Đỗi Đỗi đột nhiên bị đánh, ngơ ngác ngẩng đầu lên, con nhím biển đang ăn dở rơi xuống bụng. Nó dùng hai chân trước ôm đầu, trông rất đáng thương và vô tội. Nó không hiểu vì sao mình lại bị đánh!
Tiết Hựu Bạch vừa đánh xong đã hối hận, vội vàng dùng hai chân trước xoa xoa gáy nó, vừa xoa vừa thổi: "Phù, phù, không đau không đau!"
Vừa rồi cậu lỡ tay đánh Đỗi Đỗi một cái, không mạnh lắm, chẳng đau chẳng ngứa. Nhưng Đỗi Đỗi rất thù dai, lần đầu tiên bị đánh đã ghi hận cậu rất lâu, phải dỗ dành mãi nó mới chịu thôi. Cậu lo nó lại để bụng, đành phải đi trước một bước nhận sai dỗ dành nó.
Từ nhỏ Tiết Hựu Bạch đã mơ ước làm nhân viên chăm sóc động vật, cậu luôn kiên nhẫn với động vật nhỏ. Nhưng cậu dám thề rằng tất cả sự kiên nhẫn cả đời cộng lại cũng không bằng dành cho một mình Đỗi Đỗi.
Nếu so sánh mối quan hệ giữa cậu và động vật, cậu đã tự định nghĩa mình là "nhân viên chăn nuôi" của con rái cá biển nhỏ này. Đây là một con vật nhỏ cần cậu, ỷ lại cậu, và cậu nguyện dùng hết khả năng để chăm sóc nó thật tốt.
Từ khi biến thành rái cá biển đến giờ, thỉnh thoảng Tiết Hựu Bạch cũng nhớ về cuộc sống con người. Cậu thường nghĩ, nếu ngày đó mình không biến thành rái cá biển, mà tiếp tục làm nhân viên vườn thú, thì sẽ được phân công chăm sóc con vật nào?
Câu hỏi này có lẽ vĩnh viễn không có đáp án. Nhưng hiện tại, điều quan trọng là phải chăm sóc tốt cho Đỗi Đỗi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play