Tô Nghê Cẩm suy nghĩ lại những gì vừa rồi, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng reo hò liên tiếp:

“Lão gia đã trở về, thiếu gia đã trở về!”

Tô Nghê Cẩm ban đầu không phản ứng lại, nhưng sau khi nghe tiếng hân hoan thông báo, nàng mới chợt nhớ ra, đó là phụ thân và huynh trưởng của nàng đã trở về.

Khi Bùi gia đến để tuyên bố hủy hôn, phụ thân Tô Chẩn đang làm việc bên ngoài, nên giờ ông vẫn chưa biết chuyện này.

“Tiểu thư, lão gia và thiếu gia cuối cùng cũng về rồi, có người làm chủ cho chúng ta rồi,” Kiểu nguyệt vui vẻ nói.

Không khó hiểu vì sao kiểu nguyệt lại vui vẻ đến vậy, vì phụ thân của Tô Nghê Cẩm là một người rất tốt. Trong một xã hội tam thê tứ thiếp là chuyện dĩ nhiên như vậy, Tô Chẩn, một quan chức cao tam phẩm trong triều đình, mà bên người không có oanh oanh yến yến vây quanh, từ trước đến nay cũng chỉ có một thê tử là Thẩm thị, phu thê ân ái, gia phong  luôn hòa thuận. Huynh trưởng của nàng, từ nhỏ được dạy võ, tính cách cởi mở, luôn chăm sóc cho Tô Nghê Cẩm. Tuy nhiên, vì Tô Nghê Cẩm thường xuyên tiếp xúc với gia đình Quốc công, nàng bị sự hưng thịnh phú quý của họ làm cho mê mẩn, đôi khi lại có chút coi thường cha nương à huynh trưởng,

“Đã lâu không gặp phụ thân và ca ca, chúng ta ra ngoài đón bọn họ đi,” Tô Nghê Cẩm nói.

Kiểu nguyệt ngạc nhiên: “Tiểu thư hôm nay sao lại khác vậy? Bình thường tiểu thư không ra ngoài nghênh đón lão gia và thiếu gia.”

Tô Nghê Cẩm cười nhẹ rồi cùng kiểu nguyệt đi ra tiền viện.

Trên đường trở về kinh, Tô Chẩn đã nhận được như nhà Thẩm thị gửi đến, cũng biết  chuyện Bùi gia đột nhiên tới từ hôn, sắc mặt ông ngưng trọng liền gấp rút quay về.

Khi Tô Nghê Cẩm chạy ra ngoài, Thẩm thị đã đến trước, nhận lấy roi ngựa từ tay Tô Chẩn. Cả hai phu thê đang nhíu mày nói chuyện. Khi Tô Nghê Cẩm xuất hiện, mọi người đều có chút ngoài ý muốn.

Tô Chẩn, một văn sĩ gần 40 tuổi, để hai chòm râu, hào hoa phong nhã, tư thái vẫn như cũ,  có lẽ là gấp gáp lên đường trở về, trên mặt mang theo một chút bụi đất. Tô Nghê Cẩm nhìn thấy trên người trên mặt phụ thân dính đầy tro bụi, biết ông ấy nhất định là vì nàng mà vất vả chạy về. Phụ thân nàng là một văn sĩ, vốn trước nay khi ra ngoài thì ông luôn đi xe ngựa, nhưng lần này vì vội vàng trở về làm chủ cho nữ nhi, ông cưỡi ngựa một đường xóc nảy. Nghĩ đến đây, Tô Nghê Cẩm cảm thấy nghẹn ngào, nước mắt bất giác rơi xuống.

Huynh trưởng của nàng, Tô Hữu Ninh, đi đến bên cạnh, phát hiện muội muội khóc, liền hỏi: “Muội muội, sao lại khóc?”

Lời nói của Tô Hữu Ninh khiến cả Tô Chẩn và Thẩm thị chú ý. Tô Chẩn, vốn đang trò chuyện với thê tử, sau khi nghe thấy lời nói của nhi tử , nhìn về phía mặt của nữ nhi, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nữ nhi đang rơi hai hàng nước mắt, Tô Chẩn lập tức đi tới, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên mặt nàng và nói:

“Miên Nhi đừng khóc, có cha ở đây.”

Tô Chẩn âm thâm nắm chặt tay thành quyền. Bùi gia làm như vậy, thật là khinh người quá đáng.

Tô Nghê Cẩm không thể ngừng khóc, dòng nước mắt cứ tuôn rơi. Nàng thực sự quá cần sự ấm áp này. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ được cảm nhận sự che chở của người thân. Nàng đã nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ cảm nhận được, không ngờ xuyên qua , lại gặp được một đôi cha mẹ tốt như vậy.

Nàng vội vã chạy vào lòng Tô Chẩn, không quan tâm gì nữa, bật khóc to như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng gặp được người thân. Tất cả tình cảm chất chứa bao năm qua bùng nổ, nghẹn ngào bộc phát.

Tô Chẩn ôm chặt nữ nhi đang khóc nức nở, trong lòng đau xót không thôi. Hắn nhìn sang Thẩm thị, thấy nàng cũng đỏ mắt, quay người sang một bên để gạt lệ.

Nữ nhi khi còn nhỏ thì khá ngoan, nhưng lớn lên lại càng xa cách với cha mẹ, thường xuyên oán trách vì sao mình không phải là tiểu thư con vợ cả của quốc công phủ, hay đem gia cảnh nhà mình so với quốc công phủ. Điều này khiến Tô Chẩn rất đau đầu, hắn muốn dạy bảo nàng, nhưng mỗi lần lại không nỡ, dung túng nàng  càng thêm kiêu căng. Nay sau khi trải qua một chuyện lớn như vậy, nữ nhi xem ra đã có chút thay đổi, sự thay đổi ấy chắc chắn là do bị ủy khuất quá mới khiến nàng tỉnh ngộ.

Tô Nghê Cẩm lúc này không màng đến hình tượng, nước mắt như mưa rơi không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt hồng như thỏ con, gương mặt như hoa lê đái vũ, bộ dáng nhìn rất đáng thương, nhưng cũng mang theo một vẻ diễm lệ phong tình.

Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, hai tên hộ vệ trẻ tuổi trên lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, tiến đến chắp tay kính cẩn với Tô Chẩn, nói:

“Tô đại nhân, xe ngựa của phủ ngài đã đến trạm dịch ngoài thành, công tử nhà ta có lệnh, bảo ngài trước tiên xử lý chuyện nhà, còn về lão gia bên đó từ công tử đã nhận lệnh, công tử sẽ tự mình giúp Tô đại nhân giải thích.”

Tô Chẩn đưa nữ nhi cho Thẩm thị, rồi xoay người, chắp tay đáp lại hai tên hộ vệ: “Cảm tạ nhị vị đã thông báo.”

Hai tên hộ vệ vội vã lùi sang một bên, không dám nhận lễ của Tô Chẩn, chỉ nhẹ nhàng chỉ về phía xa: “Đại nhân không cần đa lễ, chúng ta chỉ là phụng mệnh mà thôi.”

Lúc này Tô Nghê Cẩm nhìn phía xa lại có một đội nhân mã, mấy kỵ ngựa mặc giáp nhẹ nhàng, vây quanh một thanh niên mặc huyền y tĩnh bạt. Vì khoảng cách xa, nàng không thể biết được dung mạo của người ấy, nhưng chỉ với khí thôi cũng đủ thu hút ánh mắt của người khác.

Thanh niên kia chỉ ngồi an tĩnh trên lưng ngựa, một tay nắm chặt dây cương, tay kia khẽ đặt trên trường cung. Thần thái uy nghiêm, khí chất bẩm sinh ấy, há người thường có thể bắt chước? Hắn tựa như một vị quân vương cải trang tuần hành, hoặc tựa nguyên soái kiểm duyệt tam quân, khí độ tôn quý đủ để cho hắn bễ nghễ hơn tất cả mọi thứ. Quanh thân hắn, mấy chục kỵ sĩ giáp nhẹ phân tán, mỗi người chiếm cứ một vị trí, bảo vệ cẩn mật từng góc độ. Đoàn nhân mã tựa như mây đen kéo đến, áp khí nặng nề, thẳng đến đầu hẻm Sái Kim thì dừng lại, chắn kín lối đi. Song, dù ngăn trở cả con đường, lại không một ai dám tiến lên thúc giục họ rời đi, bởi khí thế ấy, đủ khiến lòng người kinh hãi.

Tô Chẩn chắp tay với hai tên hộ vệ truyền lời, rồi quay sang hướng người thanh niên kia, cung kính vái chào. Tô Hữu Ninh cũng học theo, hành lễ với thanh niên. Thanh niên dùng một tay đáp với Tô Chẩn và Tô Hữu Ninh , rồi nhẹ nhàng thúc ngựa, kéo cương thay đổi hướng. Ngay lập tức, những hộ vệ giáp nhẹ xung quanh liền di chuyển, tạo thành một lối đi cho thanh niên.

Đoàn người tuy đông, nhưng khi rời đi, động tác nhanh nhẹn, đều phối hợp nhịp nhàng, chứng tỏ đây là một đội ngũ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Tô Chẩn và Tô Hữu Ninh đợi đến khi đoàn người thanh niên rời khỏi đầu hẻm Sái Kim, mới dám đứng dậy. Thẩm thị tiến lên, hỏi: "Lão gia, người kia là con nhà ai?"

Tô Chẩn giơ tay ra hiệu cho Thẩm thị giữ im lặng, sau đó chỉ lên trời, ra hiệu cho Thẩm thị chú ý. Thẩm thị hiểu ý, nhìn lên, rồi lập tức che miệng, ngạc nhiên thốt lên: "Trời ạ, đó chính là...?"

Câu nói tiếp theo, Thẩm thị không nói ra, nhưng từ vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Tô Nghê Cẩm cũng nhận ra rằng lai lịch của thanh niên kia không phải người bình thường. Hoặc hắn là một công tử quyền quý, hoặc chính bản thân hắn cũng là người có quyền thế.

“Ta trên đường nhận được thư của nàng, xe ngựa lại đi chậm, trong lòng nóng vội như lửa đốt, liền mượn công tử hai con tuấn mã, suốt đêm phi về. Nàng đợi một chút, ta phái hai người ra ngoài thành đón đoàn xe trở về, hành lý của ta vẫn còn trên xe.”

Việc này không cần Tô Chẩn phải phân phó, Thẩm thị tự nhiên sẽ lo liệu. Sau khi lau khô nước mắt cho nữ nhi, cả nhà cùng nhau bước vào trong phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play