Từ nhỏ Tiết Hựu Bạch có một ước mơ là trở thành nhân viên chăn nuôi vườn bách thú, mỗi ngày làm việc chính là cùng các động vật nhỏ đơn thuần đáng yêu ở chung.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiết Hựu Bạch trải qua nhiều vòng thi tuyển chọn gắt gao, cuối cùng cũng nhận được lời mời làm việc tại vườn thú lớn nhất thành phố. Cậu hào hứng nhận việc, bắt đầu một tháng thực tập.

Công việc này trong mắt người ngoài có lẽ là buồn tẻ vô vị, cả ngày giao tiếp cùng động vật, cách ly với xã hội. Nhưng mà đối với người không am hiểu giao tiếp như Tiết Hựu Bạch mà nói, cậu ứng phó không nổi với quan hệ con người, khi ở cùng động vật là vui vẻ nhất, vô cùng đơn giản, đặc biệt nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên đi thực tập, vườn trưởng vườn bách thú không phân công cụ thể loài động vật mà Tiết Hựu Bạch phụ trách, chỉ dẫn cậu đi một vòng làm quen toàn bộ khu vực vườn thú, để cậu hiểu biết về nơi làm việc sau này.

Khu thú dữ lớn, khu động vật ăn cỏ, khu chim bay, khu thủy cung, vân vân, vườn thú của họ quy mô lớn, diện tích rộng, số lượng loài động vật nuôi dưỡng phong phú, Tiết Hựu Bạch nhìn thấy lòng tràn đầy vui mừng, đôi mắt không tự giác sáng lên.

Vườn trưởng vườn bách thú nhìn ra được cậu là thật sự thích động vật, đối với người mới này rất hài lòng. Khi giữa trưa ở nhà ăn nhân viên, viện trưởng vườn bách thú cùng Tiết Hựu Bạch trò chuyện: "Nửa tháng trước đồng trí ở trạm cứu trợ động vật hoang dã đưa tới một bé con rái cá biển bị vứt bỏ, sau sáu bảy tháng trị liệu cùng điều trị đã đạt tới điều kiện để thả về tự nhiên. Buổi chiều các đồng chí trạm cứu trợ sẽ thả về tự nhiên, nếu cậu cảm thấy hứng thú có thể cùng qua đó xem, coi như thêm kiến thức".

Tiết Hựu Bạch vừa nghe, nháy mắt liền hứng thú, vội vàng gật đầu: "Vườn trưởng, tôi đồng ý tôi đồng ý, buổi chiều tôi nhất định sẽ đi" 

Tiết Hựu Bạch ăn xong cơm trưa, liền vui vẻ về ký túc xá của nhân viên nghỉ trưa, chờ tới buổi chiều cùng các đồng chí trạm cứu trợ động vật phóng sinh bé rái cá biển con.

Lo lắng cho lượng tri thức dự trữ của mình không đủ, Tiết Hựu Bạch nước tới đít mới ôm chân Phật, tìm rất nhiều tư liệu chuyên nghiệp về rái cá biển đọc. Đọc một hồi, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt dần sụp xuống, cậu không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, bất giác ngủ thiếp đi.

Chao đảo, khi Tiết Hựu Bạch tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện mình đang ở trong một chiếc thùng hàng không chật hẹp, xoay người cũng khó khăn.

Cậu nhìn ra ngoài qua khe hở của thùng, phát hiện bên ngoài là biển rộng mênh mông, còn chiếc thùng hàng không cậu đang ở thì đang trên một chiếc thuyền nhựa nhỏ, lắc lư chòng chành, trôi nổi trên mặt biển.

Tiết Hựu Bạch dần dần cảm thấy không thích hợp, cậu rõ ràng là đang ở ký túc xá nhân viên nghỉ trưa như thế nào lại bị bỏ vào trong lồng? Cậu là bị bắt cóc sao?.

Nhưng chiếc thùng này nhỏ như vậy, một người đàn ông cao một mét tám như cậu, làm sao bị nhốt vào được?

Sau khi Tiết Hựu Bạch ý thức được vấn đề, lập tức cúi đầu xem chính mình. Vừa nhìn thấy, cậu thiếu chút sợ tới mức ngừng thở.

Cậu nhìn thấy nửa người dưới chính mình biến thành một cục dài dài tròn tròn, một mảnh đen tuyền, lông mọc đầy rắn chắc. Nhất là ở phía dưới của hai cái móng vuốt nhỏ là một lớp màng, hình dạng thoạt nhìn giống như cái mái chèo thuyền.

Tiết Hựu Bạch mặt đầy khiếp sợ.

Cậu lại giật giật, vươn đôi tay của chính mình lên phía trước. Nơi này làm gì có đôi tay nào, giờ phút xuất hiện trước mặt cậu là đôi móng vuốt nhỏ tròn tròn cuồn cuộn lông xù! 

Cậu cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh, không khống chế được mà đem hai móng vuốt nhỏ ấn ở trên má.

Tiết Hựu Bạch: "......"

Rốt cuộc cậu cũng hiểu, không biết vì sao cậu lại biến thành một con rái cá biển!

Hơn nữa nhìn cái thân thể có thể nhét vừa thùng hàng không này, cậu có lẽ là một con rái cá biển con khoảng 6-8 tháng tuổi, vẫn còn là một con rái cá biển vị thành niên.

Vài người trên thuyền xách theo thùng hàng không bắt đầu nói chuyện.

"Tìm được một đàn rái cá biển ở phụ cận hải vực, chuẩn bị thử đem bé rái cá biển số 1061 thả về"

"Chuẩn bị thử tới gần đàn rái cá biển, thuyền nhựa giảm tốc độ, chuẩn bị huyền đình, tận lực không quấy nhiễu tộc đàn".

Mấy đồng chí trạm cứu hộ động vật hoang dã bận rộn mà chuẩn bị sẵn sàng, sau đó xách Tiết Hựu Bạh trong lồng lên, phóng lên thuyền biên. Nhân viên cứu trợ làm việc cùng bé rái cá ra cảm tình, lải nhải nói với nó: " Số 1061, mày muốn đi, baba luyến tiếc mày, mày sẽ nhớ tao không?"

Tiết Hựu Bạch ngẩng đầu, nhìn người trước mặt che đến kín mít, trên người cũng khoác áo khoác dài đen tuyền, vừa nhìn qua giống như một con rái cá biển thành niên.

"Rái cá biển thành niên"-BaBa còn đang cùng rái cá nhỏ nói chuyện: "Số 1061, sau khi trở lại biển không cần nhớ baba, cũng không nên dễ dàng tiếp cận con người, ngoan ngoãn cùng tộc đàn sống chung, chờ mày thành niên liền tìm vợ sinh thật nhiều nhãi con. Đến lúc đó có cơ hội, tao sẽ xa xa mà đến xem mày. Vốn dĩ định lấy cho mày cái tên nhưng lãnh đạo nói sớm muộn gì mày cũng sẽ đựợc thả về tự nhiên, không nên cùng con người quá nhiều liên hệ, cho nên chỉ đánh số cho mày... Mày đi rồi, baba nhất định sẽ nhớ mày"

Khi "Rái cá thành niên" lưu luyến không rời, đồng sự của hắn đã kêu hắn: "Baba của rái cá nhỏ, đem bé rái cá biển lại đây, bỏ vào trong biển để cho nó thử tiếp cận tộc đàn".

Rái cá biển là động vật có vú nhỏ nhất trên hải dương, có lối sinh hoạt quần cư, chúng có thói quen cùng tiểu đồng bọn chung đàn sinh hoạt cùng nhau.

Khác với rái cá nước ngọt, rái cá biển dành phần lớn cuộc đời ở biển, ngủ, ăn, chơi đùa, sinh sản, một loạt các hoạt động đều diễn ra ở biển. Rái cá biển thích sống trong những khu rừng tảo bẹ rậm rạp dưới biển, chúng thường nằm ngửa trên mặt biển, khi kiếm ăn thì lẻn xuống đáy biển, khi ngủ thì quấn tảo biển quanh người, còn nắm tay nhau với bạn bè nhỏ để tránh bị dòng nước cuốn trôi và lạc đàn.

Rái cá biển cũng là động vật phi thường thông minh, chúng nó sẽ sử dụng cục đá như công cụ mở vỏ sò, mở nhím biển, trực tiếp ăn thịt tươi ngon bên trong.

Tiết Hựu Bạch vừa hồi tưởng lại những kiến thức về rái cá biển mà cậu đã học được trong sách vở và trong quá trình thực tập, cánh cửa thùng hàng không trước mặt cậu bị mở ra, trong nháy mắt, Tiết Hựu Bạch đầu hướng xuống, bị “ném” xuống biển.

"Ầm" một tiếng, Tiết Hựu Bạch bỗng nhiên tiếp xúc với nước liền theo bản năng muốn giãy giụa, tứ chi lộn xộn hết cả lên.

Lúc cậu cho rằng mình sẽ từ từ chìm xuống mà chết đuối thì bàn tay đã biến thành móng vuốt có lớp màng bỗng phát huy tác dụng, cậu không chỉ từ dưới nước bơi lên, lại còn nổi trên mặt nước, hơn nữa hai bàn tay theo bản năng xoa vào nhau, bắt đầu vui sướng xoay vòng vòng.

Ngây thơ chất phát, siêu đáng yêu.

Tiết Hựu Bạch: "....."

Không không không, này không phải là cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đáng yêu như vậy!

Baba tiểu rái cá biển đem chính mình ăn mặc kín mít đứng trên thuyền phất tay, trong giọng nói có ý cười: "Cục cưng, đừng làm nũng nữa, đi đi, đàn của mày ở bên kia, chúc mày may mắn nhé".

--------------

Đôi lời của editor: nó dài quá nên tui chia ra nhó 😋

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play