Tô Nghê Cẩm trông đợi ngày được gả vào Bình Dương Hầu phủ. Nhưng liệu Bình Dương Hầu phủ có thật sự mong đợi hôn sự này không? Liệu họ có thật sự mong chờ ngày Nghê Cẩm bước chân vào cửa phủ hay không?

 Điều đó còn chưa chắc chắn.

Tuy Tô gia là một nhánh của Phụng Quốc Công phủ, nhưng cha của Tô Nghê Cẩm, Tô Chẩn, chỉ là con của vợ lẽ. Sau khi huynh trưởng của ông thừa kế tước vị, Tô Chẩn cùng các anh em chung dòng vợ lẽ bị phân chia gia sống riêng. Phần tài sản mà ông nhận được chỉ gồm một căn dinh thự cỡ trung và vài mảnh thôn trang nhỏ. Với tài sản khiêm tốn như vậy, ngay cả lý trưởng* hay hương thân* trong làng còn giàu có hơn.

*Lý trưởng: Người đứng đầu làng/xã, quản lý hành chính và thu thuế.

*Hương thân: Người giàu có, có uy tín trong làng, không giữ chức nhưng có ảnh hưởng.

Tô Chẩn chính là người tự mình tranh đua, chăm chỉ học tập để đỗ Bảng Nhãn, nhờ vào thực lực của bản thân mà nhập sĩ làm quan. Mặc dù bắt đầu từ một chức vụ lục phẩm nho nhỏ ở Hộ Bộ, ông đã thăng tiến lên vị trí tam phẩm trong vòng vài năm.

Cũng chính vì Tô Chẩn có sự tranh đua và có quyền lực thực tế trong tay, Bình Dương Hầu phủ mới đồng ý tiếp nhận mà cùng Tô Nghê Cẩm đính hôn.

Hầu phủ và Quốc Công phủ đều là hậu duệ quý tộc, trong khi Tô Chẩn chỉ được xem là người tự nỗ lực vươn lên tầng lớp thanh lưu*. Mà các hậu duệ quý tộc thường không dễ dàng qua lại với thanh lưu, đây là quy củ bất thành văn trong vòng thế gia. Điều mà các thế gia quan tâm nhất chính là lợi ích từ thông gia, nếu có một lựa chọn tốt hơn Tô gia, thì Bình Dương Hầu phủ chắc chắn sẽ không chịu thiệt hại.

*Dùng để chỉ những học giả quan chức nổi tiếng và không thông đồng với kẻ có quyền lực.

Nhưng điều khiến Tô Nghê Cẩm khó hiểu là, nếu Bình Dương Hầu phủ đã chịu thiệt trong suốt hai năm, mắt thấy tháng sau đã là ngày thành thân, vậy tại sao họ chọn thời điểm rồi chốt này để muốn từ hôn? Nếu thực sự muốn,  không phải họ nên hành động sớm hơn sao?

Trừ phi là trước đó chưa từng xuất hiện lý do khiến Bình Dương Hầu phủ muốn từ hôn, chẳng hạn như, họ đột nhiên có một lựa chọn tốt hơn?

Tuy nhiên, họ không thể nói thẳng rằng mình muốn một lựa chọn tốt hơn, vì như vậy sẽ bị thế nhân chỉ trích là đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ. Cho nên bọn họ lấy cớ từ chuyện “diễm từ,” mượn đề tài đẩy mọi lỗi lầm lên Tô Nghê Cẩm. Là nàng  trêu hoa ghẹo nguyệt, không giữ gìn đức hạnh, hoàn toàn không phải do nhà họ Bùi nay Tần mai Sở, chân trong chân ngoài.

Đã lui được một mối hôn sự không hài lòng, lại bảo toàn được thể diện cho nhà mình, quả thực là một kế sách nhất tiễn song điêu, tính toán khéo léo đến mức khiến người khác phải thán phục.

“Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn chằm chằm lâu như vậy rồi. Hay để nô tỳ đốt tờ giấy này đi, để người khỏi bận lòng thêm,” Kiểu Nguyệt lo lắng nói. 

Nhìn thấy Tô Nghê Cẩm cứ dán mắt vào tờ diễm từ rách nát, không nhúc nhích, Kiểu Nguyệt sợ rằng tiểu thư sẽ lại bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Tô Nghê Cẩm lấy lại tinh thần, chuyển ánh mắt sang Kiểu Nguyệt rồi nhẹ giọng phân phó: 

“Kiểu Nguyệt, đi tìm hết tất cả thiệp mời các yến hội mà ta đã tham gia mấy năm nay.” 

“Tiểu thư cần những thiệp mời đó để làm gì?” Kiểu Nguyệt ngừng tay đang chải tóc, thuận tiện dùng khăn lau dầu bôi tóc trên tay, rồi tò mò hỏi. 

Tô Nghê Cẩm khẽ trầm ngâm, ánh mắt có chút sâu xa: “Ngươi đừng hỏi, cứ đi tìm rồi mang đến cho ta.” 

“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Sau khi Kiểu Nguyệt rời đi, Tô Nghê Cẩm cẩn thận thu lại tờ "diễm từ" đã rách nát, nhẹ nhàng gấp lại rồi cất vào hộp trong bàn trang điểm, nơi có gương và lược, bảo quản cẩn thận. Sau khi làm xong, Kiểu Nguyệt quay lại, cầm theo một chồng thiệp mời từ các yến hội mà Tô Nghê Cẩm đã tham gia trong những năm qua.

Tô Nghê Cẩm tiếp nhận đống thiệp mời, lật từng tấm một để kiểm tra. Nàng nhớ rằng trong các yến hội của quý nữ cổ đại, trên mặt sau của thiệp mời thường có danh sách những người tham dự, đây là quy tắc truyền thống trong các thế gia. Điều này giúp cho khách mời có thể biết được những ai sẽ có mặt tại yến hội, và nếu có ai không muốn gặp, họ cũng có thể biết trước để tránh.

Tô Nghê Cẩm chỉ chú ý đến danh sách người tham dự, trong đầu mơ hồ dấy lên một vài ký ức. Tuy nhiên, những ký ức đó có vẻ như không quan trọng với nguyên chủ, vì vậy nàng cảm thấy việc hồi tưởng có chút khó khăn. Dù vậy, nhưng nàng chắc chắn rằng tất cả những chuyện đã xảy ra đều có sự sắp xếp từ trước, không thể nào không làm gì mà lại thành công được. Trước khi sự việc thực sự xảy ra, chắc chắn sẽ có dấu hiệu, giống như một tay súng bắn tỉa trước khi bắn trúng mục tiêu, sẽ phải ngắm mục tiêu và đều phải đến khảo sát địa điểm chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.

Tô Nghê Cẩm trải tất cả thiếp mời và danh sách người có mặt ra trước mặt, ánh mắt lặp đi lặp lại rà soát từng cái tên. Cuối cùng, nàng khóa chặt vào một người gần đây thường xuyên xuất hiện trước mặt mình.

Tam cô nương Trung Cần bá phủ - Đỗ Yên Nhiên.

Người này đã xuất hiện gần nửa năm, và tần suất tham gia yến hội cùng Tô Nghê Cẩm cao tới 80%. Tuy nhiên, trong trí nhớ của Tô Nghê Cẩm, nàng lại chẳng có ấn tượng gì đặc biệt về Đỗ Yên Nhiên, dù nàng ta dung mạo xinh đẹp.

À, đúng rồi, ấn tượng duy nhất nàng có đối với Đỗ Yên Nhiên chính là lần trước, khi nàng ta đứng sau lưng và thị phi, nói xấu Tô Nghê Cẩm, mà nàng lại vô tình nghe được.

Đỗ Yên Nhiên từng nói uổng cho Tô Nghê Cẩm tuy có vẻ hồ mị chỉ biết câu dẫn nam nhân, nhưng lại chẳng có tài học gì, chỉ là một bình hoa trống rỗng, hoàn toàn không xứng với biểu ca nàng là Bình Dương Hầu thế tử Bùi Ngộ. Những lời này vô tình lọt vào tai Tô Nghê Cẩm, khiến hai người suýt nữa xảy ra tranh chấp. Tuy nhiên, sau đó chủ nhân yến hội đã ngăn lại, không để xảy ra cãi vã thêm nữa.

Đỗ Yên Nhiên lúc ấy còn đi theo, xin lỗi Tô Nghê Cẩm, nói nàng là vô tâm mà thất lễ, không nên ở sau lưng bình luận về chuyện hôn nhân của biểu ca nàng, và những việc khác. Sau khi chuyện này qua đi, không ai nhắc lại nữa, vì vậy ấn tượng của Tô Nghê Cẩm đối với Đỗ Yên Nhiên cũng không sâu đậm lắm.

Nhưng khi tham gia yến hội, những sự trùng hợp, những lời sau lưng, và những từ ngữ như "biểu ca biểu muội", "không xứng với..." đã trực tiếp khiến Đỗ Yên Nhiên lọt vào tầm mắt của Tô Nghê Cẩm.

Đỗ Yên Nhiên và Bùi Ngộ là biểu huynh muội, nếu Đỗ Yên Nhiên cố ý nhắc đến Bùi Ngộ, thì tại sao Bùi gia lại không ưu tiên suy xét đến Đỗ Yên Nhiên? Một bên là hầu tước phủ, một bên là bá tước phủ, lại có quan hệ bà con, có thể coi là môn đăng hộ đối.

Tô Nghê Cẩm híp mắt, cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu, rồi quay sang hỏi Kiểu Nguyệt:

“Đông Bình bá phủ đại tiểu thư gần đây có phải đã vào cung không?” Tô Nghê Cẩm hình như có một chút ấn tượng về chuyện này.

Đối với nguyên chủ, Tô Nghê Cẩm thực sự cảm thấy bất lực. Ký ức trong đầu nàng phần lớn là những suy nghĩ đua đòi và oán hận. So với những mối quan hệ thực tế, nàng lại nhớ rõ những chuyện vụn vặt như ai mặc bộ đồ mà nàng không có, ai đeo trang sức đẹp hơn nàng, ai sau lưng nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng, hoặc tự oán trách bản thân, cảm thấy trời không công bằng, mình kém cỏi hơn người khác. Sau đó, nàng lại đổ lỗi cho những người xung quanh, cho rằng nếu người khác hơn nàng, đó là điều không thể chấp nhận!

Tô Nghê Cẩm muốn từ những mảnh ký ức lộn xộn trong đầu tìm ra thông tin hữu ích về chính mình, quả thực không phải chuyện dễ dàng.

May mắn thay, bên cạnh nàng có Kiểu Nguyệt, một người thông minh và lanh lợi. Mỗi khi Tô Nghê Cẩm không nhớ ra chuyện gì, Kiểu Nguyệt luôn sẵn sàng giúp nàng nhớ lại.

“Hình như là vậy. Hơn nữa, nghe nói đã được phong chiêu nghi. Nô tỳ nhớ lần trước tiểu thư có nói qua, bảo Đỗ gia kia ‘một người đắc đạo, gà chó lên trời,’ bộ dạng thật là quá khó coi,” Kiểu Nguyệt nói.

Khi được nhắc nhở như vậy, Tô Nghê Cẩm quả thật nhớ lại rất rõ ràng.

Không sai, đại tiểu thư Đông Bình bá phủ sau khi tuyển tú vào cung, thành công thị tẩm và được bệ hạ phong làm chiêu nghi, nghe nói còn rất được sủng ái. Chính vì vậy, Đỗ Yên Nhiên đi đâu cũng kiêu ngạo, Tô Nghê Cẩm cảm thấy nàng không vừa mắt, vì thế đã lặng lẽ chỉ trích sau lưng.

Câu chuyện này bây giờ rõ ràng rồi!

Trước kia, Bùi gia không cân nhắc đến Đỗ gia vì họ không có quyền lực, so với Tô gia, một gia tộc có quyền lực thực sự tại Hộ Bộ, Đỗ gia thật sự không đáng kể. Nhưng giờ đây, với việc Đông Bình bá phủ có một chiêu nghi nương nương, tình hình đã khác.

Hiện tại, Tô Nghê Cẩm gần như có thể khẳng định, đằng sau tất cả những rắc rối gây tổn hại cho nàng chính là có sự can thiệp của Đỗ gia.Tô Nghê Cẩm trông đợi ngày được gả vào Bình Dương Hầu phủ. Nhưng liệu Bình Dương Hầu phủ có thật sự mong đợi hôn sự này không? Liệu họ có thật sự mong chờ ngày Nghê Cẩm bước chân vào cửa phủ hay không?

 Điều đó còn chưa chắc chắn.

Tuy Tô gia là một nhánh của Phụng Quốc Công phủ, nhưng cha của Tô Nghê Cẩm, Tô Chẩn, chỉ là con của vợ lẽ. Sau khi huynh trưởng của ông thừa kế tước vị, Tô Chẩn cùng các anh em chung dòng vợ lẽ bị phân chia gia sống riêng. Phần tài sản mà ông nhận được chỉ gồm một căn dinh thự cỡ trung và vài mảnh thôn trang nhỏ. Với tài sản khiêm tốn như vậy, ngay cả lý trưởng* hay hương thân* trong làng còn giàu có hơn.

*Lý trưởng: Người đứng đầu làng/xã, quản lý hành chính và thu thuế.

*Hương thân: Người giàu có, có uy tín trong làng, không giữ chức nhưng có ảnh hưởng.

Tô Chẩn chính là người tự mình tranh đua, chăm chỉ học tập để đỗ Bảng Nhãn, nhờ vào thực lực của bản thân mà nhập sĩ làm quan. Mặc dù bắt đầu từ một chức vụ lục phẩm nho nhỏ ở Hộ Bộ, ông đã thăng tiến lên vị trí tam phẩm trong vòng vài năm.

Cũng chính vì Tô Chẩn có sự tranh đua và có quyền lực thực tế trong tay, Bình Dương Hầu phủ mới đồng ý tiếp nhận mà cùng Tô Nghê Cẩm đính hôn.

Hầu phủ và Quốc Công phủ đều là hậu duệ quý tộc, trong khi Tô Chẩn chỉ được xem là người tự nỗ lực vươn lên tầng lớp thanh lưu*. Mà các hậu duệ quý tộc thường không dễ dàng qua lại với thanh lưu, đây là quy củ bất thành văn trong vòng thế gia. Điều mà các thế gia quan tâm nhất chính là lợi ích từ thông gia, nếu có một lựa chọn tốt hơn Tô gia, thì Bình Dương Hầu phủ chắc chắn sẽ không chịu thiệt hại.

*Dùng để chỉ những học giả quan chức nổi tiếng và không thông đồng với kẻ có quyền lực.

Nhưng điều khiến Tô Nghê Cẩm khó hiểu là, nếu Bình Dương Hầu phủ đã chịu thiệt trong suốt hai năm, mắt thấy tháng sau đã là ngày thành thân, vậy tại sao họ chọn thời điểm rồi chốt này để muốn từ hôn? Nếu thực sự muốn,  không phải họ nên hành động sớm hơn sao?

Trừ phi là trước đó chưa từng xuất hiện lý do khiến Bình Dương Hầu phủ muốn từ hôn, chẳng hạn như, họ đột nhiên có một lựa chọn tốt hơn?

Tuy nhiên, họ không thể nói thẳng rằng mình muốn một lựa chọn tốt hơn, vì như vậy sẽ bị thế nhân chỉ trích là đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ. Cho nên bọn họ lấy cớ từ chuyện “diễm từ,” mượn đề tài đẩy mọi lỗi lầm lên Tô Nghê Cẩm. Là nàng  trêu hoa ghẹo nguyệt, không giữ gìn đức hạnh, hoàn toàn không phải do nhà họ Bùi nay Tần mai Sở, chân trong chân ngoài.

Đã lui được một mối hôn sự không hài lòng, lại bảo toàn được thể diện cho nhà mình, quả thực là một kế sách nhất tiễn song điêu, tính toán khéo léo đến mức khiến người khác phải thán phục.

“Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn chằm chằm lâu như vậy rồi. Hay để nô tỳ đốt tờ giấy này đi, để người khỏi bận lòng thêm,” Kiểu Nguyệt lo lắng nói. 

Nhìn thấy Tô Nghê Cẩm cứ dán mắt vào tờ diễm từ rách nát, không nhúc nhích, Kiểu Nguyệt sợ rằng tiểu thư sẽ lại bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Tô Nghê Cẩm lấy lại tinh thần, chuyển ánh mắt sang Kiểu Nguyệt rồi nhẹ giọng phân phó: 

“Kiểu Nguyệt, đi tìm hết tất cả thiệp mời các yến hội mà ta đã tham gia mấy năm nay.” 

“Tiểu thư cần những thiệp mời đó để làm gì?” Kiểu Nguyệt ngừng tay đang chải tóc, thuận tiện dùng khăn lau dầu bôi tóc trên tay, rồi tò mò hỏi. 

Tô Nghê Cẩm khẽ trầm ngâm, ánh mắt có chút sâu xa: “Ngươi đừng hỏi, cứ đi tìm rồi mang đến cho ta.” 

“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Sau khi Kiểu Nguyệt rời đi, Tô Nghê Cẩm cẩn thận thu lại tờ "diễm từ" đã rách nát, nhẹ nhàng gấp lại rồi cất vào hộp trong bàn trang điểm, nơi có gương và lược, bảo quản cẩn thận. Sau khi làm xong, Kiểu Nguyệt quay lại, cầm theo một chồng thiệp mời từ các yến hội mà Tô Nghê Cẩm đã tham gia trong những năm qua.

Tô Nghê Cẩm tiếp nhận đống thiệp mời, lật từng tấm một để kiểm tra. Nàng nhớ rằng trong các yến hội của quý nữ cổ đại, trên mặt sau của thiệp mời thường có danh sách những người tham dự, đây là quy tắc truyền thống trong các thế gia. Điều này giúp cho khách mời có thể biết được những ai sẽ có mặt tại yến hội, và nếu có ai không muốn gặp, họ cũng có thể biết trước để tránh.

Tô Nghê Cẩm chỉ chú ý đến danh sách người tham dự, trong đầu mơ hồ dấy lên một vài ký ức. Tuy nhiên, những ký ức đó có vẻ như không quan trọng với nguyên chủ, vì vậy nàng cảm thấy việc hồi tưởng có chút khó khăn. Dù vậy, nhưng nàng chắc chắn rằng tất cả những chuyện đã xảy ra đều có sự sắp xếp từ trước, không thể nào không làm gì mà lại thành công được. Trước khi sự việc thực sự xảy ra, chắc chắn sẽ có dấu hiệu, giống như một tay súng bắn tỉa trước khi bắn trúng mục tiêu, sẽ phải ngắm mục tiêu và đều phải đến khảo sát địa điểm chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.

Tô Nghê Cẩm trải tất cả thiếp mời và danh sách người có mặt ra trước mặt, ánh mắt lặp đi lặp lại rà soát từng cái tên. Cuối cùng, nàng khóa chặt vào một người gần đây thường xuyên xuất hiện trước mặt mình.

Tam cô nương Trung Cần bá phủ - Đỗ Yên Nhiên.

Người này đã xuất hiện gần nửa năm, và tần suất tham gia yến hội cùng Tô Nghê Cẩm cao tới 80%. Tuy nhiên, trong trí nhớ của Tô Nghê Cẩm, nàng lại chẳng có ấn tượng gì đặc biệt về Đỗ Yên Nhiên, dù nàng ta dung mạo xinh đẹp.

À, đúng rồi, ấn tượng duy nhất nàng có đối với Đỗ Yên Nhiên chính là lần trước, khi nàng ta đứng sau lưng và thị phi, nói xấu Tô Nghê Cẩm, mà nàng lại vô tình nghe được.

Đỗ Yên Nhiên từng nói uổng cho Tô Nghê Cẩm tuy có vẻ hồ mị chỉ biết câu dẫn nam nhân, nhưng lại chẳng có tài học gì, chỉ là một bình hoa trống rỗng, hoàn toàn không xứng với biểu ca nàng là Bình Dương Hầu thế tử Bùi Ngộ. Những lời này vô tình lọt vào tai Tô Nghê Cẩm, khiến hai người suýt nữa xảy ra tranh chấp. Tuy nhiên, sau đó chủ nhân yến hội đã ngăn lại, không để xảy ra cãi vã thêm nữa.

Đỗ Yên Nhiên lúc ấy còn đi theo, xin lỗi Tô Nghê Cẩm, nói nàng là vô tâm mà thất lễ, không nên ở sau lưng bình luận về chuyện hôn nhân của biểu ca nàng, và những việc khác. Sau khi chuyện này qua đi, không ai nhắc lại nữa, vì vậy ấn tượng của Tô Nghê Cẩm đối với Đỗ Yên Nhiên cũng không sâu đậm lắm.

Nhưng khi tham gia yến hội, những sự trùng hợp, những lời sau lưng, và những từ ngữ như "biểu ca biểu muội", "không xứng với..." đã trực tiếp khiến Đỗ Yên Nhiên lọt vào tầm mắt của Tô Nghê Cẩm.

Đỗ Yên Nhiên và Bùi Ngộ là biểu huynh muội, nếu Đỗ Yên Nhiên cố ý nhắc đến Bùi Ngộ, thì tại sao Bùi gia lại không ưu tiên suy xét đến Đỗ Yên Nhiên? Một bên là hầu tước phủ, một bên là bá tước phủ, lại có quan hệ bà con, có thể coi là môn đăng hộ đối.

Tô Nghê Cẩm híp mắt, cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu, rồi quay sang hỏi Kiểu Nguyệt:

“Đông Bình bá phủ đại tiểu thư gần đây có phải đã vào cung không?” Tô Nghê Cẩm hình như có một chút ấn tượng về chuyện này.

Đối với nguyên chủ, Tô Nghê Cẩm thực sự cảm thấy bất lực. Ký ức trong đầu nàng phần lớn là những suy nghĩ đua đòi và oán hận. So với những mối quan hệ thực tế, nàng lại nhớ rõ những chuyện vụn vặt như ai mặc bộ đồ mà nàng không có, ai đeo trang sức đẹp hơn nàng, ai sau lưng nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng, hoặc tự oán trách bản thân, cảm thấy trời không công bằng, mình kém cỏi hơn người khác. Sau đó, nàng lại đổ lỗi cho những người xung quanh, cho rằng nếu người khác hơn nàng, đó là điều không thể chấp nhận!

Tô Nghê Cẩm muốn từ những mảnh ký ức lộn xộn trong đầu tìm ra thông tin hữu ích về chính mình, quả thực không phải chuyện dễ dàng.

May mắn thay, bên cạnh nàng có Kiểu Nguyệt, một người thông minh và lanh lợi. Mỗi khi Tô Nghê Cẩm không nhớ ra chuyện gì, Kiểu Nguyệt luôn sẵn sàng giúp nàng nhớ lại.

“Hình như là vậy. Hơn nữa, nghe nói đã được phong Chiêu nghi. Nô tỳ nhớ lần trước tiểu thư có nói qua, bảo Đỗ gia kia ‘một người đắc đạo, gà chó lên trời,’ bộ dạng thật là quá khó coi,” Kiểu Nguyệt nói.

Khi được nhắc nhở như vậy, Tô Nghê Cẩm quả thật nhớ lại rất rõ ràng.

Không sai, đại tiểu thư Đông Bình bá phủ sau khi tuyển tú vào cung, thành công thị tẩm và được bệ hạ phong làm Chiêu nghi, nghe nói còn rất được sủng ái. Chính vì vậy, Đỗ Yên Nhiên đi đâu cũng kiêu ngạo, Tô Nghê Cẩm cảm thấy nàng không vừa mắt, vì thế đã lặng lẽ chỉ trích sau lưng.

Câu chuyện này bây giờ rõ ràng rồi!

Trước kia, Bùi gia không cân nhắc đến Đỗ gia vì họ không có quyền lực, so với Tô gia, một gia tộc có quyền lực thực sự tại Hộ Bộ, Đỗ gia thật sự không nhắc đến. Nhưng giờ đây, với việc Đông Bình bá phủ có một Chiêu nghi nương nương, tình hình đã khác.

Hiện tại, Tô Nghê Cẩm gần như có thể khẳng định, đằng sau tất cả những rắc rối gây tổn hại cho nàng chính là có sự can thiệp của Đỗ gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play