Gần như là nếu có ai chê nó nửa câu cô sẽ lập tức vác súng đi chiến đấu để bảo vệ nó! Những loại lẩu cay khác đứng trước mặt nó đều trở thành sự lựa chọn thứ yếu. Hơn nữa, mỗi lần ăn Lê An An đều có thể cảm nhận được thái độ trân trọng đồ ăn của mình ăn ở mức cao nhất. Cái kiểu cẩn thận từng chút một, một sợi mì, một miếng đồ ăn đều cần phải thưởng thức kỹ càng, không thể lãng phí dù chỉ là một cọng rau, cọng miến.
Mấy ngày chán ăn, món đầu tiên Lê An An nghĩ đến chính là nó. Nó không phải cái loại lẩu cay nhiều dầu mỡ, mà là cái loại có vị chua ngọt cay nồng, lúc cho vào miệng sẽ cảm nhận được vị thanh mát thoải mái, kích thích vị giác.
Cho nên dù có chán ăn đến đâu, chỉ cần có một bát lẩu cay như vậy là đủ, chỉ ngửi thôi cũng đã làm cô thèm đến chảy nước miếng. Trước đây khi vô tình ăn được loại lẩu cay này, cô đã "đóng đô" ở cửa hàng lẩu cay đó liên tục mấy ngày liền, ăn ngày ba bữa.
 Cửa hàng không lớn lắm, nhưng khách đông đúc tấp nập. Cũng chỉ có hai vợ chồng làm luôn tay luôn chân, rõ ràng việc kinh doanh không tệ nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc mở rộng cửa hàng, hoặc là mở chi nhánh.
Cứ như vậy, mở một quán ăn nhỏ ở một huyện nhỏ bé, ngầm bảo vệ hương vị không bao giờ thay đổi của cửa hàng này. Hai vợ chồng không có dã tâm lớn lao, chỉ mong vui vẻ qua ngày.
Nhưng Lê An An không thể ở mãi một nơi nhỏ bé như vậy, muốn ăn được món lẩu cay ngon thì làm sao bây giờ?
Bản năng của một đầu bếp hoặc có thể nói là sự cầu toàn đã khiến cô về nhà cố đủ mọi cách tìm ra công thức, cuối cùng cũng làm cô tạo ra được hương vị gần như giống hệt. Nhưng nói thật thì nó vẫn có sự khác biệt, không thể giống hoàn toàn được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play