Chương 1
“Ong ong ong……”
“Ong ong ong……”
Âm thanh điện thoại rung lên từng đợt, dồn dập và vang vọng trong con ngõ nhỏ hẻo lánh không một bóng người, qua không gian đấy trở nên chói tai một cách lạ thường.
Ngay khi chiếc điện thoại sắp tắt máy, một ngón tay thon dài kịp thời ấn nút nghe máy.
“Chuyện gì?”
Giọng cậu mang theo chút lười biếng vang lên từ đầu dây bên kia.
Vương Lập ngập ngừng trong chốc lát. Anh cảm thấy giọng điệu của đối phương có chút gì đó lười nhác, nhưng lại không giống như thường ngày.
“Tổ tông ơi! Buổi thử vai sắp bắt đầu rồi. Lát nữa cậu sẽ gặp Lương lão sư, nhớ nhất định phải xin lỗi vì chuyện hot search!”
“Hot search?” Cậu tựa hồ có chút nghi hoặc.
Nghe vậy Vương Lập thấy trước mắt như tối sầm!
Nguyên lai Đỗ Dư Mân vị tổ tông này căn bản là không đem đặt vụ bê bối hai ngày này để ở trong lòng!
“Là vụ hot search với Lương Hoài Du đó! Đừng nói với tôi là cậu không biết?” Vương Lập gấp đến như muốn nhảy dựng lên, “ Người nửa đêm mặc quần áo không chính đáng leo lên giường người ta, sau đó bị bảo tiêu ném thẳng ra ngoài, rồi bị paparazzi chụp lại tung lên mạng! Cư dân mạng mắng cậu lên bờ xuống ruộng luôn rồi đấy!”
Cậu kéo dài ngữ điệu “ À ——” một tiếng, tựa hồ đang hỏi: “Ta thế nào lại làm chuyện này.”
Nghe cái giọng thản nhiên ấy, Vương Lập lo lắng mà kéo mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu.
Anh đã làm người đại diện ở Thơ Văn Hoa Mỹ truyền thông nhiều năm, Đỗ Dư Mân có thể nói là nghệ sĩ có nhan sắc mỹ mạo nhất mà anh từng thấy. Nhưng đồng thời cũng là người khiến người ta nhức đầu nhất.
Bởi vì tổ tông này ỷ vào mặt đẹp, cả ngày nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tiểu bài đại chơi, đắc tội không biết bao nhiêu người trong giới.
Khoảng thời gian trước, khi có tin ảnh đế Lương Hoài Du sẽ tham gia phim điện ảnh “Cố Núi Sông”, Đỗ Dư Mân nhắm vào vai chính còn lại, vì thế hắn liền bắt đầu cọ nhiệt, điên cuồng tung tin đồn tình ái giữa mình và Lương Hoài Du – một hành động chẳng khác nào tìm đường chết.
Nếu chỉ dừng ở việc mua vài bài PR thì cũng thôi đi, ai ngờ tiểu tử này không biết moi từ đâu được lịch trình của Lương ảnh đế, rồi giữa đêm khuya mặc đồ không chính đáng chạy đến khách sạn người ta nghỉ lại, bị bảo tiêu xách như gà con quẳng ra ngoài cửa.
Cách cọ nhiệt như bò lên giường ngu xuẩn như này khiến Vương Lập hoàn toàn bó tay.
Anh chỉ còn biết tận tình khuyên nhủ: “Cậu tưởng rằng cọ nhiệt với ảnh đế thì đạo diễn sẽ chọn cậu sao? Đừng nói tới việc có ảnh hưởng đến đánh giá của đạo diễn hay không, riêng fans của Lương Hoài Du thôi cũng đủ xé xác cậu rồi!”
Hắn cầm điện thoại thật muốn thở ngắn than dài.
Cái đầu! Cái đầu là thứ tốt đẹp mà tổ tông này lại chẳng thèm dùng đến.
Nhưng mà, chưa kịp nghe câu câu trả lời bên kia, điện thoại liền truyền đến một tiếng hô kỳ quái kêu đau “Ô ô ô” , mơ hồ còn kèm theo một hai câu hàm hồ “Cứu mạng”.
Vương Lập đầy bụng nghi hoặc mà hỏi: “Bên kia làm sao vậy? Cậu đang ở nơi nào?”
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, bình thản: “Không có gì, chỉ là giẫm trúng thứ bẩn thỉu.”
“Hả? À… Ờ…” Vương Lập cái hiểu cái không gật gật đầu, rồi vội thúc giục nói: “Tóm lại, Lương Hoài Du không phải người cậu có thể dễ dàng cọ nhiệt. Lát nữa thử vai có cơ hội thì chạy nhanh xin lỗi người ta.”
Thử vai được chọn hay không là một chuyện, nhưng ít nhất đừng để bị đá khỏi giới giải trí thì hơn.
“Được.”
Cậu nói lời nói nhẹ nhàng mà cắt đứt điện thoại.
Ngắn ngủn một chữ, lại làm Vương Lập xém chút rơi lệ: Tổ tông này khi nào hiểu lý lẽ, dễ nói chuyện như vậy?
Đỗ Dư Mân buông di động, hờ hững rũ xuống mắt.
Con ngõ nhỏ trước mặt vô cùng hỗn loạn, mọi người chen chúc, trên người đều mặc đồ khác thường, có người ôm bụng rên rỉ dưới đất.
Đỗ Dư Mân nhấc chân đạp lên kẻ kêu to nhất nghiến răng nói: “Ta đã bảo các ngươi im lặng lại, không nghe thấy à.?”
Dù lực dưới chân không lớn, nhưng người bị giẫm vẫn hét lên thảm thiết.
Một tên phía sau Đỗ Dư Mân cắn răng căm hận, nhặt dao găm từ dưới đất.
Nhưng Đỗ Dư Mân như thể sau lưng có mắt, giơ chân đá văng con dao ra xa, rồi đạp thẳng vào ngực kẻ đó.
“Ngao ——”
Tiếng hét đau đớn vang lên, những kẻ còn lại lập tức co rúm lại, không dám động đậy.
Đỗ Dư Mân nâng lên mí mắt: “Có phải ta lấy không ra tiền liền phải dùng thân thể trả nợ?”
Đỗ Dư Mân nhướn mắt: “ Có phải ta không có lấy ra tiền liền muốn tôi trả nợ bằng thân xác à?”
Đám người trên mặt đất liên tục lắc đầu.
“Hay chặt ta mấy cái ngón tay?”
Đám người kia càng thêm hoang mang, dường như sợ chỉ cần một động tác nhỏ liền sẽ bị hành hung.
“Cút đi.”
Cậu như là đuổi rác rưởi, đem người dưới chân đá ra xa.
Vừa dứt lời, đám lưu manh vội vã chạy té khói, không kịp nhặt cả hung khí.
Cậu đem máu dính trên cổ tay áo tùy ý gập lại, lười biếng mà đi ra đầu hẻm.
Lúc ngang qua cửa tiệm, tủ kính bên ngoài phản chiếu khuôn mặt hắn với đôi môi mím chặt, tóc dài màu đen buông đến eo, cùng một đôi mắt phượng lười nhác.
Đây chính là mặt hắn.
Chính xác mà nói, là gương mặt của hắn kiếp trước.
Đỗ Dư Mân, Đỗ tướng quân từng tung hoành chiến trường, dẹp yên Bắc Địch, bảo vệ sơn hà, chiến công hiển hách, uy chấn 8 phương, đáng tiếc lại làm cho người ngồi trên long sàng không thể ngủ yên. Cuối cùng bị vu oan “thông đồng với địch”, ban cho rượu độc, bao chiến công lớn chôn vùi trong quan tài.
Mở mắt lần nữa, hắn tựa hồ đã xuyên vào một “tiểu minh tinh” trong giới giải trí.
Dựa vào ký ức, nguyên thân bởi vì đánh nhau ở học đường nên bỏ học rất sớm, sau này, dựa vào gương mặt ưa nhìn mà bước chân vào giới giải trí để mưu sinh, đáng tiếc do bản tính xấu xa cộng thêm việc không ngừng tự tìm đường chết, danh tiếng của hắn bị tổn hại nghiêm trọng.
Lần trước, sau khi uống rượu, nguyên chủ bị người cha xúi giục đi sòng bạc, không những không kiếm được đồng nào, mà ngược lại còn ôm về một khoản nợ khổng lồ do vay nặng lãi. Xui xẻo hơn nữa là, người cha kia chẳng bao lâu sau vì uống say quá liều, "ngủ" một giấc liền chết thẳng cẳng, khoản nợ đánh bạc liền rơi thẳng lên đầu nguyên chủ. Chủ nợ không nói không rằng, đến hạn liền dẫn theo đám người cầm gậy xông tới tận nhà.
Trong quá trình bị xô đẩy, nguyên thân đầu bị đụng vào mặt đất, chết ở trên đường đi thử kính hiện trường, trời xui đất khiến làm cô hồn dã quỷ Đỗ Dư Mân tiến vào thân thể.
Trong lúc xô đẩy, đầu nguyên chủ va mạnh vào mặt đất, chết ngay trên đường đến buổi thử vai, trời xui đất khiến hồn của Đỗ Dư Mân liền nhập vào thân xác này.
“…… Cũng là cái người đáng thương.”
Tủ kính phản chiếu bóng dáng mỹ nhân đang ôm đầu thở dài, hắn nhớ đến lúc nãy người đại diện gào khản cả cổ dặn dò hắn “tùy cơ ứng biến”, liền bước chân rời khỏi ngõ nhỏ, đi thẳng đến tòa cao ốc bên ngoài.
Tại hiện trường thử vai đã tới không ít người.
Dù sao nam chính lần này cũng là ảnh đế trẻ tuổi ba lần đoạt giải Lương Hoài Du. Tiểu thuyết cực nổi cải biên thành phim điện ảnh, ngay từ cái tên đã có thể đoán trước sẽ bùng nổ phòng vé lẫn truyền thông.
Trong đại sảnh tiếng người ồn ào không ngừng. Các tiểu sinh phái thực lực cùng lưu lượng tiểu thịt tươi tề tụ một nơi, đều muốn thử tranh vai diễn phối hợp cùng với Lương Hoài Du.
“Ta biết là cạnh tranh rất lớn, nhưng không nghĩ tới khốc liệt như vậy.” Có người nhìn đám đông chen chúc phía trước mà phát ra tiếng thở dài tuyệt vọng.
“Có thể không lớn sao? Ngươi xem vị kia diễn quá xuất xác, có bộ nào không phải là hàng tỷ vé bán khởi đầu?” Trả lời hắn là tiểu minh tinh tay khoanh trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ khát khao, “Nghe nói hôm nay anh cũng có thể tới hiện trường thử vai đấy.”
“Vị kia” là ai không cần nói cũng biết.
Lương Hoài Du chính là thiên chi kiêu tử, được ông trời ưu ái ban cơm ăn. Năm 22 tuổi, nhờ vai diễn trong 《Thành tịch》, anh đã đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất, lập tức khẳng định tên tuổi trong làng điện ảnh.
Từ đó đến nay, bộ phim nào anh than gia cũng đều bùng nổ. Ở tuổi còn trẻ, anh đã gặt hái vô số giải thưởng. Vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, tính cách săn sóc khiến anh thu hút hàng triệu người hâm mộ, trở thành cái tên bảo chứng phòng vé suốt nhiều năm qua.
Thử hỏi ai mà không muốn có cơ hội diễn xuất cùng Lương Hoài Du đâu?
Mấy nghệ sĩ vẫn còn đang bàn tán sôi nổi thì hiện trường thử vai bất chợt rơi vào tĩnh lặng. Những người đang nói chuyện dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên lập tức sững sờ.
Dáng người thanh niên cao ráo xuất hiện trong ánh sáng ngược từ cửa chính, như một khối ngọc sáng rực rỡ ở tầm mắt mọi người. Hắn có khuôn mặt trắng đến kinh tâm động phách, đôi mắt dài lấp lánh kèm theo khóe mắt ửng hồng, đẹp đến mức khiến người khác nín thở.
Tựa như là mỹ nhân từ trong bức tranh thủy mặc thanh thoát bước ra.
Trong đầu mọi người đồng loạt dâng lên một ý nghĩ như thế.
Thực mau, mỹ nhân liền nhẹ nhàng cất tiếng: “Làm phiền, cho qua.”
“A, xin lỗi.” Tiểu minh tinh vô thức chắn đường hắn vừa bừng tỉnh khỏi vẻ đẹp kinh diễm kia, vội vàng lùi sang một bên.
Dù sao thì cũng được xem là “chính mình” đã bò lên giường đối phương, Đỗ Dư Mân lười biếng liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy người nọ đang được một đám bảo tiêu bao quanh không kẽ hở.
Người đến thân cao tựa hồ cao gần 1m9, vài tên bảo tiêu cao to còn phải duỗi dài cánh tay mới đủ để chắn bước của đám người đang kích động.
Khi bước đến thang máy, người đó mới tháo kính râm, khẽ gật đầu chào mọi người bằng vẻ mặt thăm hỏi.
Nam nhân mũi cao, môi mỏng, đường nét sắc sảo trên khuôn mặt lại mang theo cảm giác áp bách, nhưng nụ cười trên khoé môi lại như có thể khiến người đắm đuối, phảng phất chân thành ở thâm tình mà chân thành nhìn mọi người ở đại sảnh.
“Chúc các bạn thử vai thành công.” Anh nói.
Ngắn ngủn mấy chữ, cũng đủ khiến cho người trong đại sảnh xôn xao.
Nhưng cũng có thể là do khoảng cách chênh lệch, khi ánh mắt của anh lướt qua đám đông mang theo ý cười, Đỗ Dư Mân lại cảm nhận rõ rệt một cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống.
Cậu hơi cau mày, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chuyển sự chú ý sang chiếc hộp vuông có tên gọi "điện thoại".
Click mở góc trái phía trên không ngừng nhảy lên icon, Đỗ Dư Mân thấy được tin nhắn từ Vương Lập:
“Tổ tông ơi, cậu có nhìn thấy Lương ảnh đế không?”
Bởi vì Đỗ Dư Mân không kịp thời phản hồi, Vương Lập lại lo lắng sốt ruột mà liền gửi vài tin nhắn thoại.
Đại sảnh thử vai quá ồn ào, để nghe rõ Vương Lập đang nói gì, Đỗ Dư Mân đành đứng dậy tìm một nhà vệ sinh vắng người.
Vừa click mở tin nhắn thoại, giọng lải nhải của Vương Lập lập tức vang lên : “Ta biết ngươi rất muốn vai diễn lần này của 《 cố núi sông 》, nhưng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi mà? Đưa tin hắc hồng cũng không phải cách để hồng”
Vương Lập lải nhải một tràng blah blah, khiến Đỗ Dư Mân không khỏi cảm thấy đau đầu.
Tổng kết một loạt tư tưởng, tổng cộng chỉ có một câu: Hảo hảo xin lỗi, đừng gây thêm chuyện.
Ân cần báo cho xong, Vương Lập vỗ ngực tự mình an ủi: “…… Thôi, hẳn là cũng không có gì kỳ quái hơn việc quần áo bất chỉnh nằm lên giường người ta.”
Đỗ Dư Mân nhướng mày, ấn trả lời đối thoại: “Có. Cởi sạch quần áo nằm trên giường.”
Vương Lập: “……”
Tưởng tượng ra cảnh Vương Lập bên kia tức đến mức dậm chân, Đỗ Dư Mân không nhịn được khẽ cười. Cất điện thoại đi, chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi hương gỗ nhàn nhạt. Trong gương, hắn thấy người đàn ông vừa vừa được chú ý trong đại sảnh đang xắn tay áo, mở vòi nước rửa tay thong thả.
Cũng không biết đối phương có hay nghe được cuộc đối thoại của hắn cùng Vương Lập vừa không.
Đỗ Dư Mân nghĩ Vương Lập đã tận tình khuyên bảo, quyết định dẫn đầu nói: “Xin chào.”
Tiếng nước vẫn chảy không có dừng, nam nhân thân ảnh cao lớn cũng không có phản ứng.
Cho rằng đối phương không nghe thấy, Đỗ Dư Mân bèn nâng giọng, trịnh trọng hướng đối phương nói: “Chuyện tôi bò lên giường mấy hôm trước, tôi tự thấy hành động đấy không đúng, vạn phần xin lỗi.”
Hắn thái độ đoan chính, đủ thành khẩn, Lương Hoài Du nhìn dòng nước chảy ở bồn rửa tay vẫn là bảo trì im lặng không nói.
Toilet nhất thời an tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.
Thực tốt.
Đỗ Dư Mân lúc này xác định đối phương đã nghe được lời nói của chính mình, chẳng qua là không nghĩ để ý tới thôi. Đỗ đại tướng quân kiếp trước tự phụ kiêu ngạo cả đời, cho dù uống rượu độc cũng vẫn như cũ sống lưng thẳng thắn, thong dong chịu chết, tuyệt đối không có ăn nói khép nép nhận sai. Dù sao nhiệm vụ xin lỗi đã hoàn thành, tiếp thu hay không tiếp thu phụ thuộc đối phương.
Đỗ Dư Mân lúc này xác định đối phương đã nghe rõ, chẳng qua là không nghĩ để ý tới thôi. Với bản tính kiêu ngạo của đại tướng quân năm xưa, cho dù uống rượu độc cũng vẫn ngẩng cao đầu chịu chết, không bao giờ cúi mình nhânh sai. Dù sao nhiệm vụ xin lỗi đã hoàn thành, chấp nhận hay không phụ thuộc đối phương.
Đỗ Dư Mân nâng lên chân chuẩn bị tiêu sái mà trời đi.
“Phanh!”
Bất ngờ một cơn gió mạnh lướt qua, cánh cửa toilet đóng sầm lại, vang lên âm thanh nặng nề.
Phản xạ nhanh nhạy nhiều năm của một tướng quân khiến Đỗ Dư Mân lập tức cúi người né sang một bên. Nhưng cơ thể yếu ớt hiện tại không theo kịp phản ứng, chỉ trong chớp mắt, cổ tay hắn đã bị giữ chặt, ép lên vách tường.
Làm cho Đỗ Dư Mân bỗng dưng liên tưởng rắn ngủ đông đã lâu tùy thời cơ mà chỉ đạo.
Chóp mũi lại lần nữa ngửi thấy mùi hương. Đỗ Dư Mân chú ý tới mùi hương gỗ ban nãy dường như thay đổi. Hương lúc đầu thơm nhẹ nhàng giờ lại mang thêm chút sương lạnh, tạo nên cảm giác xâm chiếm mạnh mẽ, tương phản hoàn toàn với mùi hương ôn hòa thoang thoảng vừa rồi.
Mùi hương làm cho Đỗ Dư Mân không hiểu sao liên tưởng đến một con rắn đang ngủ đông đã lâu, chỉ chờ thời cơ mà bật dậy cắn người.
“Ngươi……”
Lời còn chưa kịp thốt ra, sắc giận vừa mới nổi lên trên gương mặt tuấn tú đã lập tức bị hành động tiếp theo của người đối diện ép xuống. Lương Hoài Du chậm rãi vươn ngón tay thon dài, từ trong túi áo khoác của hắn rút ra một vật thể màu đen.
Đỗ Dư Mân ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ nguyên thân lại lén nhét thứ kỳ quái này vào túi áo.
Cơn tức vừa trào lên lập tức bị thay thế bằng một cảm giác chột dạ lờ mờ bởi ký ức còn sót lại cho hắn biết, cái vật nhỏ này đúng là được chuẩn bị để ghi âm đối thoại, dùng làm công cụ xào nhiệt độ trên mạng.
Lương Hoài Du đặt thiết bị ghi âm trong lòng bàn tay. Ngón tay khẽ dùng lực “Cạch!” một tiếng giòn vang vang lên, vật đen nhỏ bé bị nghiền nát thành vụn.
Tình thế lúc này, có muốn giải thích cũng khó mà rõ ràng.
Đỗ Dư Mân thở dài như người hết đường xoay xở, cố gắng mở lời:
“À… Ta thật sự không biết trong túi mình có cái này. Ngươi tin không?”
Hiển nhiên, đối phương không tin.
Lương Hoài Du rũ mắt nhìn hắn, tay khẽ vuốt ve xương gò má xinh đẹp của Đỗ Dư Mân, từng tấc từng tấc chậm rãi lướt qua như đang thưởng thức một món đồ chơi quý giá. Tư thế ấy khiến Đỗ Dư Mân cảm thấy bản thân mình giống như một món đồ bị đem ra trêu đùa, cảm giác vô cùng khó chịu.
Hắn khẽ nghiêng đầu, né tránh sự đụng chạm. Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Lương Hoài Du vang lên:
“Ta cứ tưởng… món nợ cờ bạc đó sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn một chút.”
Giọng nói dịu dàng như lời tình tự, nhưng trong từng chữ lại ẩn giấu một thứ áp lực khiến người ta lạnh sống lưng.
Đỗ Dư Mân đang định phản bác, môi mấp máy, nhưng lời chưa kịp bật ra đã nghẹn lại nơi cổ họng. Gương mặt vốn mang theo vẻ diễm lệ lập tức trở nên lạnh lẽo như băng tuyết.