Bởi vì chiếm tiện nghi của người ta, ăn không trả tiền mười mấy con hàu nên Tiết Hựu Bạch cũng không từ chối thiện ý của tiểu đồng bọn. Cậu lấy cho con rái cá biển nhỏ này cái tên "Đỗi Đỗi", kêu "Đỗi Đỗi" tại vì nó thích dùng mỏ chọt người, thường thường dùng mỏ củng cậu một chút.
Thân hình Đỗi Đỗi so với thân hình Tiết Hựu Bạch hiện tại lớn hơn một chút, Tiết Hựu Bạch phỏng đoán Đỗi Đỗi lớn hơn cậu nửa tháng đến một tháng. Nếu cậu xuyên thành rái cá biển nhỏ mà viên trường vườn bách thú nhắc đến vậy thì cậu tầm 7 tháng, Đỗi Đỗi là 8 tháng, cũng chỉ là tiểu nhãi con vừa mới độc lập đi kiếm ăn.
Tiết Hựu Bạch quay đầu nhìn đàn rái cá biển xa xa, suy đoán nơi này có thể có ba hay mẹ của Đỗi Đỗi hay không.
Rái cá biển thường 5 năm đẻ một lứa, mỗi lứa cơ bản chỉ đẻ một con. Đàn rái cá biển này không lớn, khoảng hơn hai mươi con, trong đó có hai con rái cá biển mẹ đang chăm con. Một con non nhỏ hơn Tiết Hựu Bạch và Đỗi Đỗi vài tháng, nhưng đã học được cách tự kiếm ăn, hôm nay chính là nó cố ý lặn xuống nước kiếm ăn để trêu Tiết Hựu Bạch. Một con non khác rất nhỏ, chỉ bằng em bé mới sinh của loài người, mắt còn chưa mở, chắc là mới sinh không lâu, giờ đang ngủ ngon lành trên bụng mẹ.
Những con rái cá biển khác trong đàn tản ra không xa không gần khu rừng tảo bẹ, có ba năm con tụ tập với nhau, có hai con nắm tay nhau ngủ lười biếng, trông rất thoải mái.
Đỗi Đỗi bên cạnh Tiết Hựu Bạch lúc này đã ăn no nê, nhét hòn đá mới nhặt được vào nách, cẩn thận cất giữ. Nó cất xong hòn đá, quay đầu phát hiện Tiết Hựu Bạch đang nhìn mình, lập tức lại nhích tới, dùng miệng chạm chạm vào Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch: "...."
Tật xấu gì đây, cậu vừa rồi quan sát rái cá biển khác thì căn bản không có tật xấu này, tựa hồ chỉ có duy nhất rái cá biển Đỗi Đỗi thích làm động tác nhỏ này.
Tiết Hựu Bạch ở bên này thầm oán, bên kia Đỗi Đỗi dùng ánh mắt vừa đen vừa sáng chờ mong mà nhìn cậu 囧囧. Tuy rằng Tiết Hựu Bạch xuyên thành rái cá biển nhưng lại không nghe hiểu ngôn ngữ của tộc đàn rái cá biển, chỉ có thể dựa vào ánh mắt của Đỗi Đỗi cùng động tác mà suy đoán ý tứ của nó.
Thấy con rái cá biển nhỏ bên cạnh không ngừng chỉ vào nách mình, Tiết Hựu Bạch mới ý thức được ý của nó: Đỗi Đỗi muốn cậu cũng cất hòn đá đi.
Giờ phút này Tiết Hựu Bạch đang nằm ngửa trên mặt biển, trên bụng còn có cục đá nhỏ Đỗi Đỗi mới đưa cho cậu. Cục đá nhỏ kích cỡ vừa vặn tốt, hình dáng cũng thật mượt mà, mặt trên còn có dấu vết sử dụng như bị gõ hiển nhiên đã từng là cục đá thuận tay của Đỗi Đỗi.
Tiết Hựu Bạch nhìn đôi mắt nhỏ chờ mong của Đỗi Đỗi lại nghĩ đến ăn không trả tiền hơn mười mấy con hào bự, da mặt của cậu cũng tính là dày, cũng không từ chối ý tốt rái cá biển nhỏ, cuối cùng vẫn là theo ý muốn của rái cá biển Đỗi Đỗi đem cục đá kia nhét vào nếp uốn dưới nách mình.
Nói thật chứ dung lượng dưới nếp uốn nách của cậu rất lớn, so với tưởng tượng của cậu lớn hơn rất nhiều. Trước kia có đọc được tài liệu liên quan đến rái cá biển thì bên trong có nhắc tới dưới nếp uốn nách của rái cá biển có thể nhét đến mười mấy con thậm chí là hai mươi mấy con nhím biển, lúc đó chỉ nghĩ là một khái niệm số lượng mơ hồ thôi, không nghĩ tới kiến thức đó là sự thật, Tiết Hựu Bạch vẫn bị chấn động như cũ.
Thiên nhiên thật công bằng, nó giao cho mỗi một loại sinh vật một sinh tồn năng lực khác nhau. Nhân loại là như thế, rái cá biển cũng như thế.
Sau khi Tiết Hựu Bạch cất hòn đá, Đỗi Đỗi dường như rất kinh ngạc và hài lòng vì cậu ngoan ngoãn như vậy, vui sướng lặn xuống nước, rồi lại nhanh chóng trồi lên, vội vàng bơi đến bên cạnh Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch đã chấp nhận việc mình biến thành rái cá biển, cũng rất mong chờ thế giới đáy biển xinh đẹp, cậu cũng muốn tận mắt nhìn thấy thế giới đáy biển chân thật. Nhưng khi học Đỗi Đỗi lao đầu xuống, nước biển ập vào mặt, trực tiếp tràn vào miệng mũi cậu.
"Chi chi chi" Tiết Hựu Bạch phát ra tiếng kêu rái cá biển thê thảm.
Đỗi Đỗi đã chui xuống nước dường như nghe thấy Tiết Hựu Bạch kêu thảm thiết liền vội vàng từ trong nước ngoi đầu lên, vội vội vàng vàng mà bơi đến bên người Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch đáng thương hề hề mà nằm ngửa trên mặt biển, trong mũi miệng còn sặc nước, toàn thân rái cá biển nhỏ đáng thương vô cùng.
Chờ lấy lại tinh thần sau khi ho khan giống như thấy được trên mặt Đỗi Đỗi chợt loé rồi biến mất sự bất đắc dĩ. Sau đó, Đỗi Đỗi không lôi kéo cậu xuống nước nữa mà tự mình nhanh chóng lặn xuống nước, rất nhanh lại từ trong nước chui ra về lại bên người Tiết Hựu Bạch, bắt đầu từ dưới nách "hộp bách bảo" đào đồ vật, con hàu, nhím biển, nghêu sò, ...vv, lại ngoan ngoãn mà đưa cho Tiết Hựu Bạch.
Khi Tiết Hựu Bạch đã nhận, Đỗi Đỗi lại bảo cậu đem đồ ăn nhét vào dưới nếp uốn nách cùng với cục đá nhỏ nó thích đặt cùng nhau. Tiết Hựu Bạch minh bạch Đỗi Đỗi là đang dạy cậu cách chứa đồ ăn.
Tiết Hựu Bạch xấu hổ, Đỗi Đỗi này thật là rái cá biển nhỏ thành thật hàm hậu, đây là đem cậu trở thành tiểu nhãi con cái gì cũng không hiểu bắt đầu dạy cậu.
Tiết Hựu Bạch nhận đồ ăn Đỗi Đỗi cho mình, chân thành nói cảm ơn: "Cảm ơn nha".
Cậu hiện tại không có biện pháp nói ngôn ngữ nhân loại, từ "cảm ơn" phát ra cũng là tiếng kêu rái cá biển chi chi kỳ quái, nghe còn rất mềm lại đáng yêu.
Đỗi Đỗi bận bận rộn rộn, trong chốc lát chui vào đáy biển lại trong chốc lát trồi lên, đem con hàu, nhím biển kiếm được một cái lại một cái mà đưa cho Tiết Hựu Bạch. Rất nhanh dưới nếp uốn của Tiết Hựu Bạch đã bị đồ ăn của Đỗi Đỗi lấp đầy. Sau khi Đỗi Đỗi lấp đầy bên này của Tiết Hựu Bạch cũng đem dưới nếp uốn của mình lấp đầy rồi mới bắt đầu nghỉ ngơi, nằm ngửa trên mặt biển, dùng móng vuốt nhỏ của mình sửa sang lại lông mao, hai màng móng chân cũng đạp vào nhau.
Tiết Hựu Bạch xem tốc độ Đỗi Đỗi tìm kiếm đồ ăn thế là đủ rồi, cậu vừa mới đếm sơ sơ một chút là chỉ khoảng nửa giờ, Đỗi Đỗi đã bắt được khoảng mười lăm sáu con hàu và nhím biển.
Này đối với một con rái cá biển nhỏ vừa rời con rái cá biển mẹ tự kiếm ăn đã rất ghê gớm.
Tiết Hựu Bạch dùng ánh mắt khen ngợi nhìn về phía Đỗi Đỗi, tiểu Đỗi Đỗi đang chuyên tâm mà chải chuốt lông chính mình không chú ý tới.
Một ngày của rái cá biển phần lớn thời gian đều chải chuốt lông mao của mình, bảo trì lông sạch sẽ tơi xốp vì chống lạnh cũng như giữ ấm. Khi Tiết Hựu Bạch nhìn về phía Đỗi Đỗi cảm giác được lòng bàn tay mình có chút lạnh, đôi tay theo bản năng bưng kín gương mặt chính mình bắt đầu xoa nắn giữ ấm.
Hành động này là động tác thường thấy của rái cá biển, vì lòng bàn tay là nơi duy nhất trên cơ thể chúng không có lông, chúng cần giữ ấm cho lòng bàn tay mọi lúc. Trong mắt con người, hành động này trông như đang làm nũng.
Tiết Hựu Bạch che lại gương mặt chính mình, quay đầu đi xem Đỗi Đỗi, phát hiện Đỗi Đỗi đang làm động tác giống cậu, cũng che che mặt.
Hai vuốt rái cá biển nhỏ che che mặt cậu nhìn tui, tui nhìn cậu, hai mặt nhìn nhau rất là đáng yêu.
Đỗi Đỗi xoa mặt xong, nhanh chóng phát hiện lông trên người Tiết Hựu Bạch rối bù, chưa được chải chuốt cẩn thận.
"Anh anh anh..." Nó kêu lên với Tiết Hựu Bạch bằng giọng non nớt, sốt ruột vẫy vẫy hai tay nhỏ, ra hiệu động tác chải lông.
Nhưng mà Tiết Hựu Bạch vừa mới trở thành rái cá biển không đủ sáu giờ chỉ có lung tung mà xoa xoa bóp xoa trên người chính mình, không hề có kết cấu.
Làm một người thiếu chút nữa trở thành nhân sĩ chuyên viên chăn nuôi động vật, Tiết Hựu Bạch biết nếu cậu không chải chuốt lông tốt có khả năng ban đêm trên biển hạ nhiệt độ liền bị sống sờ sờ mà đông chết.
Rái cá biển vốn dĩ sinh sống ở vùng biển lạnh giá, giữ ấm là việc bắt buộc của mỗi con rái cá biển con phải biết.
Đỗi Đỗi luôn để ý đến Tiết Hựu Bạch, hiển nhiên là phát hiện Tiết Hựu Bạch đến lông trên người mình cũng không biết chải chuốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kinh ngạc, cả con rái cá biển như "đơ" ra, ngơ ngác nhìn Tiết Hựu Bạch.
Tiết Hựu Bạch nhìn bộ dáng nhỏ ngơ ngác của nó đến có chút ngượng ngùng, trong lòng lại mềm nhũn. Nếu cậu hiện tại vẫn là nhân loại thì cậu hận không thể mở cả hai tay ôm nhóc đáng yêu trong lòng ngực mà nắn bóp một phen.
Trên thế giới sao lại có loài động vật nhỏ đáng yêu như thế này?
Đỗi Đỗi ngẩn người cũng không lâu, đại khái chỉ mười mấy giây. Sau đó, nó bỗng "thở dài" một hơi thật sâu, cái kiểu thở dài ấy đặc biệt giống người lớn đóng vai ông cụ non, vừa nghiêm túc vừa buồn cười.
Khi Tiết Hựu Bạch trong lòng cười nhạo Đỗi Đỗi thì Đỗi Đỗi đã bơi lại gần cậu, sau đó vươn hai móng vuốt hướng tới trên người cậu mà sờ soạng qua lại.
Tiết Hựu Bạch ngoài ý muốn lại khiếp sợ, làm gì vậy nè?
Sau đó cậu nhìn đến Đỗi Đỗi đang cúi đầu dùng móng vuốt nhỏ của chính mình nghiêm túc hoặc nói là "nhận mệnh" bắt đầu thay cậu sửa sang lại da lông trên người.
Tiết Hựu Bạch cảm thấy động tác này thủ pháp này của Đỗi Đỗi nhìn rất quen mắt, sau đó cậu quay đầu nhìn về phía phụ cận rong biển cách đó không xa có một đôi mẹ con rái cá biển.
Giờ phút này, rái cá biển mẹ đang hết sức chuyên chú chải chuốt lông cho con, làm cho lông của nó tơi xốp, để nó có thể chống lạnh.
Thủ pháp cùng tư thế Đỗi Đỗi chải vuốt da lông cùng vị rái cá biển mẹ giống như như đúc.
Tiết Hựu Bạch: “.…”
Đỗi Đỗi đây là đem hắn thành tiểu nhãi con?
————
Tác giả có lời muốn nói:
Rái cá biển nhỏ Đỗi Đỗi: tâm mệt, mang em bé to xác thật khó.
Tiết- vô tội- Hựu Bạch: tui thật sự không phải em bé to xác, tui chỉ là không thuần thục thôi!
Editor: tui thật sự không biết dịch con rái cá biển kêu sao, kiếm các video về tiếng kêu của nó xong tui vẫn không biết dịch sao 😭😭😭.
Nhân tiện thì tạm thời Đỗi Đỗi sẽ được kêu là "nó" nhé. Nhưng trong xưng hô của Tiết cưng sẽ là "anh".