Ánh mắt dừng lại trên bàn trang điểm, có các loại son phấn và trang sức, Tô Nghê Cẩm nghiên cứu từng cái, cuối cùng cầm lên một cây trâm cài trân châu, thử đeo lên đầu, chăm chú chỉnh sửa một lát. Đúng lúc đó, một tiếng kêu sợ hãi vang lên:

“A!”

Theo sau là một trận tiếng chén ly rơi vỡ, Tô Nghê Cẩm hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ thấy một cô nương áo xanh vừa mới bước vào, lao về phía nàng. Chưa kịp nhìn rõ mặt nàng ấy, cô nương ấy đã một phen giật lấy cây trâm cài trân châu trong tay Tô Nghê Cẩm, ôm lấy nàng khóc lóc, nói:

“Tiểu thư a, ngài đây là tội tình gì đâu!”

Tô Nghê Cẩm không hiểu nguyên nhân gì ,bị tiểu nha hoàn ôm chặt vào trong ngực. Nàng nhận ra đó là nha hoàn bên người mình, Kiểu Nguyệt.

Ngay lúc đó, cửa lại vội vàng mở ra, một phụ nhân bước vào,quần áo ưu nhã, thân hình thanh tao, dung mạo tú lệ, chính là mẫu thân của Tô Nghê Cẩm, Thẩm thị. Tay cầm bát cháo trắng và rau xào, thấy Kiểu Nguyệt ôm Tô Nghê Cẩm, bà hoảng hốt bước đến vội vàng hỏi:

“Làm sao vậy?”

Bà thức chăm nữ nhi cả đêm không ngủ, nghĩ rằng nữ nhi sáng mai tỉnh dậy sẽ đói bụng, nên đã vào bếp nấu chút cháo.

Kiểu Nguyệt cầm cây trâm trân châu đoạt được từ tay Tô Nghê Cẩm đưa cho Thẩm thị, khóc nức nở nói: “Phu nhân, lúc nô tỳ vào phòng, đã thấy tiểu thư muốn lấy cây trâm hoa tự đâm vào đầu. Lần trước, nô tỳ đã ngăn cản, không ngờ tiểu thư lại làm lại lần nữa.”

Thẩm thị kinh hãi, nhìn cây trâm trong tay, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tô Nghê Cẩm.

Tô Nghê Cẩm quyết đoán giơ tay lên, tỏ ra ủy khuất và nói: “Ta, ta không làm.” 

Tuy nhiên, với giọng nói và cảm xúc đầy nức nở, nước mắt rơi như mưa của Kiểu Nguyệt trước mặt, lời phủ nhận của Tô Nghê Cẩm trở nên yếu ớt và bất lực.

Thẩm thị thở dài, ra hiệu cho Kiểu Nguyệt lui ra ngoài. Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Tô Nghê Cẩm, nắm tay nàng và nói:

“Miên Nhi, con tuyệt đối không được làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Tô Nghê Cẩm có nhũ danh là “Miên Miên”, nghe nói khi nàng mới sinh ra, Thẩm thị cảm thấy nàng mềm mại như bông, vì vậy mới đặt tên cho nàng như vậy. Còn tên thật của Tô Nghê Cẩm trong hiện tại là Tô Miên. Xem ra, số mệnh của nàng đã được định sẵn.

“Hiện giờ phụ thân và huynh trưởng con còn chưa về, mà trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu như con có chút gì không may, thì mẫu thân cũng sẽ không sống nổi. Con hãy nghe lời mẫu thân, đừng để mình rơi vào tình huống nguy hiểm. Dù có chuyện gì xảy ra, luôn có cha nương ở đây, ngươi đừng lo lắng quá.”

Thẩm thị ôm chặt nữ nhi vào lòng, khóc nức nở như thể ruột gan đang đau đớn từng khúc.

Tô Nghê Cẩm từ nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi, tình người lạnh nhạt tuy trải qua nhiều biến cố, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương từ cha mẹ. Lúc này, bị Thẩm thị ôm vào lòng, nàng cảm nhận được sự ấm áp thật sự, khiến nàng không thể kìm được cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng, nước mắt chực rơi.

Tô Nghê Cẩm từ nhỏ không thích Thẩm thị, vì nàng cảm thấy Thẩm thị chỉ là một người xuất thân từ gia đình thương hộ, sánh với đại bá mẫu xuất thân là đích nữ của Tuyên Bình hầu phủ. Thân phận của Thẩm thị, quả thật không lên được mặt bàn.

Tô Nghê Cẩm tuy có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tính cách lại rất yếu đuối và thiếu suy nghĩ. Nàng luôn so sánh bản thân với những người trong quốc công phủ, thường oán trách vì sao mẫu thân nàng không phải là tiểu thư xuất thân là tiểu thư hầu phủ cao quý, vì sao cha nàng chỉ là con vợ lẽ chứ không phải con vợ cả của quốc công phủ, và vì sao nàng không giống các tỷ muội trong Quốc Công phủ, có thể sống cuộc sống xa hoa, lộng lẫy.

Vì vậy, Tô Nghê Cẩm thường xuyên cãi vã với Thẩm thị, khiến Thẩm thị thương tâm không ít lần.

Nhớ lại lúc đó, Tô Nghê Cẩm nắm chặt tay Thẩm thị, thành khẩn nói:

“Nương, con không có ý định tự đâm trâm lên đầu, Kiểu Nguyệt đã hiểu lầm rồi. Hôm qua, khi con treo mình trên xà nhà, nghĩ rằng mình sắp chết, con đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. Những việc như muốn sống chết, làm thân giả đau, thù giả mau* thật sự là quá ngốc. Người yên tâm, từ nay về sau con sẽ không làm những chuyện hồ đồ như vậy nữa, chắc chắn sẽ sống tốt và không làm người phải lo lắng.”

* làm tổn thương bản thân để trả thù, nhưng chỉ khiến mình đau khổ và chẳng thể giải quyết được gì.

Thẩm thị nghe nữ nhi nói như vậy, xúc động đến mức quên cà việc khóc, dùng khăn lau mặt: “Con thật sự đã suy nghĩ kỹ?”

Tô Nghê Cẩm gật đầu: “Ân, cảm giác cổ bị cắt đứt thật quá đau đớn, con không bao giờ muốn tìm cái chết nữa.” Nghĩ đến những lời không tôn trọng và ác ngôn ác ngữ nàng đã từng nói với Thẩm thị, Tô Nghê Cẩm tiếp tục nói:

“Nương, qua chuyện này, nữ nhi đã hiểu ai thực sự tốt với ta. Trước đây là nữ nhi sai, sau này nữ nhi sẽ không bao giờ làm nương phải tương tâm nữa.”

Thẩm thị đối với sự thay đổi của nữ nhi cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bà đã hiểu ra. Dù sao, nữ nhi đã trải qua một hồi sinh tử, sự thay đổi lớn đó chỉ nằm trong một khoảnh khắc nhận thức. Hơn nữa, trải qua sự sống và cái chết, chỉ cần nàng có thể suy nghĩ thấu đáo, thì Thẩm thị cũng yên tâm rồi.

Sau một hồi khuyên can, cuối cùng Thẩm thị cũng được an ủi, đau lòng Thẩm thị vì phải chăm sóc nàng suốt đêm không ngủ. Tô Nghê Cẩm liên tục cam đoan rằng sẽ không còn tự sát nữa, cuối cùng cũng dỗ được Thẩm thị đi nghỉ ngơi.

Sau đó, Tô Nghê Cẩm gọi Kiểu Nguyệt trở về, để nàng giúp mình trang điểm, rồi lại an ủi Kiểu Nguyệt một phen.

Nha đầu này cũng bị sợ hãi, vì trước đây nguyên chủ đúng là đã có ý định dùng trâm cài tự sát. Mặc dù đó chỉ là một hành động cố ý để dọa Thẩm thị, nhưng Kiểu Nguyệt lại thật sự lo lắng. May mà hôm qua nàng nhạy bén và kịp thời cứu chủ, nếu không, Tô Miên cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Tiểu thư, kia Bùi gia quá đáng giận, cầm vài câu phá thơ ra tới liền tưởng bôi nhọ sự trong sạch của tiểu thư." Kiểu Nguyệt một bên chải đầu cho Tô Nghê Cẩm, một bên căm giận nói.

Tô Nghê Cẩm từ trong gương nhìn Kiểu Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi: 

“Viết thơ gì, ngươi có xem qua chưa?” Nàng thật sự muốn xem những câu thơ mà Bùi gia đã viết để bôi nhọ mình, không biết có thể khiến nguyên chủ xấu hổ, giận dữ đến mức tự sát là những dâm từ diễm khúc ra sao.

Kiểu Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhìn quanh quất một vòng, nghĩ ngợi một lát, rồi đi vào gian trong. Từ mép giường của Tô Nghê Cẩm nhặt lên những mảnh giấy bị xé vụn thành bốn mảnh, Tô Nghê Cẩm bỗng nhớ lại, ngày hôm qua khi nàng thắt cổ tự tử, quả thực có xé một trang giấy, nhưng nội dung thì không nhớ rõ nữa.

Kiểu Nguyệt đưa mảnh giấy cho nàng, Tô Nghê Cẩm hơi chút liều lĩnh, nắm lấy và từ từ ghép lại từng mảnh giấy, cuối cùng hoàn nguyên tờ giấy ban đầu.

“Đây là hôm người mang về qua từ phủ Quốc Công, nghe nói là Vân tiểu thư sai người cố ý sao chép từ bên ngoài.” Kiểu Nguyệt nói.

Tô Nghê Cẩm biết, Vân tiểu thư trong miệng Kiểu Nguyệt, chính là đích trưởng nữ của phủ Quốc Công, đường tỷ Tô Đại Vân của Tô Nghê Cẩm. Hôm qua, nàng chính là tham gia một buổi yến tiệc do Tô Đại Vân tổ chức. Trong buổi tiệc đó, Tô Đại Vân đã cố ý để người khác đọc những bài thơ tục tĩu này, nhằm làm cho Tô Nghê Cẩm bị xấu hổ và chịu đựng sự nhục mạ.

Có thể nói, Tô Đại Vân cũng chính là người đồng lõa khiến tô Nghê Cẩm lẩn quẩn trong lòng và dẫn đến việc tự sát.

Tô Nghê Cẩm nhìn vào những câu thơ trên giấy, như "sam sa mỏng thấu", "băng cơ ngọc cốt", "tố ảnh lượn lờ", "xuân khuê mộng", và những từ ngữ như "mây mưa" và "đài cao". Nếu nhìn từ góc độ hiện đại, những câu thơ này quá ẩn dụ và khó hiểu. Ngoài tên bài thơ là "Dưới ánh trăng Nghê Thường phú", trong đó có chữ "Nghê", giống tên của nàng, còn lại tất cả miêu tả về một mỹ nhân, nhưng không có gì liên quan trực tiếp đến nàng. Tô Nghê Cẩm không thể không nghĩ rằng, nếu không có ai cố tình làm vậy, thì thật khó tin bài thơ này lại có liên quan tới mình.

Tô Nghê Cẩm nghĩ, nếu thật có người cố ý làm vậy, thì người đó là ai và mục đích của họ là gì? Nàng nhớ lại trước kia từng đọc qua một quyển sách về tâm lý học tội phạm, trong đó có nói rằng, nếu động cơ phạm tội không rõ ràng, có thể dựa vào kết quả của hành vi để phân tích. Từ kết quả, suy đoán ra động cơ của người phạm tội, và từ động cơ đó xác định người hiềm nghi cuối cùng hoặc ai là người có thể có lợi từ hành động này.

Dựa vào những gì Tô Nghê Cẩm hiện tại trải qua, có thể thấy rằng người nào đó đã cố tình viết các diễm từ này về nàng, nhằm mục đích làm nàng nổi bật. Kết quả nghiêm trọng nhất của việc này có lẽ chính là ảnh hưởng đến hôn sự giữa nàng và Thế tử Bình Dương hầu.

Tô Nghê Cẩm trong đầu hồi tưởng lại một lượt, chỉ tìm được một ít ký ức mơ hồ về Bình Dương hầu thế tử Bùi Ngộ. Trước khi nàng và Bùi Ngộ đính hôn, Thẩm thị dường như đã cố tình tạo ra một cơ hội để nàng có thể nhìn thấy Bùi Ngộ từ xa. Trong ấn tượng của nàng, Bùi Ngộ là một công tử ôn nhuận như ngọc. Vì thế, Tô Nghê Cẩm đối với cuộc hôn nhân này, từ tận đáy lòng, vẫn cảm thấy khá hài lòng và mong đợi ngày mình gả vào Bình Dương hầu phủ, trở thành Thế tử phu nhân.

Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính thật thông minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play