Vương Lập lái xe đưa Đỗ Dư Mân đến dưới toà chung cư, vừa đúng lúc Đỗ Dư Mân uống xong ngụm trà sữa cuối cùng.

Hắn vung tay đem cái ly chuẩn xác ném vào thùng rác bên đường, ngay sau đó cùng Vương Lập nói về chuyện đã vượt qua vòng thử vai.

“ Chuyện thử vai《 cố núi sông 》……”

Cậu còn không chưa mở miệng nói được mấy từ, đã bị Vương Lập vội vàng ngắt lời: “Không được chọn thì thôi, nghe nói hiện trường thử vai tới không ít diễn viên trẻ tuổi phái thực lực, cạnh tranh lớn như vậy, không được chọn mới là bình thường. Lần sau còn có cơ hội khác thì cố gắng thử xem tiếp, đừng buồn!”

Vương Lập vốn dĩ đã đoán trước lần này thử vai này không có cơ hội, dẫn Đỗ Dư Mân lại đây thử vai, cũng bất quá là thử vận may mà thôi.

Nhưng hắn biết bản nhân Đỗ Dư Mân rất muốn nhân vật này, bởi vậy rất lo lắng cậu biết được mình không được chọn sẽ nghĩ quẩn trong lòng.

Đỗ Dư Mân nhìn người đại diện bộ dáng ưu sầu, có chút buồn cười: “ Tôi đương nhiên không buồn, tôi…”

“Không buồn liền tốt, không buồn liền tốt!” Vương Lập thở phào nhẹ nhõm, “ Chúng ta vẫn là phải hướng về phía trước đúng không? Lần sau tôi lại kiếm cho cậu nhân vật khác, chỉ cần cậu không kén cá chọn canh, dựa vào gương mặt này nhất định có thể hồng.”

Vương Lập liếc mắt nhìn đường nét thanh tú bên sườn mặt của cậu, lòng sinh thương tiếc.

Lúc trước Đỗ Dư Mân coa tùy hứng khó chịu đến đâu, Vương Lập cũng không nảy sinh ý định từ bỏ cậu, chính là bởi vì gương mặt này của cậu thật sự có tiềm lực thật lớn.

Hôm nay Đỗ Dư Mân không biết đã uống nhầm thuốc gì, suốt nửa giờ lái xe trở về không nổi cáu lấy một lần, làm người đại diện Vương Lập này vừa thụ sủng nhược kinh vừa bùng nổ tình phụ tử.

Nhìn hắn vẻ mặt biểu tình hiền từ như người cha, Đỗ Dư Mân không biết phải làm sao: “Không, ta định nói chính là……”

 “Ngươi không cần phải nói gì cả! Ta đều hiểu!” Vương Lập vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Bất quá này chỉ là một lần thử vai mà thôi, trở về hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”

Liên tiếp ba lần bị ngắt lời, Đỗ Dư Mân mặt vô biểu tình mà câm lặng, từ bỏ ý định giao tiếp với Vương Lập.

Dù sao đến lúc thông báo kết quả chọn diễn viên được đăng lên, Vương Lập hẳn là cũng có thể nhìn thấy thôi.

“ Tôi lên trước.”

Đỗ Dư Mân đóng cửa xe, vừa sải bước lên bậc thang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ phía sau truyền đến.

Ngay sau đó, Vương Lập cầm lấy điện thoại bước nhanh lao tới, mặt mày đỏ bừng kích động: “Ngọa tào! Đây là thật sao? Cậu thật sự thành công được chọn đóng vai chính?!! 《 cố núi sông 》?!”

Vì chứng minh mình không hoa hoa mắt, Vương Lập dùng sức dụi mắt, rốt cuộc xác nhận trong danh sách công bố trên Weibo chính thức của đoàn phim《 cố núi sông 》, tên người đóng vai đại tướng quân đích đích xác xác viết ba cái chữ to “Đỗ Dư Mân”.

Nhìn vẻ mặt hắn như trúng số, vui sướng đến muốn xỉu khác hoàn toàn với vẻ mặt lúc trước, Đỗ Dư Mân vạn phần buồn cười mà khẳng định trả lời: “ Đúng vậy, được chọn rồi.”

Trái tim của Vương Lập tựa hồ sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, suýt nữa rơi nước mắt vì xúc động.

Mẹ ơi, cuối cùng vận may trời cho này rốt cuộc đến phiên bọn họ rồi sao?

Không chỉ Vương Lập không thể tin được, còn có một đám quần chúng ăn dưa lướt wed trên Weibo nữa.

Ngay thời khắc danh sách diễn viên của《 cố núi sông 》được, phía bình luận dưới bài đăng này đã bùng nổ:

[ nhất định là tôi còn chưa tỉnh ngủ, bằng không như thấy thế cái bình hoa Đỗ Dư Mân này được chọn vào vai tướng quân. ]

[ ha ha, ha, ha ha, tôi cũng thế…. Quả nhiên giữa trưa ngủ nhiều dễ dàng nóng đầu, để tôi tỉnh táo lại đã, đợi lát nữa xem lại. ]

[ 2 người ở trên kia, nhìn thẳng vào sự hiện thật đi, Đỗ Dư Mân xác thật được chọn là vai chính của 《 cố núi sông 》. ]

[ phục, với cái kia kỹ thuật diễn đấy mà cũng có thể nghiền áp 1 đống  diễn viên phái thực lực để được chọn á? Đằng sau không có gì đen tối tôi là không tin. ]

[ sao có thể có gì đen tối, đạo diễn là Phạm Quốc Cường, có tiếng thiết diện vô tư, chuyên chú quay phim, không nói nhân tình. ]

[ ô ô ô, cậu ấy thật sự làm được rồi! ]

……

Mặc kệ trên mạng là nghi ngờ, cảm thán như nào, Đỗ Dư Mân hoàn toàn không biết gì cả.

Dù sao mục đích cậu tiến vào đoàn phim chỉ có một

 “Lương Hoài Du.”

Miệng Đỗ Dư Mân chậm rãi nhẩm theo từng cái tên ấy, gương mạt trắng nõn như ngọc lộ ra nụ cười dịu dàng.

Sau khi hoàn tất công đoạn thử vai, chính là lễ khai máy.

Với tư cách là một diễn viên chính, Đỗ Dư Mân đương nhiên cũng có trong danh sách mời của lễ khai máy. Thời đi cậu tới phim trường, người dẫn chương trình đang giới thiệu về chủ đề và bối cảnh câu chuyện của bộ phim.

Phần giới thiệu dài dòng làm người ta mơ màng buồn ngủ, Đỗ Dư Mân tùy tiện lướt mắt qua khu vực khán giả, rồi ngay lập tức chú ý đến sự hiện diện của người nào đó.

Không phải ai khác, người đàn ông vai rộng eo thon, vóc dáng thẳng táp, ngồi ở giữa nhóm đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch, nổi bật và thu hút ánh nhìn.

Trần Thư Sâm ngồi bên cạnh đeo một cặp kính đen, tóc tết thành một túm tóc nhỏ. Hắn tựa lưng vào ghế, đầu cứ gật gù vì buồn ngủ, nhưng vì đang phát sóng trực tiếp nên không dám ngủ một cách trắng trợn.

Sau khi phát hiện Đỗ Dư Mân, Trần Thư Sâm bật thẳng người dậy như 1 cá chép lộn mình, hai mắt sáng rực mà phất tay: “Bên này còn có chỗ trống, có thể ngồi ở đây.”

Nếu thần kinh không có chút khác người, thì không thể viết được quyển tiểu thuyết quyền mưu có diễn biến cốt truyện phong phú, tình tiết trong tối ngoài sáng đan xen phức tạp như  《 cố núi sông 》.

Trần Thư Sâm thích theo đuổi cảm giác mạnh, trời sinh hắn yêu thích những thứ khiến hắn cảm thấy thú vị.

Lương Hoài Du là một, và cả người hôm đó đã mang vẻ mặt đáng thương nói hươu nói vượn trong buổi thử vai, Đỗ Dư Mân cũng coi như là một.

Theo tiếng gọi của Trần Thư Sâm vang lên, Lương Hoài Du bên cạnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Anh hôm nay đeo một cặp mắt kính gọng vàng, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng lạnh và bạc tình được che dấu kỹ càng sau tròng kính, như cũ là bộ dáng quân tử khiêm nhường.

Mặt người dạ thú.

Đỗ Dư Mân ở trong lòng thầm chửi, nhưng khi ánh mắt chạm nhau ở không trung, cậu lập tức nở nụ cười tươi sáng.

Người đại diện cuar Lương Hoài Du là Lư Cầm Tuyết ngồi ở hàng ghế sau, thấy thế liền nhướng mày, hạ giọng nói: “ Người thật còn khí chất hơn trong ảnh nhiều.”

Lương Hoài Du thu hồi mắt, đánh giá: “ Chỉ có vẻ ngoài.”

“ Điều đó không chắc, dù sao người ta cũng được đạo diễn Phạm để mắt tới, chứng tỏ trên người chút bản lĩnh.” Lư Cầm Tuyết chẳng lấy làm kinh ngạc trước lời sắc bén của nghệ sĩ nhà mình, cô xoa cằm, nghi hoặc lẩm bẩm, “Chính là so với thông tin cô có được không quá giống nhau.”

“Tựa như nói?”

“Tựa như nói, Đỗ Dư Mân đáng ra căn bản sẽ không biết dùng thương……” Lư Tuyết Cầm nói đến một nửa liền đột nhiên im bặt, bởi vì Đỗ Dư Mân không lựa chọn vị trí Trần Thư Sâm ngồi, mà là đi về phía ghế trống bên cạnh Lương Hoài Du.

“Lương lão sư, chào buổi chiều.” Cậu cười.

Lương Hoài Du ngoài cười nhưng trong không cười: “Chào buổi chiều.”

“Không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy liền gặp mặt.” Đỗ Dư Mân nháy mắt với y, “Ngàn dặm có thể gặp gỡ, tất là người có duyên.”

 Đáng tiếc Lương Hoài Du có kỹ năng  ngụy trang bậc nhất, khi có người ngoài độ cong nơi khóe miệng y thậm chí còn chả thay đổi : “Đúng vậy, chúc mừng cậu thử vai thành công.”

Đỗ Dư Mân trực tiếp ngồi xuống hắn bên cạnh, dịu dàng nói: “Nghe giọng điệu Lương lão sư, tựa hồ đối với kết quả thử vai không hài lòng?”

“Sao có thể.” Lương Hoài Du nói, “Có chút kinh ngạc thôi.”

 “Còn không phải sao, thân là fans của Lương lão sư, thầy không biết tôi háo hức muốn gặp thầy như nào đâu.” Đỗ Dư Mân nghiêm túc mà nói.

“Phải không?” Giọng Lương Hoài Du nghe không ra cảm xúc gì.

Lúc này người dẫn chương trình rốt cuộc đã kết thúc phần mô tả sơ lược về cốt truyện, bắt đầu giới thiệu đến các diễn viên quan trọng của bộ phim.

Đỗ Dư Mân thừa dịp nghỉ giải, đặt tay lên ngực, từng chữ từng chữ mà bày tỏ: “Những ơn huệ mà thầy ban cho tôi, tôi từng việc từng việc đều khắc cốt ghi tâm.”

Lương Hoài Du đứng dậy, không chút nào để ý mà cười: “Vậy thì tôi thật sự cảm thấy sợ đấy.”

Trong phòng phát sóng trực tiếp buổi khai máy, đại đa số người xem đều là có mục đích đến xem Lương Hoài Du. Đương nhiên, cũng có một bộ phận người là đến để nhìn vị diễn viên chính còn lại của《 cố núi sông 》.

Đỗ Dư Mân nổi tiếng là “bình hoa di động”, lại có thể ở buổi thử vai cạnh tranh kịch liệt giành được vai diễn, thật sự không thể không làm người ta tò mò.

Đạo diễn truyền hình đương nhiên hiểu được mọi người muốn xem cái gì, hắn cũng không để mọi người phải ăn dưa lâu, khi người dẫn chương trình kêu tên Lương Hoài Du cùng Đỗ Dư Mân, lập tức liền đem ống kính nhắm ngay chỗ hai vị diễn viên chính đang bước trên sân khấu.

Xuất hiện trong khung hình phát sóng trực tiếp, khán giả đầu tiên là nhìn thấy Lương Hoài Du đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây, ngay sau đó chính là gương mặt hoàn hảo không không tì vết của y.

“Chào mọi người.” Y đỡ đỡ mắt kính gọng vàng, hướng về phía ống kính vẫy tay.

Ngay khi lời chào hỏi dứt, bình luận phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt như vũ bão:

[ ca ca hảo!!! ( khàn cả giọng ) ]

 [ mlem mlem, tôi có thể ngắm chân ca ca cả năm! ]

 [ ô ô, góc nghiêng của Lương lão sư giết e rồi ~ Còn về kẻ vô danh nào đó, không cùng đẳng cấp thì đừng  có cố chen vào ]

Khi các bình luận dần chuyển hướng sang “ Đừng nhắc đến mấy diễn viên mờ nhạt”, bất ngờ có một bóng người thò đầu xuất hiện ở màn ảnh.

Có vẻ người này không quen tìm góc máy, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt lọ ra vẻ ngây thơ cùng bỡ ngỡ. Đôi mắt phượng của cậu hơi sắc, thời điểm đang nhìn vào máy quay, cơ hồ có chút quyến rũ mê hoặc.

“Chào mọi người, tôi là Đỗ Dư Mân.” Cậu rốt cuộc tìm đúng vị trí, nở nụ cười tươi rói rồi vẫy tay chào khán giả.

Một loạt bình luận trong phòng livestream bỗng chốc tạm dừng lại, ngay sau đó là tiếng “A a a a” tràn ngập màn hình.

[ ngọa tào ngọa tào, sao cảm giác Đỗ Dư Mân trở nên khác so trước kia ý nhị? ]

[ Hu hu anh ơi thực xin lỗi, nhìn gương mặt này em không thể mắng nổi. ]

[ Anh ấy có phải hay không đang câu dẫn toii? Đúng là nam nhân quỷ kế đa đoan, anh ấy như thế nào biết tôi sẽ bị cắn câu ngay lập tức như thế này. ]

Không chỉ người xem phòng livestream bị choáng, mà sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào mỹ nhân đứng trên sân khấu, ngay cả người người dẫn chương trình trên sân khấu cũng bị bất ngờ không thốt nên lời.

Nàng ước chừng dừng ba giây, mới lấy lại tinh thần, tiếp tục dẫn chương trình: “Hiện tại hai vị diễn viên chính của chúng ta đều có mặt trên sân khấu! trước khi chính thức làm lễ khai máy, ta muốn nhân cơ hội này, hỏi 2 anh 1 vấn đề đơn giản.”

“Xét thấy hai anh là lần đầu tiên hợp tác, các anh có ấn tượng gì về nhau không ạ?”

Câu hỏi này khéo léo chạm nào chủ đề hot search gần đây, đồng thời cũng là dưa mà khán giả trong phòng livestream quan tâm nhất.

Đỗ Dư Mân không cần do dự mà nói: “Ta phi thường, phi thường ngưỡng mộ đối với Lương lão sư. Có thể được diễn cùng thầy là cơ hội đáng quý cho tôi học tập.”

Câu trả lời khá bình thường, làm Lương Hoài Du nhịn không khỏi liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái,dường như không tin đối phương lại có thể thành thật như vậy.

Người dẫn chương trình cười nói: “ Vậy Lương lão sư anh nghĩ như thế nào?”

Lương Hoài Du ôn hòa mà nói: “Dư Mân đương nhiên là một người hậu bối tôn, sư, trọng, giáo. Cậu ấy có  bề ngoài xuất chúng, có thể nói cậu ấy rất phù hợp khi đóng vai nhân vật tướng quân này. Đương nhiên, nhan sắc chỉ là yếu tố bề ngoài, điều thực sự khiến khán giả nhớ đến là kỹ thuật diễn và thực lực. Cho nên, tôi tin tưởng tương lai cậu ấy cũng sẽ có những biểu hiện xuất sắc tương tự ở phương diện này.”

Câu trả lời của y không có kẽ hở, nhìn như là một vị tiền bối đang khen ngợi và kỳ vọng vào hậu bối đang hợp tác. Làn bình luận xuất hiện hàng loạt lời ca ngợi giọng nói trầm ấm dịu dàng Lương Hoài Du.

Chỉ có Lư Cầm Tuyết dưới sân khấu khẽ giật khóe môi, nghe ra là trào phúng Đỗ Dư Mân chỉ có một khuôn mặt có thể xem.

Trước ống kính, Đỗ Dư Mân cắn môi, 2 gò má hiện lên một chút ửng hồng nhẹ, , trong vừa ngoan lại thẹn thùng giống như không nghe ra đây là một câu trào phúng.

Khi phỏng vấn kết thúc trong sự yên ả, hai vị diễn viên chính dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác hướng thang bên trái xuống đài. Người dẫn chương trình đang ở xem xét kịch bản trong tay, xác nhận danh sách đội ngũ chế tác.

Tại khoảng khắc ngắn ngủi Lương Hoài Du bỗng nghe thấy giọng mang theo ý cười của cậu phía sau: “Lương lão sư.”

Lương Hoài Du dừng một chút, lại ngại với máy quay đang livestream nên không thể không dừng lại bước chân.

Đỗ Dư Mân liền vén tóc dài hướng ra sau, từ trong tay móc ra một vật kim loại màu vàng: “ Cây bút máy lần trước thầy để quên ở chỗ tôi vẫn chưa lấy lại đấy.”

Những lời này nghe rất có vẻ mập mờ.

“Lần trước” là khi nào? Vì sao lại quên cây bút máy ở chỗ đối phương?

Lương Hoài Du phản ứng thực mau mà lên tiếng: “Là để quên ở buổi thử vai phải không? Cảm ơn cậu.”

Hắn ôn nhu cười, đang dịnh duỗi tay nhận, Đỗ Dư Mân lại linh hoạt mà bước sang 1 bên, tránh khỏi tay hắn.

Lương Hoài Du nheo mắt.

Mùi hương nước giặt thơm mát thoảng qua đầu mũi, một bàn tay trắng ngần xinh đẹp không chút kiêng dè chạm vào ngực hắn.

“ Xoạt.”

Ngực trái truyền đến cảm giác ngứa ran nhè nhẹ, đó là tiếng ma sát khi cây bút rơi xuống túi của áo vest.

Máy quay phát trực tiếp vẫn còn hướng về phía này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play