Editor: Moonliz
“Yeah! Vẫn là điểm O!”
Quirrell chú ý đến cô gái nhà Slytherin này, bởi bài tập của cô là bài duy nhất trong quá trình chấm mà Voldemort không buông lời chê bai.
Hắn ta chỉ nhận xét rằng luận văn của Kira có tư duy riêng, nhưng khuyết điểm là đọc quá ít sách.
Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, sách mà Voldemort nhắc đến hẳn là những "kho báu" trong Khu Vực Cấm của thư viện Hogwarts.
Quirrell im lặng ghi điểm O lên tấm da dê, trong khi ông chủ của ông ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kira vốn không định để trí tưởng tượng của mình bay quá xa, nhưng sự nhàm chán trong bài giảng của Quirrell, cộng với cách ông ta nói lắp bắp và sự mỉa mai đầy bất ngờ trong những lời nhận xét về bài luận, khiến cô không thể không nghĩ ngợi lung tung.
Không thể nào, đúng không? Không thể nào một Chúa tể Hắc ám đang lẩn trốn trên đất của kẻ thù mà vẫn có đủ sức lực để chế giễu bài tập của học sinh đáng thương, đúng không?
Ngay cả học sinh nhà Slytherin cũng có người bị điểm P, chưa nói đến Gryffindor.
Khi Quirrell quay lại viết bảng, Kira chăm chú nhìn chiếc khăn choàng màu tím của ông, ánh mắt có hơi ngẩn ngơ.
Phải nói sao nhỉ, điểm yếu kỳ quặc của Kira Diggory là tìm thấy niềm vui trong những điều kỳ lạ chợt xuất hiện.
Tất nhiên, điều đó không ngăn cô lén bóc một viên kẹo và bỏ vào miệng.
Kẹo chanh đặc chế của Tiệm Công Tước Mật với vị chua ngọt giúp át đi mùi tỏi kỳ quặc trong không khí.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
Có ai đó hỏi cô bằng giọng thì thầm. Kira đáp lại theo bản năng: “Đang nghĩ về tỏi á.”
Anh em nhà Weasley ngồi bên cạnh lập tức thể hiện vẻ kính trọng.
Trong những buổi học chung giữa Gryffindor và Slytherin ở độ tuổi này, cặp song sinh luôn tranh thủ ngồi cạnh Kira, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để lười biếng và làm việc riêng.
“Kira, nhìn thử viên kẹo bơ cứng này đi.”
Kira cầm viên kẹo, nhét nó xuống dưới quyển sách, tay phải nhanh chóng ghi chép trong khi tay trái nhẹ nhàng xoay xoay viên kẹo để quan sát.
Rõ ràng đây là một sản phẩm chơi khăm mới mà Fred và George đang thử nghiệm. Xét về vẻ ngoài, nó hẳn vẫn đang ở giai đoạn ý tưởng ban đầu, vì chẳng ai muốn ăn một viên kẹo có màu sắc giống... phân.
“Các cậu đã cho thêm gì vào đây? Tớ không cảm nhận được bất kỳ câu thần chú nào cả.”
Mắt của cả hai sáng rực, họ nghiêng người ngồi sát lại, như thể muốn thách thức Quirrell phát hiện ra trò của họ.
Người ngồi gần Kira là Fred, anh ấy hối thúc cô bằng cách gõ nhẹ lên bàn: “Cậu có muốn thử không?”
Bộ dạng đầy mờ ám của Fred khiến Kira chẳng ngần ngại mà tặng ngay cho anh ấy một cái lườm sắc bén.
Khi Quirrell quay người lên bảng viết một lần nữa, Kira nhanh chóng đưa viên kẹo lên mũi ngửi.
Ồ, phải nói thật là viên kẹo này có mùi độc dược hơi nặng.
"Các cậu cho quá nhiều độc dược vào rồi phải không?" Kira đặt viên kẹo xuống, khuôn mặt hiện vẻ tò mò đầy thiện chí như thể đang chăm chú học bài. Tuy nhiên, đôi môi của cô lại khẽ run lên, kìm nén một nụ cười không đúng lúc.
“Tớ còn ngửi được mùi của độc dược, có vẻ giống thuốc phồng to?”
George đập mạnh đầu xuống bàn, thở dài đầy chán nản: “Không thể nào, rõ ràng tớ đã cho rất ít và còn dùng hương vị của đường để che đi rồi mà.”
Viên kẹo này là do bọn họ tự làm trong bếp của Hogwarts. Quá trình làm đã khiến không ít gia tinh hét lên kinh ngạc: “Ôi trời ơi, các phù thủy đang tự nấu ăn!”
Quirrell không phải người mù. Nghe thấy tiếng động lớn phía sau, ông ta bước xuống bục giảng, đứng tại chỗ và lắp bắp hỏi: “Trò... trò... Weasley, trò có chuyện gì không?”
Fred thay mặt anh trai trả lời: “Thưa giáo... giáo sư, anh ấy không sao đâu, chỉ là bị hương vị thần thánh của sách giáo khoa làm choáng ngợp thôi ạ.”
Chỉ thiếu điều nói rằng George bị mùi của Quirrell làm ngất đi nữa thôi.
Quirrell nghe thấy Fred bắt chước mình nói lắp nhưng cũng không làm gì được anh ấy, chỉ có thể nhắc nhở nếu cảm thấy không khỏe thì lên phòng y tế.
Kira dám cá rằng ít nhất mắt của một phần ba học sinh trong lớp đều sáng rực khi nghe câu này.
Sau đó, anh em nhà Weasley nhận ra Quirrell không hề để ý đến việc họ đang làm gì trong giờ học, thế là họ bắt đầu công khai lấy sách từ thư viện ra nghiên cứu cách cải tiến sản phẩm chơi khăm của mình.
Còn Kira, người ngồi cạnh họ và chăm chú nghe giảng, lại khiến cặp song sinh cực kỳ ngạc nhiên. Đặc biệt là khi cô còn thỉnh thoảng ghi chép vào sách.
Cuối cùng, tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Fred trầm trồ: “Tớ thấy điều kỳ diệu nhất về Kira chính là cô ấy có thể khiến Slytherin được cộng năm điểm trong giờ học của Quirrell.”
“Cậu đã ghi gì vào vở thế?”
Christine cũng tò mò, cô ấy ghé đầu lại nhìn. Ngoại trừ những hình vẽ nhỏ như đám mây hoặc khuôn mặt cười ở góc vở, những ghi chép kia trông chẳng liên quan gì đến bài giảng.
“Luồng ma lực hồi lưu sau khi bùa chú được kích hoạt có thể bị tác động để chuyển hướng nhân tạo...”
Christine đọc một câu với vẻ khó khăn. Cô ấy hiểu hết những từ ngữ đó, nhưng khi ghép lại thì chẳng có liên hệ gì với những kiến thức mà cô ấy đã biết.
Cô ấy lật cuốn sách dày cộp về trang đầu tiên. Vẫn là bìa sách quen thuộc, nhưng càng nhìn càng thấy cuốn sách này có vẻ không đúng.
Kira cười khúc khích: “Tớ đã sao chép bìa của sách giáo khoa, rồi bọc nó lên cuốn sách mà tớ đang đọc.”
Như vậy, cô có thể đường hoàng "làm việc riêng" trong lớp.
À không, hành động tự học trước của một học bá thì không thể gọi là làm việc riêng được. Đó là sự tự nhận thức!
Hơn nữa, khi giáo sư đặt câu hỏi, cô có thể chuyển từ suy nghĩ về Bùa chú quay trở lại môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một cách dễ dàng, rồi tích cực trả lời để giành điểm cho nhà mình.
“Đây mới chính là những gì một học sinh Slytherin xuất sắc nên làm.”
Slytherin: ?
Không, nếu muốn tỏ ra tài giỏi thì tự mà làm, đừng kéo bọn này vào.
Cột sống đã thoát vị rồi thì cũng chỉ có một đốt nổi bật hơn hẳn thôi, được chưa?
"Những người học giỏi đều thích đọc những cuốn sách khác thường sao?" Christine ngưỡng mộ hỏi. Cô ấy từng cố gắng học hành chăm chỉ, nhưng chỉ được nửa ngày là quay trở lại con người cũ.
Kira thu dọn đồ đạc trên bàn, nhét tất cả vào cặp sách. Chiếc khóa đồng sáng bóng chắc chắn giữ chặt dây đeo. Cả nhóm đứng dậy, chuẩn bị di chuyển đến nhà kính để học môn Thảo dược học – tiết học tiếp theo. Hôm nay là một trong những buổi sáng hiếm hoi có lịch học kín từ đầu đến cuối.
"Về phần tớ." Kira suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đơn giản là tớ chỉ cảm thấy những thứ này thú vị. Mà những gì thú vị thì tớ đều muốn xem thử, làm thử.”
Ở phía trước lớp học, Quirrell cũng chuẩn bị rời đi để về văn phòng. Lúc này, ông ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của chủ nhân vang lên trong đầu, truyền lệnh: “Khoan đã, để ta nghe xem cô gái đó nói gì.”
"Cuộc đời thật quá ngắn ngủi, nhưng những điều thú vị thì lại nhiều vô cùng." Kira thực sự nghĩ vậy, và cũng thực sự cảm thấy tiếc nuối. Cô thường buồn bã vì mình không thể thử hết mọi điều mới mẻ, thú vị trong khoảng thời gian ngắn ngủi của một đời người.
Chỉ riêng thế giới Muggle bình thường đã có biết bao điều hấp dẫn: nhảy bungee, trượt tuyết, học chơi một loại nhạc cụ yêu thích, hay khám phá những danh lam thắng cảnh đẹp đẽ trên khắp thế giới. Thậm chí còn có cả những thế giới yên tĩnh dưới lòng đại dương sâu thẳm.
Mà bây giờ, khi có phép thuật, dường như thế giới này lại càng trở nên thú vị hơn. Những sinh vật huyền bí trong các môn học tự chọn, kỳ lân và rồng trong truyền thuyết, cùng vô số bùa chú và phép thuật độc đáo.
"Tại sao con người lại phải chết nhỉ? Điều đó thật đáng sợ." Cuối cùng, Kira bổ sung thêm một câu như vậy.
Cô và Christine, người bạn thân cùng phòng khoác tay nhau. Hai người vừa cười đùa, vừa chạy nhỏ về phía nhà kính. Những đường viền xanh trên áo choàng của Slytherin khẽ tung bay theo từng bước chân.
Quirrell đứng đó nhìn theo họ, không dám nhúc nhích, vì Voldemort đột ngột im lặng mà không nói thêm một lời nào. Ông ta không thể xác định được liệu vị chủ nhân của mình có thật sự ngủ sâu hay không.
Chúa tể Hắc ám luôn như vậy, xuất hiện bất ngờ rồi biến mất không báo trước.
Những lời cảnh báo và đe dọa lạnh lùng của hắn ta, so với ánh nhìn khó nắm bắt của Dumbledore, dường như xuất hiện với tần suất ngang nhau.
Điều này khiến Quirrell lúc nào cũng phải sống trong nỗi sợ hãi tột cùng. Nhưng chính ông ta đã tự mình mời ma quỷ bước vào nhà. Giờ đây, cũng chính ông ta phải chịu đựng những đau khổ mà nó mang lại.
Hình bóng của Quirrell ôm giáo án quay về văn phòng dường như càng lúc càng còng xuống.
Sáng thứ Sáu là tiết Độc dược. Khi nhóm của Kira đi về phía lớp học dưới tầng hầm, qua hành lang, họ có thể nhìn thấy rõ ngoài trời đang lất phất mưa nhỏ.
Kira vừa âm thầm cầu nguyện rằng ngày mai trời sẽ nắng, vừa cẩn thận dùng lực đập vụn vỏ bọ cánh cứng thành bột, sau đó cho vào nồi thuốc đang sôi, nổi lên những bong bóng xanh nhạt.
Snape bước tới, quan sát một lát làn khói trắng bốc lên, hài lòng gật đầu, rồi ánh mắt dừng lại trên công cụ nghiền thuốc trong tay Kira. Hắn kéo dài giọng, chậm rãi nhận xét:
“Trò Diggory, tư thế nghiền thuốc của trò khiến tôi liên tưởng đến một sinh vật huyền bí nào đó.”
Hắn ám chỉ: “Loại sinh vật cao to, lực lưỡng, luôn vung vẩy cây gậy khổng lồ.”
Những ai không biết còn tưởng có đội thi công đang phá dỡ ở đây.
Snape liếc nhìn cánh tay mảnh khảnh của Kira với ánh mắt nghi hoặc, rồi sau khi cộng thêm một điểm cho nhà Slytherin, hắn đi về phía cuối lớp để cảnh cáo hai học sinh chỉ lo nói chuyện.
Lần này, thuốc chỉ cần dùng nửa vỏ bọ cánh cứng. Nhưng Kira lỡ nghiền nát cả chiếc vỏ, đành cẩn thận cân đo để cho đúng nửa lượng cần thiết vào nồi.
Sau đó, cô quay lại đưa phần còn thừa cho bạn ngồi phía sau: “Này, tớ có dư một phần vỏ bọ cánh cứng đây, các cậu cần không?”
Rõ ràng là cần. Dù phần bột này chẳng liên quan chút nào đến thuốc đang sôi trong nồi của họ, nhưng đây là bột được nghiền bởi học thần đấy, chẳng ai nỡ từ chối cả.
Christine nằm dài trên vai Kira than thở: “Kira, phải làm sao đây? Mai là lần đầu tiên chúng ta được đến làng Hogsmeade, thế mà hôm nay trời lại đổ mưa, hu hu hu!”
Kira cũng bất lực không kém, vì những viên kẹo búp bê nắng mới nhất của tiệm Công Tước Mật chỉ được bán vào những ngày nắng. Nghe nói nếu những viên kẹo này dính nước mưa, chúng sẽ biến thành hình dạng máu me đáng sợ.
Nhiều người mua loại kẹo này về để dọa người khác, nhưng Kira chỉ muốn thưởng thức nó trong khoảng thời gian mà vị ngon nhất của nó được giữ trọn.
Đến giờ ăn trưa, bầu trời bên ngoài vẫn còn phủ đầy mây đen, nhưng nhìn bằng mắt thường đã không thấy mưa rơi.
Kira đứng ở cửa chính của đại sảnh đường, thò đầu ra nhìn ngó bên ngoài. Cô thận trọng đưa tay ra ngoài, chờ một lúc lâu mà không nhận thấy bất kỳ giọt nước nào rơi xuống.
Kira đứng thẳng dậy, quay lại nhìn Christine đang tràn đầy hy vọng, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ vừa thực hiện thành công một câu thần chú tên là 'thuật đuổi mưa'.”
"Thuật đuổi mưa á?" Christine ngơ ngác, trên mặt đầy dấu chấm hỏi. Cô ấy hoàn toàn không hiểu từ mà Kira vừa nói, vì nó được thốt ra bằng tiếng Trung.
"Đúng vậy, đó thực ra là một loại phép thuật thần kỳ đến từ Trung Quốc, tên đầy đủ là 'Mây tan, mưa dừng, lăn đi ngay, trả lại ngày cuối tuần cho tôi'."