tù rồi.” 

Yên ổn làm một người thừa kế gia tộc cao quý thì không làm, mà lại đi làm chuyện nổ tung cả một con phố của Muggle, điều này khiến danh tiếng của Sirius Black trong lòng các nữ sinh Slytherin chia thành hai thái cực rõ rệt. 

Wow! Quả nhiên là “Chó điên”! 

Đôi mắt của Kira sáng rực lên, cô lại nhìn kỹ thêm một lần nữa. Sirius trẻ tuổi, đầy kiêu ngạo và phong độ, bên cạnh còn khoác vai một người trông rất có thể là James Potter? 

Đáng tiếc, một người thì đã chết, người còn sống thì sống không bằng chết trong nhà tù Azkaban. 

Nhưng nếu họ cùng năm, chẳng phải điều đó có nghĩa là giáo sư chủ nhiệm nhà họ cũng xuất hiện trong bức ảnh này?! 

Kira cảm thấy như có ai đang đá chân cô trong lòng. Đúng vậy! Chính vì muốn xem “phiên bản giới hạn” của những bức ảnh tốt nghiệp các nhân vật nguyên tác, cô đã khéo léo dẫn dắt hướng đi của Hội nghiên cứu thẩm mỹ theo ý mình! 

Cô bắt đầu tìm kiếm trong đám đông Slytherin trên ảnh. Rõ ràng là hơi khó, có lẽ do Snape hồi trẻ rất ghét chụp ảnh hoặc bị người khác nhìn thấy, nên cứ trốn chỗ này chỗ kia trong bức hình. 

Các nữ sinh phía dưới bắt đầu sốt ruột, dù Black có đẹp trai đến đâu cũng không thể ngăn họ háo hức mong chờ những chàng trai tiếp theo. 

“Ê, các cậu nhìn kìa!”

Cuối cùng Kira cũng tìm được. Cô vung đũa phép, tách đám đông xung quanh, và một Snape trẻ tuổi, đang trốn ở phía sau, miễn cưỡng hiện ra nguyên hình. 

“Mọi người có thấy người này trông quen quen không?” 

Cô cố tình dẫn dắt. Đám nữ sinh thực sự cảm thấy quen thuộc, nhưng phải mất một lúc mới nhận ra. 

Cậu thiếu niên gầy gò với mái tóc đen rủ xuống. Trong bức ảnh, không còn vẻ bóng nhờn, có lẽ hắn đã cẩn thận gội đầu trước khi chụp?

Tuy nhiên, chiếc mũi khoằm vẫn hơi nổi bật. Nhưng nhìn chung, đây vẫn là một gương mặt thanh tú. 

“Merlin ơi!” 

Cuối cùng cũng có người nhận ra. Một nam sinh từng hay bị gọi lên văn phòng giáo sư để chịu phạt chỉ tay vào bức ảnh, lắp bắp: “Hình như… đây là giáo sư chủ nhiệm nhà của chúng ta?” 

Rõ ràng "Snape nhỏ” trong ảnh không vui, liếc người chỉ vào mình một cái đầy khó chịu, rồi phất áo quay người bỏ đi, tiếp tục ẩn mình trong đám đông. 

Cái động tác này thật sự quá quen thuộc! 

Toàn bộ học sinh Slytherin đều im lặng, trong lòng ngỡ ngàng trước ý nghĩ vừa lóe lên rằng giáo sư Snape hiện tại tuy đáng sợ, nhưng hành động phất áo đi như thế của “phiên bản nhỏ” này lại có hơi… kiêu ngạo và đáng yêu nhỉ? 

Kira là người đầu tiên bịt miệng, sợ rằng nụ cười mê trai sẽ bị các bạn nhìn thấy. Dù sao thì bộ lọc fan của cô cũng dày đến tám trăm lớp. 

“1551, đáng yêu quá!” 

Rõ ràng cô không phải người duy nhất nghĩ như vậy. Nhiều học sinh bắt đầu thấy tay mình ngứa ngáy, muốn chọc thử xem cảm giác thế nào. Nhưng cuối cùng lý trí đã thắng. 

Thủ lĩnh nữ sinh Lanina chỉ huy: “Lật sang bức tiếp theo đi. Xem nhiều quá, nhỡ ngoài đời không che giấu được thì sao.” 

Ví dụ, trong giờ Độc dược, chẳng may làm nổ một cái vạc, bị giáo sư mắng một trận. Sau đó, Snape dùng ánh mắt chán ghét nhìn bạn như nhìn thứ không thể dạy bảo nổi, rồi phất áo quay đi. Và bạn… lại bật cười.

Snape chắc chắn sẽ quay lại, nhìn bạn bằng ánh mắt như muốn giết người. 

Và rất có thể bạn sẽ bị treo ở cửa hầm để gió hong khô, trở thành nguyên liệu điều chế độc dược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play