Editor: Moonliz 

Lật tiếp những trang sau, các năm học trong khoảng này gần như là thời cha mẹ của các học sinh Slytherin hiện tại còn theo học ở Hogwarts. 

Gần như mỗi bức ảnh đều khiến nhiều người kêu lên kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh cha mẹ mình thời trẻ, và họ từng là người như thế nào. 

Và— 

“Ôi trời! Đây chẳng phải Lucius Malfoy sao? Hồi trẻ ông ấy đã để tóc dài, còn buộc tóc bằng nơ bướm nữa kìa!”

Không biết từ khi nào Draco Malfoy đã xuất hiện ở đây, bắt đầu khoe khoang: “Đó là cha tôi.”

Kira mắt sáng rực, tiếp tục lật từng trang. Quyển album này quả thực rất dày, nhìn sơ cũng phải có đến cả trăm năm lịch sử. 

Quả nhiên, lật đến những năm 1950, một chàng trai tóc đen với vẻ đẹp sánh ngang Sirius Black xuất hiện. Có lẽ đây chính là Voldemort thời còn mũi và tóc.

Đến thời đại này, phần lớn học sinh chỉ có thể đoán bừa xem ai là tổ tiên của mình. Xa hơn nữa, hầu như không còn gương mặt quen thuộc nào. 

Kira lướt qua một lượt, chú ý đến một vài chàng trai tóc đỏ, nhưng thật đáng tiếc là album không ghi tên từng người theo vị trí đứng trong ảnh. 

Có lẽ do album phép thuật khác với ảnh thông thường của Muggle. Những người trong ảnh có thể tự di chuyển và nhảy múa, nên các dòng tên ban đầu nếu có viết ra, chắc chắn cũng sớm trở nên lộn xộn và khó nhận diện. 

Nếu dùng phép thuật để cố định tên trên đầu từng người, chắc chắn các nhân vật trong ảnh sẽ tức giận và bỏ chạy, không chịu xuất hiện nữa. 

“Không tìm được ảnh thời trẻ của hiệu trưởng Dumbledore, tiếc ghê!”

Nhưng Kira đã nhận ra hình ảnh của giáo sư McGonagall thời trẻ! Bà ấy thật sự rất xinh đẹp, dù vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như thường. 

Tóm lại, buổi họp của Hội nghiên cứu thẩm mỹ kỳ này chính thức kết thúc. Tuy nhiên, nhiều học sinh vẫn lưu luyến không quên và lập tức gửi thư về nhà hỏi han. 

Không đứa trẻ nào là không tò mò về những gì đã xảy ra trong thời đại của cha mẹ mình. 

Trở lại hiện tại, Cedric nhờ phong thái xuất sắc của một Tầm thủ và sự tích cực vận động phiếu bầu từ cô em gái Slytherin, anh ấy đã vinh dự lọt vào bảng xếp hạng "hot boy" của trường từ năm thứ tư. 

Nhiều học sinh luôn nhìn anh ấy như một mục tiêu đáng ao ước, nhưng Cedric lại vẫn giữ trạng thái độc thân, khiến không ít người tiếc nuối. 

Thế mà hôm nay, Christine lại phát hiện anh ấy đi cùng một nữ sinh năm dưới!

Hai người còn cầm theo chổi trong tay! 

Có lẽ vì ánh nhìn của Christine quá mãnh liệt, khuôn mặt của Cho Chang bất giác đỏ bừng lên. Cô ấy liếc nhìn Cedric một cái, rồi nói khẽ: 

"Em đi trước đây. Phải đi ăn trưa, chiều còn có tiết Thảo dược học."

Nhìn bóng lưng cô gái dần khuất xa, Kira bĩu môi, nhảy lên lưng anh trai mình, ghé đầu từ vai anh ấy xuống thì thầm: 

“Cedric, em không ngờ anh cũng có ngày mang ý đồ không trong sáng đấy.”

Học sinh nhà Hufflepuff luôn thành thật, Cedric ho khẽ một tiếng giải thích: “Cho muốn ứng tuyển làm Tầm thủ của đội Ravenclaw, bọn anh chỉ đang luyện tập cùng nhau thôi.” 

“Ồ~~ luyện tập cùng nhau~~” 

Kira hài lòng tận hưởng tí "đường" vừa được phát miễn phí từ nguồn chính thức. 

Cô nhảy xuống khỏi lưng anh trai, vỗ vai Cedric: “Em sẽ không mách cha mẹ đâu, miễn là anh nghĩ ra cách gì đó để 'mua chuộc' em.”

Hai mái tóc vàng nâu của họ lấp lánh dưới ánh mặt trời vừa xuyên qua tầng mây. Tuy nhiên, đôi mắt màu hổ phách của Kira trông nhạt màu hơn một chút. 

Cô chớp mắt, gợi ý đầy ẩn ý: “Có lẽ là quyền sử dụng cây Nimbus 2020 trong một học kỳ thì sao?” 

Vợ chồng nhà Diggory luôn cho rằng tốc độ của những cây chổi phiên bản mới quá nhanh, không thích hợp với cô con gái mảnh mai của họ.

"Được rồi, được rồi." Cedric bật cười. Anh ấy xoa đầu Kira, rõ ràng biết rằng cô em gái này giao thiệp rộng rãi trong nhà Slytherin, lại còn là thành viên đội Quidditch, không hề thiếu chổi để tập luyện và thi đấu.

Anh ấy đùa: “Anh sẽ cố gắng hết sức.” 

Khi nói đến người mình thích, một huynh trưởng vừa đẹp trai vừa dịu dàng như Cedric luôn sẵn sàng tiến tới mà không do dự. 

Nếu hỏi các học sinh năm ba rằng họ cảm thấy điều gì thú vị nhất, ngoài việc bận rộn vì phải chọn thêm các môn học tự chọn, thì chính là cơ hội mỗi tuần được đi đến làng Hogsmeade một lần. 

Họ đã nghe về những món ngon ở tiệm Công tước mật, nghe nói đến bà Rosmerta quyến rũ cùng loại bia bơ tuyệt hảo của bà ấy, và cả về không khí lãng mạn trong tiệm trà của bà Puddifoot. 

"Tỉnh lại đi, Christine." Kira lạnh lùng cắt ngang mơ mộng viển vông của cô bạn cùng phòng: “Trước hết, chúng ta chưa đủ tuổi, họ sẽ không bán bia bơ cho chúng ta đâu.” 

"Thứ hai, cậu cũng không có ai để hẹn hò cả."

Nghe nói những người độc thân và cả chó đều bị cấm bước vào tiệm trà của bà Puddifoot.

Christine lập tức làm mặt ỉu xìu, cô ấy níu chặt cánh tay của Kira, lắc mạnh: “Kira~~ nhất định là cậu có cách mà, đúng không?” 

Cô ấy mở to đôi mắt xanh biếc, cố gắng dùng ánh mắt thuyết phục người bạn thân tàn nhẫn của mình. 

Kira phản đòn, cù lét Christine: "Tình yêu à, tớ chịu thôi. Tớ nghe nói giáo sư Trelawney đã dành tặng cậu một lời tiên tri miễn phí trong tiết Tiên tri rồi mà."

"Tiên tri về việc cô tiểu thư Christine Green sẽ không có tí 'đào hoa' nào trong suốt năm học này."

Kira cười phá lên. Cô nghĩ rằng dù Sybill Trelawney trong truyện gốc trông có vẻ bất tài, nhưng thực tế ngoài lời tiên tri về Kẻ Được Chọn, bà ấy đã đưa ra không ít lời tiên đoán chính xác. 

Chẳng hạn như chuyện con thỏ sẽ chết, lời nguyền ám vào cô gái nọ, hay việc Harry nghe thấy bà ấy độc thoại ở cửa lớp: “Thật kỳ lạ, tôi nhìn thấy một chàng trai tóc đen, tràn đầy bối rối và lo lắng.” 

Kira đoán rằng những lời tiên tri thực sự chính xác của giáo sư Trelawney thường là khi bà ấy không cố ý nói ra.

Thành thật mà nói, làng Hogsmeade cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng dù vậy, Kira vẫn tiêu hết một đồng Galleon vàng chỉ trong một buổi. 

Tiệm Công tước mật thực sự là thiên đường của các loại kẹo. Có quá nhiều món vừa ngon mắt vừa thú vị, như kẹo cao su có thể khiến người ta bay lên, hay kẹo cầu vồng mà chỉ cần cắn một miếng là tóc sẽ đổi màu ngay lập tức.

Khác với tiệm của bà Malkin ở Hẻm Xéo, cửa hàng thời trang dành cho thanh thiếu niên ở đây bán rất nhiều phụ kiện dành riêng cho các cô gái ở độ tuổi này. 

“Tớ không thể hiểu nổi!” 

Christine cầm chiếc nơ đỏ thẫm giống hệt chiếc Kira đang đeo. Kira chỉ đơn giản buộc vài lọn tóc lại, để phần còn lại buông xõa tự nhiên sau lưng, và kẹp chiếc nơ ở phía trên bím tóc.

“Tại sao nhìn qua trông chiếc nơ này lòe loẹt đến như thế, nhưng khi cậu đeo lại trông cực kỳ hợp và đẹp thế nhỉ?” 

Christine do dự đội thử chiếc nơ lên đầu, nhưng chiếc gương ma thuật trong cửa hàng ngay lập tức khuyên cô ấy nên đổi sang món đồ khác.

Kira cười đến mức sắp ngã: “Christine, cậu có nghĩ rằng vấn đề nằm ở màu tóc của cậu và màu của chiếc nơ không hề hợp nhau không?”

Cô đảo mắt tìm kiếm, rồi chọn một chiếc nơ cùng kiểu nhưng màu xám đen và cài lên đầu Christine. Sau đó, cô kéo bạn mình ra trước gương: "Giờ thì nhìn lại xem, thế nào?"

Lần này thì tốt hơn nhiều. Hai cô gái thậm chí còn đủ tự tin để tay trong tay rảo bước khắp làng Hogsmeade rồi quay trở về lâu đài. 

Trên đường về, họ tình cờ gặp hiệu trưởng Dumbledore. 

Trên bộ râu trắng của cụ cũng cài một chiếc nơ cùng kiểu – màu xanh da trời, hoàn toàn tiệp với màu đôi mắt của cụ.

Kira nhảy lên vẫy tay nhiệt tình: “Hiệu trưởng, thầy cũng vừa từ làng Hogsmeade về sao ạ?” 

Cụ Dumbledore dừng lại, thân thiện chào hỏi hai cô gái, trên tay cụ là một túi mua sắm lớn từ tiệm Công tước mật. 

Ngày trước, cả hai từng trao đổi ánh mắt đầy thấu hiểu trong nhà bếp ngầm của Hogwarts, và ngay lập tức nhận ra rằng họ đều là những tín đồ của đồ ngọt. 

"Kira, tôi nghe nói tiệm Công tước mật vừa ra mắt sản phẩm mới." Cụ nâng cao chiếc túi, mỉm cười nói: “Có vẻ như trò cũng biết tin này từ rất sớm.” 

Cụ vung nhẹ đũa phép, và ngay lập tức, những túi mua sắm trên tay cả ba người mọc ra hai chiếc chân, nhảy khỏi tay chủ nhân rồi linh hoạt bước theo sau họ.

Cụ Dumbledore tinh nghịch nháy mắt: “Trò thấy đấy, điều tuyệt vời nhất mà năm tháng dạy ta chính là biết cách thư giãn đúng lúc.”

Kira chăm chú quan sát những chiếc túi lớn đang được đôi chân nhỏ bé gầy gò đỡ lấy bước đi, và cô không thể rời mắt. Một trong số đó có vẻ như vì nhận thấy ánh mắt của cô, nên tự đắc nhảy lên thực hiện một điệu nhảy tap, suýt nữa làm rơi hết đồ bên trong ra ngoài. 

Nghe thấy tiếng động, Kira vội quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Thưa hiệu trưởng, phép thuật thực sự quá thú vị.” 

Khi còn ở nhà, năm đầu tiên cô phát hiện rằng mình có thể đi lại giữa các nơi qua lò sưởi, và những câu thần chú đầy kỳ diệu mà bà Diggory sử dụng trong bếp đã đủ khiến cô ngạc nhiên trước sự tuyệt vời của phép thuật.

Nhưng phải đến khi vào Hogwarts, Kira mới nhận ra rằng phép thuật không chỉ giới hạn trong vài câu thần chú quen thuộc. 

Cô không kìm được mà chia sẻ cảm nhận của mình với cụ Dumbledore, chân cô nhún nhảy như một đứa trẻ: “Trước đây, em cứ nghĩ phép thuật chỉ có thể thực hiện qua các câu thần chú.” 

“Có bao nhiêu câu thần chú thì sẽ có bấy nhiêu phép thuật.” 

Kira rút cây đũa phép từ túi áo, xoay người lại chỉ nhẹ vào chiếc túi của mình. Ngay lập tức, chiếc túi lớn nhất trong cả ba mọc ra một đôi cánh nhỏ vỗ phành phạch, đôi chân nhỏ chạy nhảy nhanh nhẹn hơn. Nó thậm chí còn vặn vẹo thân mình một cách tự hào, như thể đang khoe khoang với hai "bạn đồng hành" của mình, dù cả ba đều chẳng có đôi mắt nào. 

"Ồ, biến hình thuật đẹp mắt lắm." Cụ Dumbledore đẩy nhẹ kính lên, đôi mắt xanh dương của cụ sáng rực không hề đục mờ như những người già khác. Nhìn cảnh tượng trước mặt, cụ khen ngợi: "Tiếc là giờ không còn là thời kỳ tôi dạy Biến hình nữa, nếu không tôi nhất định sẽ cho cô bé Diggory hai điểm cộng vì kỹ năng điêu luyện này."

Kira cười, để lộ chiếc răng khểnh trông như một chú hổ nhỏ: "Chỉ có hai điểm thôi sao?"

Cụ Dumbledore mỉm cười càng rạng rỡ hơn: “Để tôi xem lại nào... À, đúng là đáng giá ba điểm đấy.” 

Nếu có thể, Kira chắc chắn sẽ kéo cụ Dumbledore về lâu đài ngay lập tức để cụ nói lại câu đó một lần nữa. Dù cô không đọc nhiều sách, nhưng cô biết rõ hiệu trưởng cũng có quyền cho điểm cộng. 

Kira tiếp tục cuộc trò chuyện: “Nhưng khi em vào Hogwarts, em mới nhận ra phép thuật thú vị đến nhường nào. Hóa ra, không cần đến câu thần chú, chúng em cũng có thể thể hiện sức mạnh ma thuật của mình.” 

Cụ Dumbledore cúi xuống nhìn khuôn mặt cô. Trên gương mặt trắng hồng đầy sức sống của cô bé, ánh lên sự khao khát khám phá. Cụ chậm rãi hỏi: “Trò có thích phép thuật không?” 

Christine thuộc phe trung lập trong Slytherin, không giống nhà Malfoy – phe phản đối hiệu trưởng Dumbledore kịch liệt. Nhưng ngay lúc này, cô ấy cũng không nhịn được mà thốt lên trong đầu: “Có phù thủy nào mà lại không thích phép thuật chứ?” 

Kira ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Em thích tất cả những gì thú vị. Phép thuật rất thú vị, nên em rất thích nó.” 

Cụ Dumbledore gật đầu, sau đó kể về những chuyện thú vị khác cụ gặp phải ở làng Hogsmeade. Ví dụ như có lần cụ bước vào một quán rượu và bị chủ quán đuổi thẳng cổ, cuối cùng cụ đành đến quán Ba Cây Chổi để mua một ly bia bơ cho đỡ buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play