Editor: Moonliz 

Dù thế nào đi nữa, ít nhất trong lòng Harry, sự lúng túng khi lần đầu lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts giờ đây đã trở thành quá khứ. 

Mặc dù hiện tại cậu đang đứng giữa lối đi của toa tàu, tay xách vali, tình hình cũng không khá khẩm hơn trước là bao.

Thành thật mà nói, từ nhỏ đến lớn, ngoài những lần bị anh họ Dudley bắt nạt, hầu như Harry chẳng tiếp xúc với ai khác. Bởi việc tránh xa người khác giúp cậu giảm bớt những trận đòn và những lời quát mắng. Đã có lúc cậu tự hỏi, liệu mình có xứng đáng để có một người bạn hay không. 

Nhất là trên chuyến tàu phép thuật kỳ diệu này, ai ai cũng có bạn đồng hành, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, vừa tìm chỗ ngồi trong các khoang tàu. 

Một câu hỏi lớn hơn xuất hiện trong đầu Harry: Cậu thực sự có thể kết bạn ở Hogwarts không? 

Thật ra, chỉ cần có một nơi để học, có người chấp nhận sự khác biệt của mình, Harry đã cảm thấy rất hài lòng lắm rồi. 

“Ê, học sinh mới ơi.” 

Harry quay đầu lại, hơi không chắc liệu người ta có đang gọi mình hay không: “À, vâng, là em ạ.” 

Cô gái bước đến cao hơn cậu hẳn một cái đầu, điều này khiến Harry không khỏi cảm thấy hơi nặng nề, mũi giày vô thức lùi lại một chút. 

Kira không cần quan sát nhiều, bởi sự căng thẳng của cậu bé tóc đen trước mặt gần như lộ rõ hết cả ra ngoài. Cô thò tay vào túi, lấy ra một viên kẹo vẫn mang theo bên mình và đưa cho cậu. 

“Đây là loại kẹo chị thích nhất trong tiệm Công tước mật, em thử xem.” 

Harry hơi tròn mắt ngạc nhiên, cậu nhận lấy viên kẹo từ bàn tay trắng nõn của cô. Dù vẫn còn hơi do dự, nhưng cậu vẫn có đủ can đảm để mở miệng: “Cảm ơn.”

Mỗi năm vào ngày khai giảng, lúc nào Kira cũng gặp một hai học sinh đến từ thế giới Muggle, xách vali đứng đó, trông chẳng khác gì một chú chuột đồng nhỏ co ro ôm quả hạt dưa. 

Tiếng còi tàu đã bắt đầu vang lên, có lẽ chỉ còn vài phút nữa chuyến tàu sẽ khởi hành, băng qua những đồng bằng và núi non, đưa các học sinh đến nơi mà họ yêu thích nhất – Hogwarts. 

Kira nghiêng tai lắng nghe một chút. Lối đi trên tàu vẫn có rất nhiều học sinh qua lại, phần lớn đang tìm một khoang tàu có người quen của mình. Bọn trẻ ở độ tuổi này luôn dựa vào bản năng ngây ngô để kết bạn.

"Các khoang trống ở đây đều có thể ngồi tự do. Nếu trong đó có người rồi, em cũng có thể hỏi xem họ có đồng ý cho ngồi cùng không."

Dù giọng nói của cô luôn có chút vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng Harry vừa nghe đã lập tức quyết tâm phải tìm một khoang trống cho bằng được. 

cậu không muốn chủ động bắt chuyện với bất kỳ người lạ nào, ít nhất là ngay lúc này. 

Dường như sự mệt mỏi của ngày khai giảng đã bao trùm lên cậu bé vừa tròn mười một tuổi này. Harry không nhịn được mà thở dài. 

Điều đó làm Kira bật cười. Mấy đứa trẻ đang trưởng thành lúc nào cũng nghĩ rằng mình trưởng thành hơn, ít nhất là "người lớn" hơn mấy đứa nhỏ hơn. 

“Ồ, chẳng phải là...” 

“Mặt trời nhỏ của chúng ta đây sao?” 

Hai giọng nói vang lên nối tiếp nhau, bởi biệt danh này là do họ đặt, nên họ nhắc đi nhắc lại còn nhiều hơn bất kỳ ai khác. 

“George, cả mùa hè không gặp Kira, anh đoán xem thế nào?” 

“Thế nào vậy, anh bạn?” 

Harry đoán chừng người tên George này chắc là người thường hay đùa hùa. cậu còn thấy Kira, quay lưng lại với hai người tóc đỏ đó — à không, hai cái đầu đỏ rực rồi đảo mắt một cách bất lực. 

Sau đó, cô nhún vai nhìn về phía Harry: “Chị dám chắc hai người này sẽ là những người em sẽ nhớ đầu tiên ở Hogwarts.” 

Hai anh em nhà Weasley cúi người xuống từ hai bên vai của Kira, nghiêng đầu trêu chọc cô. 

“Hang Sóc lạnh đến mức run người luôn, anh bạn à.” 

"Ôi Fred, anh hiểu em quá đi mất, trái tim em cũng lạnh giá y như anh vậy."

Cả hai đồng thanh chào: “Này, Kira, buổi sáng tốt lành!” 

Kira đẩy đầu của họ ra và kéo họ ra khỏi phía sau mình. Đột nhiên Harry cảm thấy hai người này trông có hơi quen quen, ít nhất màu tóc đỏ này khiến cậu có cảm giác thân thuộc. 

Fred và George nhanh chóng chú ý đến Harry. Đây chẳng phải là cậu bé vừa đi cùng đứa em trai nhỏ của họ ra từ lối đi hay sao?

Họ liếc nhìn nhau, lập tức đoán rằng Ron chắc chắn đã bị mẹ giữ lại ở sân ga để nhận "những nụ hôn yêu thương". 

“May mà bọn tớ chạy nhanh.” 

George tiếp lời: “Nếu không đã thảm như Ronnie bé bỏng rồi.”

Cuối cùng Harry cũng nghe được một cái tên quen thuộc. Cậu vô thức cắn vào lớp da môi dưới: “Hai người là anh của Ron à?” 

Hai anh em khoác tay lên vai cậu, đồng thanh đáp: “Rất tiếc là đúng vậy.”

Cậu học sinh mới của năm nhất bắt đầu hơi lung lay và bối rối.

Chuyến tàu cuối cùng cũng khởi hành. Khi bánh tàu lăn trên đường ray, cả toa xe cũng rung nhẹ. Kira vươn tay vẽ một đường trong không khí, một con số màu xanh lục hiển thị giờ hiện tại. 

Họ nhanh chóng nói lời tạm biệt. Hai anh em dẫn Harry đến một khoang trống để đợi Ron. Thực ra cũng chẳng phải đợi lâu, Ron đã chạy ào vào với mái tóc rối tung bay theo sau. 

Nhìn thấy Harry cũng ở đây, Ron rõ ràng rất vui: “Này, Harry, tớ không cố ý bỏ cậu lại một mình trên tàu đâu.” 

Chỉ là mẹ cậu ta quấn quýt quá mức. 

Ron lo lắng mình sẽ trở thành trò cười cho mọi người ở sân ga. 

Nhưng khi thấy hai người anh song sinh xuất hiện, Ron tỏ ra không vui lắm. Tàn nhang trên khuôn mặt nhỏ của cậu ta như đang nhảy múa: “Fred, hai anh không bắt nạt Harry đấy chứ?”

Cặp song sinh đặt tay lên ngực, làm bộ như không thể chịu nổi việc bị "bạo lực ngôn từ". 

Harry mỉm cười bẽn lẽn, giải thích: “Không đâu, họ và Kira đã giúp tớ rất nhiều.” 

"Kira á?" Ron trố mắt: “Là Kira đó sao?”

Cậu ta bĩu môi: “Không đời nào có phù thủy tốt trong nhà Slytherin được cả. Chắc chắn Kira của nhà Slytherin chỉ giỏi giả vờ hơn người khác mà thôi, đến cả George và Fred cũng bị cô ta qua mặt, còn Percy thì bị lừa hoàn toàn luôn rồi.” 

Những nhân vật mới lần lượt xuất hiện khiến Harry bối rối không biết nên tò mò Percy là ai và làm thế nào mà bị lừa, hay nên sốc vì việc Kira lại là học sinh nhà Slytherin.

Fred và George thì rất hào hứng với chủ đề này, đến nỗi họ còn hoãn lại kế hoạch quay về thử nghiệm sản phẩm chơi khăm với bạn bè. 

Harry chưa bao giờ thấy mình ham muốn tìm hiểu điều gì đến vậy.

Vì tò mò mà đôi mắt xanh biếc của cậu tròn xoe, to gấp đôi bình thường, dù kính cậu vẫn xộc xệch, nhưng điều đó đủ để chạm tới bản tính diễn viên tiềm ẩn — hoặc có lẽ là chẳng tiềm ẩn mấy của Fred và George. 

George lao vào người Ron, đè bẹp cậu em út của mình khiến Ron nghẹt thở không kịp nói. 

“Ôi Percy của nhà mình, Percy đáng yêu, vào một ngày hè nắng cháy, giấc mơ và trái tim anh ấy đã cùng tan vỡ.” 

Percy Weasley, con thứ ba nhà Weasley, nổi tiếng là người nghiêm túc nhất trong gia đình. 

Lý do mà ngày hôm ấy Percy không kịp giành được lá thư quan trọng là bởi anh ta đang đeo chiếc huy hiệu Huynh Trưởng Hogwarts vừa được gửi đến vào buổi sáng, đứng trong bếp nghe mẹ Molly lớn tiếng khoe khoang với mọi người.

Thậm chí, bà ấy còn bàn bạc cách viết thư báo tin tốt lành này cho hai người anh đã tốt nghiệp và đi làm. 

George thêm vào, thay Fred: “Có lẽ chỉ Percy mới coi trọng điều đó đến thế. Phải biết rằng Bill từng là Thủ lĩnh Nam sinh của Hogwarts cơ mà.”

Harry cảm thấy ngưỡng mộ bầu không khí gia đình đầy tiếng cười của họ. Nghe như họ có một gia đình đông đúc và thân thiết.

Cậu nghĩ, chắc chắn Giáng sinh của họ sẽ rất vui.

Hơn nữa, đứa trẻ nào trong nhà cũng thật giỏi giang. Harry vừa thấy vui lại vừa thấy hơi nặng nề. 

Tất nhiên, cặp sinh đôi sẽ không chịu ngồi yên nghe mẹ Molly lặp đi lặp lại việc họ phải học tập các anh trai mình. 

Thế là họ lén chuồn ra ngoài và nhìn thấy một con cú mèo khác thường.

Con cú rừng xám của Kira trông không khác biệt gì so với đồng loại của nó, nhưng đã có lúc Fred và George cố tình cho tất cả cú mèo của nhà Slytherin ăn thuốc xổ. 

Kira là người duy nhất họ miễn cưỡng tha thứ. 

Dù vậy, cuối cùng Fred vẫn "cắn răng" cho cú mèo của Kira một liều thuốc, với lý do là không thể để cô trở nên đặc biệt giữa các học sinh bị chơi khăm của nhà Slytherin được.

Tiếc là họ đã quên rằng cú mèo của nhà Diggory được dùng chung. Và hôm ấy, con cú rừng xám lại bay đi gửi thư cho Cedric của nhà Hufflepuff. 

Cứu tôi với, tại sao mấy chú lửng nhỏ nhát gan lại vừa đáng yêu vừa buồn cười như vậy. 

Nhưng các học sinh nhà Hufflepuff sẽ nói rằng, việc cặp song sinh nhà Weasley bị Kira tìm ra và trả đũa mới thực sự là điểm đáng cười nhất. 

Tóm lại, Fred và George đi đến một thỏa thuận: nếu Kira trúng kế thì thường không có gì nghiêm trọng, nhưng nếu Cedric vô tình bị liên lụy thì họ phải chuẩn bị tinh thần uống nhầm thuốc mọc tóc đứng dựng. 

Thực ra kiểu tóc đó cũng khá ngầu. 

Quay lại chuyện chính, George kéo câu chuyện trở lại phía Percy, sau khi họ nhận được lá thư đó, điều sai lầm lớn nhất là kéo theo Ron để cùng mở nó.

Fred giơ tay thề: “Nếu em biết trước trong thư là bức thư tình bị trả lại của Percy, kèm lời từ chối khéo của Kira, em tuyệt đối sẽ không bao giờ dẫn Ron đi tham gia 'nhiệm vụ thiêng liêng' đó.”

Ngay khi đọc được nội dung lá thư, Fred đã cảm thấy không ổn, còn Ron — cái thằng ngốc nhỏ tuổi — thì không giữ nổi bình tĩnh mà hét lên.

“Percy! Anh viết thư tình cho một phù thủy hắc ám nhà Slytherin à? Làm sao anh có thể thích một người nhà Slytherin được chứ!?” 

Từ "kinh thiên động địa" cũng chưa đủ để miêu tả biểu cảm của mẹ Molly và cha Arthur lúc đó, cũng như gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận của Percy.

George thật sự muốn cứu Ron. Anh ấy không muốn cậu em út của mình phải bỏ mạng sớm vì những mâu thuẫn gia đình như vậy, thế nên anh ấy nói: “Bình tĩnh đi mẹ, chẳng phải Kira đã từ chối anh ấy rồi sao? Percy của chúng ta vẫn là một người độc thân xuất sắc mà.” 

Thế là xong, Fred chắc chắn rằng danh sách tử vong của Percy giờ không chỉ có mỗi Ron mà còn có thêm cả tên George Weasley.

Câu chuyện này đầy những tình tiết bất ngờ và kịch tính đến mức Harry cứ liên tục quay sang nhìn Ron xem cậu ta có còn sống không, hay đã hóa thành một hồn ma đặc biệt của thế giới phù thủy rồi.

"Đó là lần hiếm khi Percy bị mẹ phạt cấm túc." Ron cố ngồi dậy, nhún vai: “Cha mẹ tớ đều đã nói chuyện với anh ấy, sau này chắc Percy không còn suy nghĩ như vậy nữa đâu.”

Ai mà biết được. 

Harry nuốt khan, nghĩ đến Kira – người đã đưa cho cậu một viên kẹo – rồi lại nhớ đến cậu bé tóc vàng kiêu căng trong tiệm áo choàng. Cậu bối rối hỏi: “Vậy, có phải người nhà Slytherin đều xấu xa không?” 

Fred và George nhìn nhau rồi nói: “Có lẽ thế? Sao em không tự mình kiểm chứng đi, ít nhất thì chắc chắn Kira không vấn đề gì.”

“Không có Kira, thì chắc phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin chỉ toàn ẩm mốc và mọc nấm thôi.”

Harry gật đầu một cách mơ màng, trong khi vẫn nghe tiếng Ron lẩm bẩm: "Hừ, em sẽ mách mẹ đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play