Không gian sau cánh cửa vì có hai người đàn ông chen chúc khiến căn phòng nhỏ càng thêm chật chội.
Đôi mắt phượng Đỗ Dư Mân chứa đầy sự lạnh lẽo, mặt vô biểu tình chất vấn: “Nợ cờ bạc kia, là anh an bài?”
Người đàn ông khinh bỉ hắn, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Cằm bị bàn tay kia nâng lên, đầu ngón tay lạnh lẽo đùa cợt lướt qua môi Đỗ Dư Mân.
Vùng da ấy hơi bị bầm tím, là do mới vừa rồi Đỗ Dư Mân đánh với du côn, vô ý bị bọn chúng đánh trúng.
Rất nhỏ nhưng đau, Đỗ Dư Mân lập tức hiểu mọi chuyện.
Từ việc lão cha của nguyên thân nghiện rượu bị xúi giục đi đánh bạc, đến khoản nợ khổng lồ không thể trả nổi, thậm chí sau lại nguyên thân còn bị bọn cho vay nặng lãi đuổi theo đòi tiền, vây đánh đến chết.
Tất cả mọi chuyện tưởng chừng là một mắt xích tự nhiên, sau lưng tựa hồ đều có một đôi mắt thờ ơ, lạnh nhạt nhìn từ trên cao xuống dưới.
Kẻ địa vị cao, thậm chí không cần mình động thủ, tùy tiện một câu, một ánh mắt ra hiệu, thậm chí với một biểu cảm không kiên nhẫn, đều có thể quyết định vận mệnh con kiến.
Sắc mặt Đỗ Dư Mân trở nên khó coi voi cùng, không ngừng suy nghĩ về cái chết bi thảm của nguyên thân, cũng là nhớ tới kiếp trước của chính mình bị gắn tội danh thông đồng với địch phản quốc một cách qua loa rồi bị xử tử.
Loại cảm giác bị người chà đạp vùi dập này anh đã bị nến trải một lần, nhưng không muốn trải qua lần thứ hai.
Tựa hồ là bị hắn sắc mặt lạnh lẽo của cậu làm cho hứng thú, Lương Hoài Du nâng cằm cậu cao hơn nữa, khiến chiếc cổ trắng nõn thon dài của cậu bị ép thành 1 độ cong đẹp mắt.
Y kéo dài giọng chậm rãi nói: “Trước đó nhưng thật ra không phát hiện, ngươi xác thật có vài phần tư sắc. Đáng tiếc ——”
Đỗ Dư Mân không tránh không né mà nhìn thẳng đôi mắt đối phương, từ trong đôi đồng tử nhạt màu của y, cậu thấy được sự kiêu ngạo và chán ghét từ trên cao nhìn xuống.
Lương Hoài Du dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, bổ sung một câu: “Ta đối phế vật không có chút nào hứng thú đâu.”
Y nghiêng đầu nhìn xuống, ánh mắt chứa đầy hàm ý khinh miệt, cười như không cười:
“ Tránh xa tôi ra, hiểu chưa?”
Người bị kẹp chặt tay cụp mắt xuống ngoan ngoãn, không nói gì.
Lời cảnh cáo ban đầu có vẻ có hiệu quả, Lương Hoài Du vô tình nhếch môi, để lộ vẻ mặt dịu dàng nhưng giả tạo của mình.
“Lương tiên sinh.”
Cậu bỗng nhiên nhẹ nhàng chậm chạp đã mở miệng.
Lương Hoài Du lơ đãng nhìn xuống, cổ tay bỗng chốc lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Đỗ Dư Mân thong dong bẻ từng ngón tay mà Lương Hoài Du đang kẹp chặt cổ tay mình ra.
Nét mặt trào phúng trên mặt đối phương bị Đỗ Dư Mân thu hết vào đáy mắt, bản tính phản nghịch của cậu bị sự ngạo ngạo này làm châm ngòi.
Mẹ kiếp.
Đỗ Dư Mân mặt vô biểu tình mà nghĩ : Cậu nói cái gì được? Cậu muốn ghê tởm chết tên hỗn đản này!
Đáy mắt chuyển mang lưu quang, ôn nhu nói: “Lòng son tấc ý, sầu quân không biết…… Ta sao có thể rời xa ngươi?”
Lời nói phát ra từ đôi môi đỏ răng trắng dường như phảng phất chứa đầy tình ý, nhưng ánh mắt lại tràn đầy mỉa mai.
Nụ cười của Lương Hoài Du thu lại, chậm rãi nheo mắt.
—
Thời điểm thử vai sắp bắt đầu, giám khảo rời khỏi chỗ cũ ra tới ngồi ở bộ phận mới.
Tác giả nguyên tác Trần Thư Sâm ngồi bên cạnh đưa mắt liếc nhìn mọi hướng, bắt gặp gương mặt lạnh lẽo của bạn tốt.
Trần Thư Sâm lập tức liền cảm thấy hứng thú.
Đợi Lương Hoài Du chào đạo diễn và người sản xuất xong, hắn mới hạ thấp giọng tiến đến trước mặt đối phương: “ Ái chà, sao giờ này mới đến? Chuyện gì làm cậu không vui vậy?”
“Không có gì.” Lương Hoài Du đã khôi phục phong thái nhẹ nhàng thường ngày, đôi mắt đào hoa cười đầy ẩn ý, “ Chỉ gặp được một đứa trẻ không nghe lời thôi.”
Trần Thư Sâm thuận miệng suy đoán: “Không phải là cái đứa gần đây leo lên giường ngươi đấy chứ?”
Ngón tay Lương Hoài Du gõ nhẹ lên tay vịn ghế, cười mà không nói.
“Không nghĩ tới hắn còn quấn lấy ngươi… Bất quá lại nói, việc ngươi để cậu ta nợ cờ bạc khá tàn nhẫn đấy.” Trần Thư Sâm nửa đùa nửa thật mà cảm thán.
Lương Hoài Du luôn xuất hiện với hình tượng một công tử ôn tồn lễ độ, nhưng chỉ có rất ít người quen thuộc của hắn mới biết được, người này dưới vẻ ngoài quý tộc được tạo nên từ tiền tài và quyền lực cao quý thì nhân cách cực đoan chống đối xã hội, y khuyết thiếu tình cảm cơ bản nhất, trời sinh máu lạnh vô tình.
Đạo đức cùng chế độ trói buộc không hề làm họ thỏa hiệp, ngược lại càng làm cho bọn họ hàng động kín đáo hơn.
Lương Hoài Du nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi biết Đỗ Dư Mân ngày đó leo lên giường ta, vốn dĩ đã biết có hai paparazzi chờ sẵn đi?”
“ Chuyện này thì tôi không biết.”
Lương Hoài Du chậm rãi giải thích: “Hắn vì muốn chụp được ảnh thân mật mà liều mạng quấn lấy ta.”
“Ồ.” Trần Thư Sâm cảm thán, “Người này thật ngu ngốc, cho dù chụp được cảnh thân mật và đăng lên Weibo, Ngươi tùy tiện đăng bài Weibo, xem netizen tin ai?”
“Đúng vậy.” Lương Hoài Du nhướng mày, “Nhưng ngày đó vừa vặn là thời gian Lương Cười Cười tiến phòng giải phẫu, vì vấn đề của Đỗ Dư Mân mà thiếu chút nữa chậm trễ việc người nhà ký tên.”
Lương Cười Cười là em gái Lương Hoài Du, đại khái bởi vì nàng là sinh non, bẩm sinh cơ thể yếu đuối hay đau ốm, việc vào bệnh viện là chuyện thường tình.
Trần Thư Sâm đầu tiên thốt lên “Trách không được”, rồi sau đó mới kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới ngươi còn rất để ý em gái ngươi nhỉ .”
Nếu thiết kế món nợ cờ bạc là vì để báo thù cho chuyện chậm trễ điều trị cho em gái, thì có thể lý giải.
Lương Hoài Du lại chẳng hề để ý mà nheo mắt: “Đương nhiên, chủ yếu vẫn là không thích có người dựa vào ta để lăng xê.”
Trần Thư Sâm: “……”
Đánh giá y quá cao rồi.
Trần Thư Sâm phát biểu cảm nghĩ: “Ngươi quả nhiên là đồ khốn nạn.”
Lương Hoài Du nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói: “Đa tạ khích lệ.”
Dứt lời liền đem ánh mắt hướng về phía trung tâm sân khấu.
Lần này thử vai người đến rất nhiều lại đa dạng, trình độ biểu diễn cũng có người giỏi kẻ kém. Cố tình đạo diễn Phạm Quốc Cường là người có tiếng khắc nghiệt trong giới, khi phân đoạn thử vai đã tiến hành được 2 phần 3 số người, thế nhưng vẫn là chưa có một ai được coi trọng.
Nhà sản xuất bên cạnh than “ ây” đến phiền lòng, tiện tay chỉ một nam sinh dưới sân khấu đang ở biểu diễn, nói: “Ta xem người này cũng khá tốt mà!”
Phạm Quốc Cường lắc đầu: “Không được, hắn mắt có hơi chút nhược điểm, thoạt nhìn bộ dáng không được thông minh.”
Nhà sản xuất vô ngữ: “Dựa theo tiêu chuẩn chọn vai của ngươi, thì ai cũng đừng nghĩ tới thử vai thành công.”
“Kia cũng không thể qua loa được!” Đạo diễn kích động mà cầm lấy kịch bản đặt trước mặt hắn, “Ngươi biết 《 cố núi sông 》 trong đó một vị vai chính tham khảo hình tượng ai không?”
Trong《 cố núi sông 》 có hai vị nhân vật chính, một vị là quyền thần dã tâm bừng bừng, một vị là trời đại tướng quân quang minh lỗi lạc. Trong bối cảnh tiên đế băng hà đột ngột vì bệnh tật, thái tử tuổi còn nhỏ voiij vàng lên ngôi, hai người ở lập trường chính trị mà đấu trí với nhau, âm thầm nảy sinh tình cảm nhưng lại ra sức kìm nén, sức hút và sự lôi kéo lẫn nhau khiến độc giả yêu thích sách gào thét như sói tru.
Sau khi đại tướng quân bệnh cũ tái phát rồi qua đời, quyền thần ngồi trước mộ hắn suất một đêm, từ đây thu lại tham vọng, phò tá tuổi nhỏ hoàng đế củng cố giang sơn, cuối cùng hoàn thành tâm nguyện của đối phương.
Mà nguyên mẫu hình của vị đại tướng quân được tham khảo từ tướng quân Đỗ Dư Mân, người tiếng tăm lừng lẫy, bách chiến bách thắng.
“Kia chính là người được sử sách ca ngợi‘ Tư diễm đàn anh, quang hoa ẩn tiềm. ’ Đỗ Vân Dật! Chuyện chọn diễn viên đương nhiên không thể qua loa được!”
Nhà sản xuất bị Phạm Quốc Cường nói nước miếng phun đầy mặt, sống không còn gì luyến tiếc gật gật đầu.
Nhìn vào sự nghiêm khắc của đạo diễn thôi thì đã sợ rồi, chỉ sợ sang năm cũng chưa tìm không diễn viên thích hợp.
Đang lúc nhà sản xuất âm thầm ở trong lòng phun tào, lại thấy đạo diễn đột nhiên ngồi ngay ngắn.
“ Ơ?”
Sao đột nhiên trở nên kích động thế?
Nhà sản xuất kinh ngạc mà nhìn theo, chỉ thấy nghệ tiếp theo đến thử vai đang đứng phía dưới.
Ánh đèn chiếu rọi sáng rực vào người ấy, khiến vẻ đẹp ấy trở nên nổi bật hơn bao giờ hết. Đối phương chỉ mặc đơn giản áo thun trắng, thậm chí còn chưa có trang điểm, không tô son trát phấn mà vẫn đủ để khiến người khác mê mẩn tinh thần.
Là một vẻ đẹp khó có thể hình dung, vừa thanh thoát vừa trầm tĩnh dịu dàng lại vừa nổi bật xuất chúng.
Nhà sản xuất nhìn tấm lưng thẳng tắp của cậu, không tự chủ được liền nhớ tới câu kia “Tư diễm đàn anh, quang hoa ẩn tiềm”.
Trần Thư Sâm vốn đang chán nản ít hứng thú cũng lấy lại tinh thần, dùng khuỷu tay huých người bên cạnh: “ Này này này, kia không phải là …?”
Không cần hắn nhắc nhở, Lương Hoài Du cũng tự nhiên chú ý tới mỹ nhân phía dưới sân khấu.
Có người trời sinh đã là trung tâm của mọi sự chú ý, không cần làm gì cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn của cả hội trường. Mà đối phương tựa hồ như đã quen với những ánh mắt dò xét công khai hay lén lút này, đôi mắt mang theo sự bí ẩn những cũng đầy cuốn hút thoáng lướt qua hướng họ.
“ Có phải cậu ta đang nhìn chúng ta không?” Trần Thư Sâm hỏi.
Lương Hoài Du nhớ tới giằng co ở toilet, mím môi không có trả lời.
Tầm mắt đối phương phảng phất chỉ là chuồn chuồn lướt qua nước, thực mau. Từ ống đựng rút ra chủ đề.
“ Diễn cảnh múa thương tại võ trường, phát hiện ở góc khuất có người nhìn lén , sau đó giằng co với người đó.”
“Vận khí không tốt.” Trần Thư Sâm khoanh tay nhận xét.
Những người khác rút phần lớn là chủ đề là vài câu đấu khẩu trên triều đình, cũng hoặc là nói những lời trào phúng nhau trước mặt tiểu hoàng đế. Tới rồi Đỗ Dư Mân không chỉ có yêu cầu biểu diễn, còn phải sử dụng thương để biểu diễn chủ đề.
Cây thương đặt ở một góc tuy rằng chỉ là đạo cụ, nhưng bên ngoài cũng được mạ 1 lớp kim loại, trọng lượng quả sự không nhẹ.
Trước ánh mắt của cả hội trường cậu vuốt ve thân cây thương kim loại dùng để biểu diễn, rồi lại dần thất thần.
Cậu đương nhiên là biết dùng thương.
Không chỉ thương, đao, kiếm hắn đều dùng được.
Chỉ là khi cậu chạm vào món binh khí chưa mài lưỡi này, những hình ảnh bị đè nén ở sâu trong trí óc lại ùn ùn kéo đến.
Trong một trận chiến khó quên tại Khung Đỉnh Quan, Đỗ Dư Mân dẫn dắt hai ngàn kỵ binh đối diện với phục kích bất ngờ. Trên đầu là tiếng đá lăn ầm ầm, hơn mười người thân tín lấy thân hình mình làm lá chán, vì hắn mở con đường trốn thoát.
Phạm vi tầm nhìn chỉ toàn là máu thịt tan nát của thuộc hạ, phó tướng bị tên sắc nhọn đâm thủng yết hầu, gào thét không thành tiếng:
“Tướng quân, chạy! Tìm…… Tìm triều đình…… Cầu cứu viện……”
Đỗ Dư Mân đã nhận ra có điều kỳ lạ trong lần đột kích này, ải quan trùng điệp, sa mạc mênh mông, nhưng anh bỗng cảm thấy không còn chốn dung thân.
Con dao nhỏ nhọn nhất đến từ người thân tín nhất, không có thể giết chết anh ở Khung Đỉnh Quan, một nhóm người trong triều đình hoảng sợ không chịu nổi. Âm mưu dương mưu, tội danh bẩn thỉu.
Đỗ Dư Mân không sợ chết, Anh chỉ tiếc mỗi vì liên luỵ huynh đệ tướng sĩ cùng hắn vào sinh ra tử.
Cầm thứ có hình dáng tương tự vật cũ trong tay, khó tránh khỏi gửi lên chút cảm xúc.
Lương Hoài Du nhìn chằm chằm thân ảnh phía dưới kia đang đứng lặng bất động, dần dần trở nên hờ hững. Y lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, uể oải đứng dậy.
“Lương lão sư, ngài chuẩn bị đi rồi sao?” Người điều phối diễn viên ân cần mà chào hỏi.
Lương Hoài Du hướng nàng chậm rãi cười: “Xin lỗi, tôi còn có lịch trình khác.”
Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng vù vù rất nhỏ.
Tiếng gió cọ sắc bén qua bên tai, mũi thương Kim loại chưa mài lưỡi trượt qua vành tai, để lại vệt máu mỏng đến mức khó mà thấy bằng mắt thường, sau đó hung hăng cắm thẳng vào cánh cửa gỗ.
“Lương lão sư!” Cả hiện trường vang lên tiếng hô to hoảng sợ của mọi người.
Lương Hoài Du không động, nụ cười nhàn nhạt chưa khóe môi chợt sâu thêm, hắn cực kỳ hứng thú nhìn cây thương với lực cắn đủ để xuyên thủng cánh cửa.
Đạo diễn chỉ là giật mình trong chốc lát, bỗng nhiên giơ tay lên, ngăn đám đông lại đang kinh hoảng lại.
“Từ từ.”
Từ cái gì mà từ a, đối phương chính là đỉnh lưu ảnh đế, tốt nhất là đừng ở chỗ này xảy ra sự cố gì!
Trong lòng mọi người thầm phun tào, đồng loạt khó hiểu mà quay đầu liếc hướng đạo diễn. Lại thấy đối phương ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào sự cố do người gây ra.
Đỗ Dư Mân thu lại hàn quang trong mắt, chậm rãi hành đến bên cửa: “Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là đại nhân. Ngài khi nào lại cảm thấy hứng thú với trò chơilỗ mãng của đám bọn ta?”
Lương Hoài Du không xê dịch mà nhìn chăm chú vào cặp mắt phượng diễm lệ của cậu, phối hợp mà đọc đối: “ta đã nghe danh tướng quân dũng mãnh. Hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.”
“ Đa tạ đại nhân khen ngợi.” Đỗ Dư Mân rút cây thương cắm trên cửa ra, tiện tay mua một đường thương đẹp mắt, “Nếu đại nhân không có việc gì, vẫn là mời ngài trở về đi.”
“Không vội.” Lương Hoài Du nhoẻn miệng cười, “Ta đang có chút sự muốn cùng tướng quân thương lượng.”
……
Đám đông xung quanh đi lắc vé quan sát hai người đáp đời thoại qua lại, dần dần thả lỏng trái tim đang căng thẳng.
Thì ra vừa mới là ở diễn kịch a, ha ha, ha, ha ha.
Thật đúng là có hơi nguy hiểm và kích thích đấy.
Mọi người bị mà chuyện này làm cho choáng váng đầu óc, bên kia người gây họa cũng lùi về phía sau một bước, nở nụ cười xin lỗi: “Thực xin lỗi Lương lão sư, vừa mới không làm anh sợ chứ?”
Lương Hoài Du nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu qua đi, bao dung mà phất phất tay: “Không sao cả.”
Đỗ Dư Mân liền nghiêng người nhường đường cho hắn, tươi cười nhìn theo.
“Đi thong thả nhé.” Cậu nói.
…
CHÚ THÍCH
“Tư diễm đàn anh, quang hoa ẩn tiềm” có nghĩa: Dáng vẻ rực rỡ, phong thái ẩn chứa ánh hào quang.