Mùa xuân năm thứ hai Đại Kỳ Hưng Nguyên.

Tô gia ở Sái Kim Hẻm có một chuyện lớn xảy ra, thiên kin Tô gia treo cổ tự sát, trong lúc nhất thời người Tô phủ từ trên xuống dưới người ngã ngựa đổ*.

*Hỗn độn ngoài tầm kiểm soát.

Vô cùng may mắn là, nô tỳ bên cạnh Tô tiểu thư đã hết sức cảnh giác, trong lúc sinh tử trước mắt, đã kịp thời cứu Tô tiểu thư xuống khỏi xà nhà, nhờ vậy mà tránh được một thảm kịch."

Đó là vào một đêm.

Tô Miên tỉnh lại trong một căn phòng cổ kính. Nàng ngồi dậy, nhìn xung thoáng qua sa y trên người mình và giường nàng đang nằm, màn giường được chạm khác hoa văn tinh xảo. Loại kĩ thuật phức tạp này,  nàng chỉ thấy ở những nơi quý tộc hoặc viện bảo tàng. Trong đầu nàng không ngừng dâng lên những ký ức vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Những ký ức này dường như là của người khác, nhưng lại cũng giống như chính là của nàng.

Tuy nhiên, những sự việc trong trí nhớ đó, Tô Miên căn bản không thể nào đã từng trải qua, nàng ôm đầu, bình tĩnh suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra, loại tình huống này... có lẽ là mình đã xuyên qua, hoặc là hồn xuyên qua.

Tô Miên là một sinh viên tốt nghiệp ngành nông nghiệp, năm nay mới bắt đầu làm việc tại một công ty nghiên cứu và công nghệ sinh học. Vừa rồi, nàng rõ ràng còn đang ở trong phòng thí nghiệm cùng các đồng nghiệp nghiên cứu thực phẩm biến đổi gen. Cả nhóm đã thức trắng ba ngày ba đêm, không nghỉ ngơi, liên tục theo dõi và phân tích dữ liệu trong các rương đào tạo. Khi kết quả đã gần kề, Tô Miên đột nhiên cảm thấy cổ đau nhói, mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã ở đây.

Nàng là một cô nhi, lớn lên trong viện phúc lợi. Ở thế giới gốc của nàng, thực ra không có gì vướn bận,  chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối. Những thành quả học thuật mà nhóm nghiên cứu sắp hoàn thành, nếu thành công, họ sẽ nhận được một khoản tiền thưởng vô cùng lớn. Với khoản tiền thưởng đó, nàng có thể đủ tiền để thanh toán cho một căn nhà đầu tiên. Chính vì lý do đó, Tô Miên mới có thể cống hiến hết mình, không phân biệt ngày đêm, canh giữ trong phòng thí nghiệm.

Tiền đối với Tô Miên mà nói thật sự rất quan trọng, bởi vì sợ nghèo.

Trước khi vào đại học, để sinh tồn, nàng đã làm đủ mọi nghề: rửa chén, cọ nồi, giao cơm hộp, gia sư, dọn dẹp, và làm hộ công. Để kiếm được tiền cho ba bữa cơm mỗi ngày cùng học phí, nàng đã phải vắt óc suy nghĩ. Thậm chí, nàng không ngại học suốt năm, sáu năm kỹ nghệ từ một thầy già ở viện dưỡng lão bên cạnh.

Thật vất vả mới tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc với mức lương và đãi ngộ không tồi, mắt thấy sắp được nhận tiền thưởng...

Tô Miên chống đầu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương một cái, một tiếng thở dài nghẹn lại nơi cổ họng. Một giây trước, Tô Miên còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng giây tiếp theo, nàng đã không còn cảm giác đó nữa.

Mỹ nhân trong gương có khí chất thần thái và biểu cảm có đôi chút giống Tô Miên, nhưng các đường nét lại hoàn toàn khác biệt. Tô Miên vốn dĩ cũng là một cô gái xinh đẹp, thanh tú, nhưng dù thế nào cũng không thể so sánh với mỹ nhân trong gương. Tô Miên cảm thấy, dù có tái tổ hợp gen của mình đến mười hay tám lần, cũng khó mà sở hữu được một khuôn mặt đẹp như vậy.

Gương mặt này rốt cuộc đẹp đến mức nào?

Lông mi cong như núi xa, đôi mắt sáng tựa sao trời, nụ cười dịu dàng với môi như anh đào, làn da trắng mịn như tuyết…

Cho đến hôm nay, những câu từ ca ngợi mỹ nhân như ‘hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc’ hay ‘thu thủy vì thần ngọc vì cốt, phù dung như mặt liễu như mi’ trong trí nhớ của Tô Miên cuối cùng cũng có một tiêu chuẩn cụ thể. Đây chính là khuôn mặt của một mỹ nhân kinh điển, không đúng, phải nói là khuôn mặt đẹp đến mức hiếm có trên đời, đẹp đến nỗi ngay cả những nét vẽ cũng không thể diễn tả hết vẻ đẹp ấy.

Ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào người trong gương, Tô Miên cảm thấy mình sắp phải lòng chính mình mất rồi.

Khi đang mải mê chiêm ngưỡng, đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ cổ, khiến Tô Miên hơi tỉnh táo lại. Nàng ngẩng đầu nhìn qua gương, thấy trên làn da mịn màng trắng như tuyết của mình lại xuất hiện một vệt đỏ rất rõ ràng. Tô Miên đưa tay chạm vào vệt đỏ đó, ký ức về khoảnh khắc cận kề cái chết ngay lập tức ùa về như dòng lũ cuồng loạn.

Tô Miên từ ký ức biết được,nguyên chủ của thân thể này là một cô nương tên Tô Nghê Cẩm. Phụ thân nàng tên Tô Chẩn, mẫu thân là Thẩm thị, ngoài ra Tô Nghê Cẩm còn có một ca ca tên Tô Hữu Ninh.

Phụ thân Tô Chẩn vốn là con trai vợ lẽ trong Phụng Quốc Công phủ. Sau khi cưới Thẩm thị, vốn là con gái của một gia đình thương hộ, ông quyết định tách ra lập phủ riêng. Tô Chẩn chăm chỉ dùi mài kinh sử, thi đỗ Thám Hoa, rồi được bổ nhiệm làm quan trong lục bộ. Nhờ ân sư dìu dắt, ông được bổ vào Hộ Bộ giữ chức tri huyện, và sau khoảng sáu, bảy năm, với năng lực xuất chúng, ông được thăng làm Thị Lang của Hộ Bộ.

Trong hệ thống quan trường cổ đại có lục Bộ, Hộ bộ đặc biệt quan trọng. Vị trí Tả Hữu Thị Lang thuộc  tam phẩm, ngay dưới Thượng Thư, được xem như tương đương với Phó Bộ trưởng Tài chính ngày nay.

Nguyên chủ không chỉ có mỹ mạo vượt trội cùng gia thế hiển hách, có thể được gọi là điển hình của một bạch phú mỹ trong bối cảnh cổ đại, quả thực rất ưu tú.

Điều kiện tốt như vậy, tại sao nguyên chủ còn luẩn quẩn trong lòng đến mức thắt cổ tự sát?

Ở trong đầu tìm kiếm kí ức một lần, Tô Miên đã tìm được đáp án. Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến Tô Nghê Cẩm tự sát là do một cuộc hôn nhân.

Tô Nghê Cẩm và thế tử Bình Dương Hầu, Bùi Ngộ, đã đính hôn hai năm trước. Khi đó, nàng mới mười bốn tuổi, còn quá nhỏ, nên hai gia đình quyết định đợi nàng lớn thêm rồi mới cử hành hôn lễ. Tuy nhiên, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày thành thân, Bùi gia lại bất ngờ đề nghị từ hôn. Lý do họ đưa ra thật nực cười: nói rằng Tô Nghê Cẩm có dung mạo quá nổi bật, sợ sau khi cưới về sẽ không an phận.

Lời nhận xét "không an phận" đối với một nữ tử thời cổ đại coi trọng thanh danh mà nói, thực sự giống như một hình phạt cướp đoạt quyền lợi chung thân.

Cho nên sau khi Bùi gia đưa ra yêu cầu từ hôn, Tô phu nhân Thẩm thị không cam tâm, liền đích thân đến Bùi gia lý luận. Thế nhưng, Bùi gia lại đưa ra vài bài thơ diễm lệ do văn nhân mặc khách sáng tác, khăng khăng rằng những câu thơ miêu tả nữ nhân quyến rũ ấy chính là Tô Nghê Cẩm, nói Tô Nghê Cẩm dựa vào nhan sắc, khắp nơi rêu rao, trêu hoa ghẹo nguyệt, những lời buộc tội này khiến Thẩm thị tức giận đến ngã bệnh phải quay về, đành để lão gia ra mặt xử lý, bà không có quyền quyết định, tạm thời đè nén mọi chuyện xuống.

Tô Nghê Cẩm vốn không hề hay biết những chuyện này, vì Thẩm thị sợ con gái đau lòng nên đã cố tình giấu diếm. Nhưng không ngờ, trong một lần đến dự hoa yến của đường tỷ Tô Đại Vân ở phủ Quốc Công, chuyện bị vạch trần ngay giữa buổi yến hội. Tô Nghê Cẩm bị mọi người châm biếm, cười nhạo. Về đến nhà, làm loạn một trận, thậm chí còn mắng mẹ mình không chừa một lời. Thẩm thị trước nay vốn luôn chiều chuộng con gái, chẳng biết phải làm sao, đành nhượng bộ mặc nàng.

Tô Nghê Cẩm đuổi hết mọi người ra ngoài, một mình ở trong phòng chờ đợi, mọi nỗi đau khổ dồn nén trong lòng. Nàng nghĩ đến việc mình bị xem thường chỉ vì mẫu thân xuất thân từ nhà thương hộ, từ nhỏ đã phải chịu bao ánh mắt coi thường; nghĩ đến chuyện bị cười nhạo trong yến hội, nghĩ đến lời bình phẩm mà Bùi gia gán cho mình, sau này tiền đồ vô vọng. Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng, nàng rút tấm màn giường, trèo lên ghế, luẩn quẩn trong lòng mà treo cổ t·ự s·át.

Trước tiên không nói về những người đã cười nhạo Tô Nghê Cẩm, chỉ riêng chuyện từ hôn của Bùi gia này.

Việc hủy hôn vì vị hôn thê quá xinh đẹp, hơn nữa không ngần ngại gán cho một cô nương trong sạch tội danh "không an phận" chỉ vì dung mạo của mình. Bùi gia không phải là ngốc, mà rõ ràng là có mục đích đằng sau.

Nếu Bùi gia thực sự muốn từ hôn, chỉ cần cử người đến nói rõ ràng là được, Tô gia cũng chưa chắc sẽ không đồng ý. Nhưng Bùi gia đã muốn từ hôn, nhưng lại muốn đứng trên lập trường đạo đức cao cả, dùng cái loại biện pháp nham hiểm này, không tiếc mà hủy hoại cả đời cô nương người ta, ý tứ chính là, cho dù chúng ta hủy bỏ hôn ước với nhà ngươi, thì cô nương nhà ngươi sau này cũng cũng đừng mong tái giá cho người trong sạch khác.

Quá độc ác.

Hiện tại, Tô Miên đã xuyên hồn vào thân thể Tô Nghê Cẩm. Vì vậy, nàng nhất định phải thay thế Tô Nghê Cẩm sống tốt. Nếu không, chẳng phải chuyến xuyên qua này sẽ trở nên vô nghĩa sao?

Có một câu nói rằng: " Tới đâu hay tới đó" .Ưu điểm của Tô Miên không nhiều, chỉ có một điều là khả năng thích ứng rất mạnh mẽ.

Từ nay về sau nàng chính là Tô Nghê Cẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play