Đoàn người vừa mới xuất hiện trước cửa Tô gia chính là Vũ Lâm hộ vệ của Thái Tử phủ, thanh niên mặc huyền y chính là Thái Tử đương triều, Kỳ Sưởng.
Khi đó, Tô Chẩn đang trên đường đến Giang Nam để tuần tra vụ muối, khi nhận được thư báo từ nhà, liền lập tức mượn ngựa, vội vã quay về kinh. Tô Chẩn là quan văn, không giống các võ tướng, nên khi Kỳ Sưởng biết Tô Chẩn vội vã về nhà, đã sai người hộ tống ông trên đường. Không ngờ rằng, phụ tử kia một lòng chỉ muốn về nhà, thế mà lại nhịn xuống tất cả gian nan vất vả, có thể thấy rằng trong nhà thực sự có chuyện lớn xảy ra.
“Có thể Tô đại nhân vội vã trở về là vì hôn sự của Tô tiểu thư có biến.”
Vũ Lâm Trung Lang tướng của phủ Thái tử, cận vệ La Thời bên cạnh Kỳ Sưởng bẩm báo. Hắn biết Thái tử là người yêu thích nhân tài, đối với phụ tử Tô gia rất quan tâm, cho nên khi Tô Chẩn mượn ngựa hồi kinh, La Thời liền phái người lặng lẽ đi điều tra một phen.
Kỳ Sưởng kìm cương ngựa, chậm rãi tiến bước trên đường lớn phố Chu Tước . Ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt đường, không nói thêm lời nào. Thấy thế, La Thời tự giác lên tiếng tiếp tục bẩm báo:
“Tô tiểu thư và Bình Dương hầu thế tử đã đính hôn từ hai năm trước, dự tính hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng sau. Tuy nhiên, không ngờ Bùi gia lại đột ngột đến cửa, mang theo một văn bản từ hôn có “diễm từ” làm cớ, với lý do rằng Tô tiểu thư dung mạo quá xuất chúng, sợ rằng sau này sẽ gây ra những bất lợi cho bọn họ. Vì thế, Bùi gia yêu cầu hủy bỏ hôn ước. Tô đại nhân vì việc này mà phải vội vã hồi kinh để giải quyết.”
La Thời bẩm báo xong, Kỳ Sướng cũng không đánh giá, chỉ hừ lạnh một tiếng, La Thơif liền hiểu ý, tự giác không nói gì thêm.
Chuyện giữa Bùi gia và Tô gia lần này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ý đồ của Bùi gia. Tô tiểu thư vốn dĩ dung mạo mỹ lệ từ lâu, chứ chẳng phải gần đây mới trở nên xinh đẹp, rõ ràng họ chỉ viện cớ để từ hôn. Đáng thương thay, Tô tiểu thư không làm gì sai trái, vậy mà phải chịu tiếng oan, bị người ta hắc một bát nước bẩn.
Đối với nữ tử, thanh danh còn quý hơn cả tính mạng, vậy mà Bùi gia lại nhẫn tâm hạ thấp danh tiết của nàng, rõ ràng muốn huỷ hoại nàng cả đời. Một khi mang tiếng xấu, Tô tiểu thư e rằng về sinh khó mà tìm được một hôn sự tốt.
Thái Tử tuy không nói lời nào, nhưng La Thời biết rõ, người cao quý như hắn ghét nhất chính là những thủ đoạn bẩn thỉu của các thế gia vọng tộc. Hắn luôn coi trọng sự công bằng và chính trực.
Phía sau, một vài hộ vệ trò chuyện khe khẽ, giọng nói không che giấu được chút cảm thán:
“Các ngươi có thấy Tô tiểu thư lúc trước không? Tuổi còn nhỏ mà khóc thương tâm đến thế, thật khiến người ta xót xa. Nhưng phải nói, dung mạo nàng ấy… chậc chậc chậc.”
Một thị vệ khác phụ hoa:
“Ta thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đến thế, nàng ấy nước mắt rưng rưng, vẻ mặt yếu ớt ấy… nhìn mà khiến người ta chỉ muốn dâng cả mạng sống cho nàng. "
Thật không hiểu nổi trên đời làm sao lại có người nhận tâm bỏ rơi khiến một cô nương xinh đẹp như vậy phải rơi lệ.”
Hai hộ vệ này chính là những người được phái đi truyền lời cho Thái Tử. Trước đó, khi đến cửa Tô gia, họ chỉ vội vàng liếc mắt nhìn Tô tiểu thư ra đón phụ thân, không dám nhìn kỹ, vậy mà đã đưa ra được những lời tán thưởng như vậy.
Kỳ Sưởng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoát qua. Nhận được sắc mặt hkoong vui của Thái tử, La Thời quay sáng tránh mắng: “Không được nghị luận quan quyến*, trở về mỗi người lĩnh mười quân côn.”
*Người nhà của quan lại.
Hai hộ vệ vừa bị trách phạt, những người còn lại dù tò mò Tô tiểu thư xinh đẹp đến mức nào, cũng không dám hé thêm nửa lời.
************************
Trong đại sảnh Tô gia, Tô Chẩn nghe Thẩm thị kể lại mọi việc, tức giận đến mức đập mạnh chén trà xuống đất, giọng nói tràn đầy phẫn nộ:
“Hắn Bùi gia khinh người quá đáng!”
Tô Hữu Ninh là người tập võ, tính tình so với Tô Chẩn còn nóng nảy hơn, lập tức bật dậy, chuẩn bị bước ra ngoài. Thẩm thị thấy vậy, vội vàng ngăn lại:
“Ngươi đi đâu?”
“Con đi phế cái tên hỗn đản Bùi Ngộ kia!”
Dù từ nhỏ muội muội không thân thiết với hắn, nhưng với tư cách huynh trưởng, Tô Hữu Ninh tuyệt đối không thể để người khác coi khinh muội muội mình như thế.
Thẩm thị tức đến giậm chân: “Ngươi còn ngại chưa đủ phiền phức sao.”
Tô Hữu Ninh bị Thẩm thị kéo trở về, không cam lòng nói: “Nương, người hãy để nhi tử đi, Bùi gia đã khi dễ trên đỉnh đầu chúng ta, khẩu khí này làm sao có thể nhịn được.”
Thẩm thị giơ tay gõ hai cái lên vai trên thân nhi tử, nhưng sức lực không đủ để khiến hắn đau, ngược lại chính tay bà lại thấy đau. Nói:
“Đây không phải chuyện có thể chỉ nhẫn nhịn hay không! Ngươi nghĩ đánh một trận với Bùi Ngộ là có thể giải quyết ư? Chuyện này liên quan đến thanh danh khuê các của muội muội ngươi. Làm sao ngươi lại không hiểu được điều này chứ?”
Thẩm thị lo lắng không phải không có đạo lý. Chuyện Bùi gia đến từ hôn, bề ngoài chỉ là chấm dứt hôn ước, nhưng thực chất lại ảnh hưởng đến Tô Nghê Cẩm. Bọn họ cố tình đưa ra một tờ "diễm từ" để bôi nhọ nàng. Nếu Tô Hữu Ninh dùng bạo lực để đáp trả, không chỉ không giải quyết được vấn đề mà còn làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ. Đến lúc đó, sự việc giữa nhà họ Tô và nhà họ Bùi sẽ bị bàn tán khắp nơi. Một khi tin đồn từ tờ "diễm từ" lan truyền, người chịu tổn hại lớn nhất sẽ chính là Tô Nghê Cẩm.
Lời đồn đại mạnh như hổ, miệng đời như dòng sông chảy xiết, đến lúc đó rõ ràng là những tin đồn không căn cứ lại trở thành sự thật chỉ vì được người ta nhắc đi nhắc lại. Mọi người sẽ không quan tâm đến sự thật, chỉ quan tâm đến những gì họ nghe thấy.
“Đạo lý thì nhi tử cũng hiểu, nhưng, nhưng chẳng lẽ nhà chúng ta không còn cách nào khác sao? Chỉ biết đứng yên chịu đựng, để người ta khi dễ như vậy?”
Tô Hữu Ninh lo lắng hỏi một câu.
“Đủ rồi. Chuyện này để ta xử lý, huynh muội các ngươi đi xuống đi.”
Tô Chẩn nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh cho nhi tử và nữ nhi. Chuyện này không thể cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng cũng không phải dùng cách giải quyết bạo lực để đối phó. Hắn cần thời gian để yên tĩnh suy nghĩ, để huynh muội chúng đi xuống, hắn mới có thể bình ổn lại tâm trí.”
Tô Hữu Ninh còn muốn nói gì, nhưng bị Tô Nghê Cẩm giữ lại: “Nữ nhi và ca ca cáo lui, phụ thân ngàn vạn đừng giận. Chuyện này con đã tính toán kỹ rồi, nếu không được nữ nhi sẽ sống cả đời không gả, cũng không sao. Nghĩ đến nhà chúng ta sẽ không thiếu con một bộ chén đũa,ca ca cũng nguyện ý mà nuôi con cả đời đi.”
Tô Nghê Cẩm nhìn vào Tô Hữu Ninh, như đang chờ đợi một câu trả lời. Tô Hữu Ninh nhìn vào đôi mắt đen láy của muội muội, trong đó tràn ngập niềm tin. Một cảm giác tự hào của người huynh trưởng bỗng nhiên trỗi dậy, anh gật đầu kiên quyết, trả lời:
“Đương nhiên không ngại.”
Tô Chẩn và thê tử nhìn nhau, vừa buồn cười vừa tức giận. Tô Chẩn lên tiếng:
“Chuyện này còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, Miên Nhi, không cần lo lắng quá. Vi phụ chắc chắn sẽ thay con làm chủ. Con về nghỉ ngơi đi.”
Tô Chẩn nhìn nữ nhi, ánh mắt dừng lại trên vết đỏ mờ nhạt trên cổ nàng, trong lòng âm thầm cắn răng. Quyết tâm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đã làm tổn thương nữ nhi.
**************************
Tô Hữu Ninh đưa Tô Nghê Cẩm về sân viện của nàng, lúc đưa tới cửa, Tô Nghê Cẩm gọi hắn vào nói chuyên.
“Ca ca , huynh có thể giúp muội một việc được không?” cô hỏi.
Tô Hữu Ninh nhìn vào mặt muội muội, nhận thấy sự khác biệt rõ rệt trong thái độ của cô ấy. Trước kia, khi nhìn thấy hắn, muội muội thường tỏ ra lạnh nhạt, nhưng hôm nay, từ khi họ cùng phụ thân bước vào, muội muội lại thể hiện sự tin tưởng chưa từng có đối với bọn họ. Nếu muội muội đã lên tiếng, hắn làm sao có thể không giúp? Hắn vỗ ngực tự tin nói:
“Nói đi, chuyện gì ca ca cũng sẽ giúp muội , có phải ngươi muốn ta đi đánh Bùi Ngộ đầu chó đó không?” Tô Hữu Ninh nói.
Tô Nghê Cẩm:............
Ngăn lại sự xúc động của ca ca, Tô Nghê Cẩm lấy ra một xấp thiệp mời mà nàng đã nhận được trong suốt nửa năm qua từ các yến hội. Nàng lật qua từng tấm thiệp, đưa cho Tô Hữu Ninh để hắn xem. Sau đó, Tô Nghê Cẩm nói với hắn những suy đoán của mình:
“Ca, sau khi xảy ra chuyện này,muội đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sự tình không đơn giản như chúng ta nghĩ. Sau khi mọi chuyện xảy ra, muội mới nhận ra có vài chi tiết trước đây muội không chú ý đến. Muội muốn nhờ ca ca lặng lẽ đi thăm dò những chuyện gần đây liên quan đến Bùi gia và Đỗ gia, không cần bức dây động rừng, mà hãy bắt đầu từ những người như trong phòng bếp, người gác cổng, những hạ nhân trong hai phủ.”
Tô Nghê Cẩm là cô nương, không thể tự mình ra ngoài tra xét sự tình, nên chỉ có thể giao phó cho người mà mình tín nhiệm.
***************************************
Editor: Dạo này tới mùa thi nên là mình tạm thời edit 5 chương nha, thứ 3 thi xong mình lại tiếp tục nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ạ.