Beta : Meo
Bác sĩ Tạ không biết lấy tự tin từ đâu ra, lại dám công khai khiêu khích Trần quản gia:
“Trì tổng xưa nay không thể dung nổi hạt cát trong mắt, ngươi đã nghĩ đến hậu quả nếu chuyện này để Trì tổng biết được chưa?”
Ánh mắt Trần quản gia nheo lại, giọng trầm xuống:
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Bác sĩ Tạ mặt không đổi sắc, dám đối mặt trực diện với Trần quản gia:
“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một câu.”
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng ngột ngạt.
Tạ Cảnh Từ nhìn trái ngó phải, cảm thấy bản thân không chen lời vào nổi, liền thức thời lựa chọn giữ im lặng.
Đột nhiên, cậu thoáng thấy nơi khe cửa phòng có một vạt áo trắng dưới ánh trăng vụt qua—màu sắc ấy, cậu chỉ từng thấy ở ông chủ .
Ồ hô, thì ra ông chủ cũng có sở thích "nghe trộm sau tường" thế này.
Biết ông chủ đang ở gần, Tạ Cảnh Từ lập tức vững tâm hơn—tuy nói thật ra ban nãy cậu vốn cũng không quá hoảng. Cùng lắm thì cuốn gói chạy lấy người, chân trần không sợ đi giày rách, bị sa thải với cậu chẳng phải chuyện gì đáng sợ.
Lúc Tạ Cảnh Từ còn đang thất thần, bên kia căng thẳng cũng đã có kết quả.
Trần quản gia tựa hồ không đấu lại bác sĩ Tạ , đành nhún nhường trước:
“Ta sẽ báo cáo sự thật với thiếu gia.”
Nhưng bác sĩ Tạ đâu dễ bỏ qua như vậy, ánh mắt hắn liếc về phía Tạ Cảnh Từ, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng .
Tạ Cảnh Từ bĩu môi, người này sao lại trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu? Tối qua ở trước mặt ông chủ đâu có cái bộ dạng này.
Hành động nhỏ đó của cậu không thoát khỏi tầm mắt bác sĩ Tạ , lập tức làm sắc mặt người nọ trầm xuống.
Bác sĩ Tạ lên tiếng, giọng đã chẳng còn chút hòa nhã nào:
“Ngươi cố ý hành hung Cẩm Lý là sự thật. Đừng tưởng chỉ cần nói vài câu đùa là có thể dễ dàng thoát tội.”
Bị khiêu khích lần nữa, Tạ Cảnh Từ cũng không né tránh, ngẩng đầu nhìn thẳng bác sĩ Tạ . Chuyện đến nước này, cậu không ngại đứng ra gánh tội thay nguyên chủ. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ im lặng để người ta tha hồ chỉ trích, phán xét vô lý.
Huống chi, bác sĩ Tạ bám riết lấy chuyện này, căn bản không phải vì lo cho Cẩm Lý, mà chỉ vì cá nhân hắn nhìn không vừa mắt mà thôi.
Vẻ mặt Tạ Cảnh Từ trở nên nghiêm túc, ánh mắt không hề chớp lấy một lần mà nhìn thẳng vào đối phương:
“Xin hỏi bác sĩ Tạ , ngài có thực sự tận mắt thấy tôi đánh Cẩm Lý không?”
Nếp nhăn giữa mày bác sĩ Tạ càng hằn rõ hơn, ánh mắt nhìn Tạ Cảnh Từ cũng thoáng dao động:
“Ta thấy tận mắt thì sao?”
Tạ Cảnh Từ lạnh giọng tiếp lời, không cho đối phương cơ hội giải thích:
“Vậy vì sao lúc đó ngài không can ngăn? Lại lựa chọn đứng nhìn như không thấy? Tại sao đến giờ tra xét rồi mới chịu mở miệng? Phải chăng trong mắt ngài, nếu không bị điều tra thì đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến?”
Một bác sĩ thú y mà nhìn thấy động vật bị ngược đãi còn có thể dửng dưng, ngay cả hành vi nghề nghiệp cơ bản nhất cũng không giữ được—còn tư cách gì để mở miệng phán xét người khác?
Có đôi khi, kẻ đứng ngoài chỉ im lặng không nói—chẳng phải cũng là một dạng đồng lõa trong bạo lực sao?
Bác sĩ Tạ bị vặn hỏi đến mức á khẩu, không tìm được lời đáp trả. Hắn như thể lần đầu tiên thật sự "nhìn rõ" Tạ Cảnh Từ, trên mặt thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
“Ta chẳng qua chỉ muốn cho ngươi một cơ hội, ai ngờ ngươi lại tự khiến chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.”
“Ồ?”
Tạ Cảnh Từ cố tình kéo dài giọng, vẻ mặt như cười như không,
“Cảm ơn ngươi đã bao che cho ta nhé.”
Giọng cậu không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh thế này, ai nấy đều nghe rõ ràng từng chữ:
“Trì tổng xưa nay không thể dung nổi một hạt cát trong mắt đó nha~”
Hai câu nói, giống như từng cái tát vang dội, đánh thẳng vào mặt bác sĩ Tạ đến đỏ bừng, rung rinh.
Đúng lúc ấy, Trần quản gia bật cười ngắn một tiếng, càng khiến sắc thái trào phúng bốc lên đỉnh điểm.
Những người bị kéo đến làm chứng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều lựa chọn cúi đầu im lặng. Bọn họ không có gan lớn như Tạ Cảnh Từ, không dám "vung miệng múa môi" ở chốn này.
Dùng một từ để hình dung biểu cảm của bác sĩ Tạ lúc này, có lẽ chỉ có thể là “bảy sắc cầu vồng " —đủ loại cảm xúc lẫn lộn, không ngừng biến đổi. Hắn trừng mắt nhìn Tạ Cảnh Từ, ánh mắt tựa như có ngầm sóng cuộn trào dữ dội.
Tạ Cảnh Từ rất muốn làm một cái mặt quỷ để “đáp lễ”, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy quá mất hình tượng, đành thôi.
Dù sao thì... cậu vốn cũng chẳng có hình tượng gì đáng giữ gìn.
Tạ Cảnh Từ cảm thấy, nếu không phải nơi này đông người như vậy, bác sĩ Tạ tám phần đã sớm xông lên đấm cậu mấy cú cho hả giận. Nghĩ vậy, cậu lặng lẽ dịch chân lui về sau hai bước, đứng nấp sau lưng Trần quản gia—xét tình hình trước mắt, vị quản gia này xem ra đang nghiêng về phía cậu
Trần quản gia cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ liếc mắt về phía cậu một cái, coi như ngầm đồng ý hành động nhỏ kia.
Sau đó ông đưa mắt nhìn quét một lượt tất cả những người đang có mặt.
“Các ngươi đi trước đi. Sau này nếu cần, ta sẽ gọi từng người đến hỏi lại.”
Đám người kia vốn đã đứng ngồi không yên, giờ nghe được lời này, giống như trút được gánh nặng, lập tức xoay người rời đi, không chút do dự.
Trần quản gia lúc này mới quay sang nhìn Tạ bác sĩ, người duy nhất còn chưa rời khỏi, mở miệng nhắc khéo:
“Bệnh viện vẫn còn nhiều việc cần người xử lý, nếu bác sĩ Tạ bận rộn, có thể đi trước.”
Lời này rõ ràng là đang cho bác sĩ Tạ một bậc thang để bước xuống.
Tạ Cảnh Từ âm thầm cảm thán—quả không hổ là quản gia lão luyện, thật biết cách giữ thể diện cho người khác.
Bác sĩ Tạ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu bỏ đi, sải bước nhanh đến mức như gà trống thua trận, hùng hổ mà bất lực.
Tạ Cảnh Từ thầm tổng kết: chết vì sĩ diện, khổ cái thân.
--
Cửa vừa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người – Tạ Cảnh Từ và quản gia Trần.
Thấy quản gia Trần quay lại, Tạ Cảnh Từ lập tức đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt len lén liếc về cánh cửa bên kia.
Người đi hết rồi, sao ông chủ còn chưa ra?
Quản gia Trần nhận ra động tác của cậu , hỏi:
“Cậu đang nhìn gì thế?”
Tạ Cảnh Từ lắc đầu,
“Không nhìn gì cả.”
Nếu ông chủ không muốn ra mặt, thân là người làm công như cậu cũng nên giả vờ không biết gì thì hơn.
Nhưng ai ngờ cậu vừa dứt lời, cánh cửa kia đã mở ra , Trì Phi Dữ ngồi trên xe lăn đi đến bên cạnh quản gia Trần.
Quản gia Trần hơi khom người, sắc mặt không mấy bất ngờ, nhưng ánh mắt thì có chút kinh ngạc, như thể không ngờ Trì Phi Dữ sẽ xuất hiện.
Tạ Cảnh Từ đột nhiên có cảm giác như mình đang bị đưa ra đối chất trong một buổi xét xử.
Cậu không chịu nổi bầu không khí im lặng, liền lên tiếng:
“Chuyện cẩm lý có liên quan đến tôi thì đúng là không sai, nhưng tối qua con mèo nhỏ đó tuyệt đối không phải tôi làm bị thương. Nếu là tôi, thì cũng chẳng cần tốn công đi cứu nó.”
Trì Phi Dữ xoay chuỗi hạt trong tay, sắc mặt khó đoán, đối mặt với ánh nhìn thấp thỏm của Tạ Cảnh Từ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng:
“Tôi biết.”
Ba chữ ngắn ngủi khiến Tạ Cảnh Từ nhẹ cả người.
“Người làm tôi đã tra ra rồi. Còn về cậu... bị khấu nửa tháng lương, tiền thưởng cuối năm giảm một nửa.”
Tạ Cảnh Từ vừa thở ra được một hơi thì lại nghẹn lại. Mặt mũi ủ rũ, giọng mang theo chút tủi thân:
“Ông chủ à, tiền lương tôi gần như bị khấu sạch rồi. Tháng sau chẳng còntiền ăn cơm nữa đâu.”
Trì Phi Dữ nhướng mày:
“Không phải vẫn còn một nửa à?”
Đôi mắt nhỏ của Tạ Cảnh Từ đầy u oán:
“Lần trước ở hoa viên, ngài cũng nói sẽ trừ lương tôi mà.”
“Lần đó là nói đùa.”
Khóe miệng Tạ Cảnh Từ co giật , cậu thật sự chẳng thấy chút nào giống nói đùa.
Trì Phi Dữ gõ gõ tay lên tay vịn xe lăn, giọng đột nhiên lạnh hẳn đi:
“Tôi không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.”
“Nhất định sẽ không có lần sau!” , Tạ Cảnh Từ lập tức đảm bảo. Cậu do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy… cẩm lý bị thương có nghiêm trọng không?”
Trì Phi Dữ hỏi lại:
“Cậu làm, chẳng lẽ không rõ?”
“Tôi chỉ muốn biết tình trạng hiện tại thôi…”
“Không bị thương nặng, chỉ hơi hoảng loạn một chút.”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Cảnh Từ âm thầm rủa tên nguyên chủ: gây họa xong lại cao chạy xa bay, để mình phải đi thu dọn hậu quả.
Trì Phi Dữ không có ý tiếp tục nói thêm, liền lạnh nhạt lên tiếng:
“Cậu có thể đi rồi.”
“Còn một câu hỏi nữa.” – Tạ Cảnh Từ vội vàng chen lời –
“Ông chủ, ngài định xử lý kẻ ngược đãi mèo như thế nào?”
Trì Phi Dữ ngước mắt lên, ánh nhìn sâu thẳm khó lường đối diện với ánh mắt của Tạ Cảnh Từ.
Tạ Cảnh Từ siết chặt tay lại, nhưng vẫn cứng đầu không dời ánh mắt.
Cuối cùng, Trì Phi Dữ dời mắt trước, lạnh nhạt nói:
“Chuyện này không liên quan đến cậu, không cần biết.”
Tạ Cảnh Từ còn định nói gì nữa, nhưng quản gia Trần đã tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt hắn.
“Mời.”
Giọng điệu lễ phép, nhưng thực chất là ra lệnh đuổi khách.
Tạ Cảnh Từ tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Quản gia Trần chắp tay đứng sau lưng Trì Phi Dữ, cung kính mà lặng lẽ.
Trì Phi Dữ lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt hắn, có một bóng người xuất hiện – dường như đang giận dỗi, cúi đầu đi về phía trước.
Mãi đến khi bóng dáng ấy khuất sau góc tường, Trì Phi Dữ mới thu lại ánh nhìn.
Hắn xoay xe lăn lại, ánh sáng ngoài cửa sổ kéo bóng hắn dài lê thê, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
“Trì Đường Châu khi nào đến?”
Quản gia Trần đáp:
“Lão gia nói sẽ về dùng bữa trưa cùng ngài.”
Trì Phi Dữ cười khẩy, như thể giễu cợt điều gì.
Hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường , 11 giờ 30, thời gian vừa đúng.
“Đẩy tôi đến đại sảnh.”
Quản gia Trần vâng lời, đẩy xe đi. Dọc hành lang dài dằng dặc, cả hai đều im lặng. Không khí dần trở nên ngột ngạt, đến khi vào tới đại sảnh, không khí gần như đặc quánh lại.
Một người đàn ông mặc âu phục ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, có gương mặt rất giống Trì Phi Dữ, thần thái lười biếng.
Có vẻ buổi sáng hắn đã cố ý làm tóc, nhưng đến trưa thì vài sợi tóc mái đã rũ xuống, lại càng thêm vẻ tùy tiện.
Nghe tiếng động, Trì Đường Châu quay đầu, năm tháng dường như đặc biệt ưu ái hắn – không một nếp nhăn trên gương mặt.
“Sao còn ngồi xe lăn? Mấy bước cũng không muốn đi à?”
Giọng nói mang theo bất đắc dĩ, như một người cha bất lực trước đứa con lười biếng nhưng lại chẳng nỡ mắng.
Sắc mặt Trì Phi Dữ lạnh tanh, giọng nói không hề có cảm xúc:
“Đột nhiên đến, có chuyện gì sao?”
Trì Đường Châu thở dài, bước đến cạnh hắn, cúi người, tay đặt lên lưng ghế xe lăn:
“Muốn hỏi xem cậu có thích món quà tôi tặng không.”
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt:
“Tiếng kêu của nó… có phải rất dễ nghe không?”
Trì Phi Dữ không hề liếc hắn một cái, mặt vô cảm mở miệng:
“Buông tay.”
---
Tạ Cảnh Từ rời khỏi chỗ Trì Phi Dữ, trong lòng vẫn đầy phẫn uất.
Không cho biết thì thôi, đúng là đồ nhỏ mọn!
Cậu chậm rãi đi đến vườn hoa, còn chưa tìm thấy Trần Trừng thì đã bị gọi đi chuyển đồ – nghe nói có người sắp xếp sẵn chỗ ở cho hắn, hiện tại phải đến biệt thự thu dọn.
Có vẻ chuyện khá gấp, Tạ Cảnh Từ còn chưa kịp hỏi rõ đã bị người ta đẩy đi.
Đến khi hoàn hồn lại, cậu đã đứng trước một căn biệt thự nào đó, tay ôm một cái rương cao gần nửa người.
Cái rương không quá nặng, nhưng ôm như vậy thật sự che hết tầm nhìn.
Tạ Cảnh Từ nghiêng đầu cố gắng nhìn đường, vừa đi được hai bước, thì bị người gọi lại.
“Này, cậu! Gọi cậu đó!” – Một phụ nữ đi giày cao gót bước đến, tay cầm cây chổi, tay còn lại kéo theo một chiếc xe lăn
“Cậu định lên tầng ba đúng không? Cái này cũng mang lên bảo dưỡng giùm luôn đi.”
“Tôi cầm không…”
Tạ Cảnh Từ còn chưa nói xong, người phụ nữ đã hấp tấp bỏ đi, để lại cậu đứng đó một mình đầy khó xử.
Cậu thở dài – rắc rối cứ nối tiếp rắc rối, tay đâu ra mà đẩy thêm xe lăn nữa?
Tạ Cảnh Từ và chiếc xe lăn nhìn nhau hồi lâu, rồi nhớ lại cảm giác chạy thử xe hôm trước.
Im lặng trong chốc lát, hắn ngó quanh, thấy không ai ở gần, liền ngồi phịch xuống xe lăn.
--