Ở đời sau có người nói không nên ăn nước lẩu cay, nhưng bây giờ thì không một ai nghĩ như vậy, ngược lại nước lẩu mới là tinh túy. Lê An An còn chuẩn bị rất nhiều bánh màn thầu.
Chỉ ăn lẩu cay thôi thì không đủ no, mà dạ dày của cô vốn không nhỏ, càng đừng nói những người khác trong nhà. Viên Tiểu Tứ nhìn thấy Lê An An ăn như vậy cũng bắt chước theo. Sau đó ngẩng đầu nhìn Lê An An: “Ăn thế này cũng ngon đấy, chỉ là hơi chậm.”
Sau đó cậu ấy tiếp tục cúi gắp một đũa miến cho vào miệng, rồi lại gắp đồ ăn, tay trái cầm màn thầu, tay phải cầm đũa, ăn mỗi bát lẩu cay thôi mà sôi trào khí thế… Thôi, cô phải tôn trọng thói quen ăn uống của mỗi người.
Viên Tiểu Tứ: “Chị An An, làm món này vừa tiện vừa nhanh, hương vị cũng ngon. Em thấy không cần nước hầm xương cũng được, dùng nước cốt lẩu mà chị làm lần trước pha với nước, nhúng đồ ăn vào là được, mai làm em ăn nữa nha.”
“Cái gì ngon em cũng muốn ăn một lần cho thỏa, ngon thì ngon thật, nhưng lâu lâu mới được ăn một lần.”
Đoàn trưởng Viên: “Cái này tôi thấy giống như lẩu dầu mà Lão La hay kể.”
Gần đây nhà bên cạnh ngày nào cũng ăn nước cốt lẩu An An làm lần trước, món gì cũng phải cho vào ăn, mấy ngày nay nóng trong người tới nổi bị nhiệt miệng luôn… Chẳng thể nào hiểu nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play