Trường thương ở không trung vẽ ra một đường cong màu bạc, rồi vững vàng để xuống giá thương.
Chỗ đó chỉ còn lại cánh cửa bị thủng, cùng với một cây bút máy màu vàng kim rơi trên mặt đất.
Đỗ Dư Mân nhận ra cây bút trông rất quý giá, bất động thanh sắc nhặt lên, đem bút nắm ở trong tay.
Ngay sau đó, mỹ nhân tóc dài xoay người, cúi người chào đám người ở hàng ghế ban giám khảo: “Ngại quá, làm các vị lão sư sợ rồi.”
Nếu nói ban đầu Đỗ Dư Mân còn giữ thái độ không mấy quan tâm đến buổi thử vai, thì hiện tại cậu lại là vô cùng muốn đạt được cơ hội lần này.
Bàn tay nắm cây bút màu vàng kim khẽ dùng lực, cạnh kim loại trên nắp bút khiến lòng bàn tay anh đau đớn. Nhưng nỗi đau nhỏ lại ngược lại làm cậu cong khóe môi.
Cậu vừa mới tiếp quản thân thể này, Lương Hoài Du đã tặng ngay món quà lớn là khoản nợ cờ bạc khổng lồ, sau đó là chủ nợ cầm hung khí đến tận cửa.
Không nỗ lực mà tiếp cận hắn, Đỗ Dư Mân làm thế nào báo đáp ân tình này?
Mỹ nhân khom lưng cúi chào thẳng tắp, nhìn thành khẩn thả nho nhã lễ độ. Thử vai hiện trường an tĩnh một lát, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
“ Tốt tốt lắm!”
Phạm Quốc Cường đứng lên, nỗ lực khắc chế kích động trong lòng, “ Cậu tên là gì?”
Mỹ nhân từ tốn ung dung mà nói: “Đỗ Dư Mân.”
“Ồ!” Phạm Quốc Cường không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán, “ Cái tên thú vị thật, biểu diễn cũng đúng ý rồi! Đây là hiệu quả ta muốn! Các vị cảm thấy thế nào?”
Những vị giám khảo còn lại đều bất động thanh sắc gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.
Trần Thư Sâm sống cảm, phi thường hứng thú hỏi: “Không nghĩ tới cậu còn biết dùng thương, trước đây từng luyện qua sao?”
Đỗ Dư Mân mắt cũng không chớp mà nói dối: “Vì lần này thử vai, học một chút.”
Nhưng chỉ xem tư thế hắn vừa thuần thục vung thương, liền biết học không chỉ có chỉ là “ Một chút”.
Phạm Quốc Cường hai mắt sáng lên, cơ hồ muốn lập tức quyết định: “Vậy……”
“Khụ khụ khụ.”trợ lý đạo diễn chạy nhanh thấp giọng nhắc nhở, “ Thầy ơi, phía sau còn có nghệ sĩ thử vai nữa ạ.”
Phạm Quốc Cường lúc này mới lấy lại bình tĩnh: “ Về phần lời thoại cẩn cải thiện nhiều, bất quá là người chưa từng tham gia điện ảnh như vậy đã không tồi. Đi về chờ thông báo đi.”
Mỹ nhân tóc dài vẫn không có động, gương mặt trắng ngần hiện ra một chút khó xử.
Con người thường có xu hướng kiên nhẫn hơn với những thứ xinh đẹp, cộng thêm thêm màn thể hiện ấn tượng của Đỗ Dư Mân vừa rồi, Phạm Quốc Cường không khỏi dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Đỗ Dư Mân thuận theo mà rũ mắt: “Cũng không phải chuyện lớn, chính là… vì truyện lên hot search, chỉ sợ Lương lão sư đối ta sẽ nảy sinh chút hiểu lầm với tôi. Có thể thấy sẽ không muốn cùng tôi quay phim.”
“À? Còn có chuyện này?” Phạm Quốc Cường là cái tuyển thủ lướt mạng 2G, hắn ngờ vực mà nhìn về phía những người còn lại.
Đạo diễn trợ lý chạy nhanh khẽ phổ cập thông tin cho hắn làm.
Sau khi nghe xong, Phạm Quốc Cường tiêu sái mà xua xua tay: “Yên tâm, đoàn phim chúng tôi tuyển người là dựa theo năng lực, sẽ tranh nhất tổng thể mức độ phù hợp của tất cả nghệ sĩ.”
“ Vâng.” Tóc dài mỹ nhân tựa hồ là nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn tiến chào tmaj biệt các vị giám khảo.
Trần Thư Sâm nhìn chằm chằm mắt cậu, rất có hứng thú hỏi: “Cậu rất thú vị, không rất giống như người sẽ là những chuyện như trong tin đồn.”
Đỗ Dư Mân đã sớm có chuẩn bị. Hắn cắn chặt môi dưới, đắn đo ra một bộ biểu tình áy náy: “Không, đêm đó xác thật là lỗi của tôi.”
“‘Bỉ quân tử hề, ngô tâm sở hướng.’ Ta ngưỡng mộ dung mạo của Lương lão sư, khó kìm lòng nổi, hành động cực kỳ sai lầm, không thể chối cãi.”
Mỹ nhân tóc dài cúi đầu thật sâu, tựa hồ cảm thấy vô cùng hổ thẹn về hành vi của mình.
Cả người cậu quận mình trong chiếc áo khoác to rộng, lộ ra nửa cổ trắng ở dưới hàm, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
Dáng vẻ này, khiến Trần Thư Sâm cũng nổi lên một tia thương tiếc đối với mỹ nhân. Hắn tặc lưỡi: “Không việc gì hơn biết mình sai mà sửa, gia hỏa Lương Hoài Du này không hiểu phong tình, đêm đó quả thực quá mức thô bạo.”
Trần Thư Sâm chỉ chính là bảo tiêu đem Đỗ Dư Mân ném ra ngoài quá mức thô bạo.
Đỗ Dư Mân đương nhiên biết ý tứ trong miệng đối phương, nhưng trong mắt cậu lóe lên tia tinh quái, gương mặt xinh đẹp đột nhiên bắt đầu đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Lương lão sư hắn đối tôi thực ôn nhu! Hoàn toàn không thô bạo chút nào ạ!”
Cậu đầu tiên là nhanh chóng phản bác lời của Trần Thư Sâm, ngay sau đó, đôi mắt phượng trợn to mà kinh ngạc, như là vừa nhận ra điều gì đó, lắp bắp mà nói: “Sao, sao anh biết đêm đó chúng ta kỳ thật…… Kỳ thật……”
Mọi người ở đây nhìn cậu mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng không ngừng mà dùng ngón tay xoắn góc áo, đột nhiên có chút ngơ ngác nhìn nhau…… Ngày đó buổi tối, tựa hồ còn có ẩn tình?!
Trần Thư Sâm cơ hồ là lập tức ngồi thẳng người dậy, gấp không chờ nổi mà truy vấn: “Kỳ thật cái gì?”
Hắn vừa nói như vậy, cậu lại chắc chắn hắn cái gì cũng không biết, cúi đầu không hề mở miệng.
Nhưng mà, suy nghĩ của con người luôn phân tán.
Những từ mấu chốt “Đêm đó” “Thô bạo” “Ôn nhu” quẩn quanh trong đầu họ, ngăn không được mà liên tưởng ra một màn kịch khác.
Không đúng không đúng, Lương Hoài Du nhiều năm giữ mình trong sạch, khẳng định không phải như bọn họ tưởng!
Trần Thư Sâm cố ý khiêu khích: “Không nghĩ ra được lý do biện minh nữa phải không? Cho nên Lương Hoài Du kia đúng là tên văn nhã bại hoại, mặt ngoài ôn nhu tinh tế, sau lưng đối người thô bạo tàn nhẫn.”
Chửi giỏi lắm!
Đỗ Dư Mân cơ hồ đều muốn cấp vị huynh đài này vỗ tay.
Nhưng mà hiện tại cậu phải nhịn xuống xúc động, giả bộ một bộ dáng fans não tàn, phẫn nộ mà sốt ruột giải thích: “Lương lão sư mới không phải anh nói như vậy!”
“Vậy cậu nói xem là loại nào?” Trần Thư Sâm thừa thắng xông lên.
Đỗ Dư Mân cắn môi dưới, cũng không biết là nhớ tới điều gì, 2 gò má chậm rãi dần ửng hồng hơn.
Cậu cẩn thận mà ngước mắt nhìn phía trên thoáng qua, đám giám khảo kia lập tức giả vờ mà nhìn trời nhìn đất, tỏ vẻ như đều không có tập trung ở chỗ này.
Đỗ Dư Mân vì thế xấu hổ mà nắm vạt áo, thấp giọng nói: “Kỳ thật đêm đó, Lương lão sư biết ta là hắn fans lúc sau, thực ôn nhu mà cùng ta nói chuyện, sau đó còn sờ, sờ soạng ta……”
Một trạm âm thanh hít khí lạnh vang từ hàng ghế ban giám khảo.
Trần Thư Sâm nghiên người về phía trước, hỏi: “Hắn sờ ngươi chỗ nào?”
Lúc này Đỗ Dư Mân lại là như thế nào cũng không chịu trả lời.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, dùng tay gắt gao mà nắm lấy vạt áo, thẹn thùng mà cúi đầu nhìn dưới mặt đất, cần cổ trắng ngần như ngọc nhuộm lên một tầng hồng nhạt, cuối cùng cũng có chút sắc sắc ấm.
Nhưng chính là này ít ỏi mấy chữ này, nhưng đã đủ cho những người trong ban giám khảo không gian để tưởng tượng.
Đại đa số mọi người đều tỏ thái độ nghi ngờ, rốt cuộc lấy nhân phẩm cùng thanh danh Lương Hoài Du bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không thể tin được đối phương sẽ động tay động chân, chiếm tiện nghi của fans.
Nhưng bọn họ chỉ cần liếc mắt đến sân khấu một cái, liền sẽ cảm thấy nội dung theo như lời cậu cũng đều không phải là không có khả năng phát sinh.
Đối phương xác thực sở hữu nét đẹp vô cùng hấp dẫn.
Đặc biệt là bộ dáng hiện tại e lệ ngượng ngùng này, đổi ai nhìn thấy cũng chỉ sợ đều cảm thấy xao xuyến trong lòng.
Huống hồ…
Nếu mà kỹ thuật diễn của Đỗ Dư Mân thật sự như thế xuất xác, chỉ sợ đã sớm nổi tiếng, cần gì phải dựa vào bò lên giường ké lưu lượng?
Ngay khi tất cả mọi người nửa tin nửa ngờ, Phạm Quốc Cường tức giận đập bàn.
“Hỗn trướng!”
Nếu những gì Đỗ Dư Mân nói là thật, thì chẳng phải Lương Hoài Du đã cậy vào việc người ta thích mình để công khai chiếm tiện nghi fans sao?
Ở Đỗ Dư Mân sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn qua, Phạm Quốc Cường liền đem đôi mắt chặt chẽ dán vào kịch bản, bày ra một bộ dáng “Ta rất bận, ta căn bản không ăn dưa”.
Ở sân khấu, Đỗ Dư Mân cực nhanh mà nhếch khóe môi, lại thực mau hạ xuống.
Hắn đương nhiên biết mọi người sẽ không dễ dàng tin tưởng theo lời cậu nói, nhưng nghĩ đến có thể làm Lương Hoài Du khó chịu một phen, bản tính phản nghịch cùng ham muốn chinh phục trong người Đỗ Dư Mân đã bị hưng phấn làm bừng cháy lên.
Trong số những người có mặt, chỉ có Trần Thư Sâm thực sự hiểu được tính cách lãnh khốc, bản tính khó tiếp cận của bạn tốt.
Hắn biết rõ Đỗ Dư Mân có khả năng là diễn kịch, nhưng vẫn là nhịn không được đi theo tiết tấu của đối phương, dò hỏi:
“Hắn sờ ngươi xong, sao lại cho người đem ngươi đuổi ra ngoài…… à không, mời cậu ra ngoài?”
“Không trách Lương lão sư!” gương mặt như hoa phù dung của Đỗ Dư Mân vẫn ửng hồng, lại vội vội vàng vàng giải thích giúp đỡ đối phương, “Là ta không tốt, là ta tùy tiện quấy rầy đến anh ấy.”
Sau khi tạo hình tượng một bộ fans não tàn thẹn thùng, Đỗ Dư Mân vừa lòng mà quan sát phản ứng các vị giám khảo.
Trần Thư Sâm thì chăm chú nhìn vào di động, hai ngón tay gõ rất nhanh và mạnh trên màn hình, cũng không biết đang làm gì. Những người khác đều lộ ra vẻ mặt như đang suy tư.
Đỗ Dư Mân đùa một chút như vậy thấy rất vui.
Cậu vẫn duy trì thái độ khiêm tốn, lại lần nữa hướng về phía trên đài tạm biệt tất cả mọi người, sau đó chậm rãi đi ra khỏi hiện trường thử vai.
Ra cửa, người đại diện Vương Lập đã lái xe chạy đến ven đường chờ hắn.
“Thế nào? Xin lỗi được không?”
Vừa thấy mặt, Vương Lập liền gấp không chờ nổi mà mở miệng dò hỏi.
Khóe môi cậu ngậm ý cười, tự nhiên đáp: “Đương nhiên.”
Đâu chỉ biểu đạt xin lỗi, hắn chính là còn nhiệt tình mà biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ đối Lương Hoài Du nữa đấy.
“ Vậy Lương lão sư thế nào? Anh ấy có phản ứng gì không?” Vương Lập khẩn trương mà truy vấn.
“Anh ta á?” Đỗ Dư Mân lười biếng dựa vào lưng ghế, “Đương nhiên cũng bị thái độ chân thành của tôi mà cảm động rồi.”
Nghe nói lời này, Vương Lập bỗng chốc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn khởi động xe, không khỏi tò mò mà nhìn nhiều cậu trên ghế vài lần.
Cậu dường như nheo mắt giống một chú mèo con, thần thái xinh đẹp lại tùy ý, cả người tràn ngập thư thái, nhàn nhã.
Để ý đến ánh mắt Vương Lập, Đỗ Dư Mân hơi quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có.”
Vương Lập vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm nghĩ trong lòng. Như thế nào cảm giác Đỗ Dư Mân có chỗ nào hơi khác. Giống như đột nhiên trở nên tràn đầy hấp dẫn một cách thần bí?
Vương Lập từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn, nhét ly trà sữa vào tay cậu “Cái này cho cậu.”
“Đây là cái gì?”
Cậu mặt không đổi sắc mà cầm ly chứa chất lỏng màu đỏ, đầu ngón tay lại bỗng trở nên có lạnh buốt.
Ngục tối âm u tĩnh mịch hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo và còn có…thánh chỉ màu vàng kim cùng ly rượu độc đỏ tươi.
Khoảnh khắc ấy, những mảnh ký ức trước khi chết lại lướt qua tâm trí như 1 cuộn phim.
Cơn đau rát họng khi nuốt phải rượu độc tựa như lại nhói lên trong cổ họng, cần cổ vừa mới hiện lên chút sắc hồng, lúc này đều phảng phất trở nên trong suốt.
Vương Lập không có chú ý tới sự bất thường của cậu, chuyên tâm lái xe về hướng đường chính: “Đó là trà sữa dưa hấu thạch lựu mới ra mắt, cậu nếm thử uống ngon không.”
“…… Được.”
Đỗ Dư Mân khép mắt, dùng ống hút chọc thủng lớp màng nhựa trên bề mặt.
Hắn tay thực lạnh, nhưng lại vững vàng.
Tinh thần phản nghịch gào thét trong huyết mạch, khiến cậu không bị khuất phục bởi một ly nước ngọt tầm thường. Là kẻ vô dụng uống nước ngọt còn không nổi thì lấy cái gì đi hồi báo Lương Hoài Du?
Chiến thần của triều đại Đại Hoà, trời sinh đã là phản nghịch.
Cậu cúi đầu uống 1 ngụm trà sữa, nhưng đầu lưỡi lại không có nếm ra vị gì đặc biệt. Phảng phất ly rượu độc kia còn dư lại ở họng, Đỗ Dư Mân thậm chí cảm thấy đá trong ly hơi cay cổ.
Sau khi uống vội nửa ly trà sữa, màn hình di động ở bên ghế bỗng nhiên sáng lên.
Đỗ Dư Mân thờ ơ lướt xem, phát hiện là tin nhắn mời từ đoàn phim:
Kính gửi Đỗ Dư Mân tiên sinh,
Xin chào!
Cảm ơn anh đã tham gia buổi thử vai của 《 cố núi sông 》 . Sau quá trình đánh giá nghiêm túc, màn thể hiện xuất sắc và sự chuyên nghiệp của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho chúng tôi. Chúng tôi rất vui mừng thông báo rằng anh đã vượt qua vòng thử vai. Thời gian, địa điểm quay cụ thể cùng với các vấn đề khác, chúng tôi sẽ trao đổi và ký kết hợp đồng với anh trong thời gian tới.
Phía dưới là thông tin liên hệ của người phụ trách đoàn phim.
Đỗ Dư Mân thu hồi tầm mắt, nuốt ngụm trà sữa trong miệng xuống, nhịn không được mỉm cười: Cũng không biết Lương Hoài Du biết được cậu thông qua thử vai, sẽ có biểu tình như thế nào?
Nhấm nháp vị còn vương lại của trà sữa, Đỗ Dư Mân chợt cảm nhận được một chút ngọt ngào.
…
Chú thích
“Bỉ quân tử hề, ngô tâm sở hướng” : Người quân tử kia, là nơi trái tim hướng về.