Beta : Meo

Vừa to vừa nhỏ đúng lúc, vừa mềm vừa cứng vừa phải ,  đúng là cái xe lăn tuyệt hảo 

Thế nhưng Tạ Cảnh Từ vẫn không yên tâm, nhìn dáo dác xung quanh. Đại khái là do có tật giật mình, cậu  luôn có cảm giác sẽ có ai đó bất ngờ xuất hiện từ một góc nào đó.

Cậu tự an ủi mình: không ai nói xe lăn là không được dùng cả, chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà, chắc không sao đâu.

Tốc chiến tốc thắng là thượng sách!

Tạ Cảnh Từ dựa theo động tác của Trì Phi Dữ tối qua, vươn tay định bấm nút điều khiển trên tay vịn. Nhưng khổ nỗi, cái nút lại quá nhiều, mà khi đó ánh sáng lờ mờ, hắn chẳng nhớ rõ Trì Phi Dữ đã bấm cái nào.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Cảnh Từ hơi lúng túng.

Chắc là cái bên trái kia rồi… đi!

Mang theo một chút không chắc chắn, Tạ Cảnh Từ ấn xuống cái nút ,  giây tiếp theo, xe lăn lao đi như tên bắn.

Gió vù vù thổi bên tai, Tạ Cảnh Từ hoảng hốt ôm chặt cái thùng giấy trong tay, chỉ sợ nó bay thẳng vào mặt mình.

Cậu thở phào nhẹ nhõm ,  căn phòng này to thật, đến mức có thể lái xe lăn bên trong.

Khung cảnh trước mắt vùn vụt lùi lại phía sau, Tạ Cảnh Từ bất ngờ phát hiện cảm giác lái xe lăn cũng khá vui, cậu đung đưa chân, nghêu ngao hát một đoạn ca khúc không rõ tên. Nhưng chưa vui được bao lâu, cậu đột nhiên trợn tròn mắt.

Lúc nãy bị cái thùng giấy che khuất tầm nhìn, giờ gần đến nơi mới nhận ra trước mặt có một bức tường!

Không kịp giảm tốc độ, cậu vội vàng bẻ lái đổi hướng, xe lăn xoay một vòng tại chỗ, còn thùng giấy thì nghiêng về một bên như muốn rớt xuống.

Tạ Cảnh Từ cuống cuồng giữ lấy thùng giấy, theo bản năng muốn đứng dậy, kết quả chân không đứng vững, “bịch” một tiếng ngã ngồi xuống đất.

Mông chạm đất đau điếng, nhưng cậu cũng may mắn giữ được cái thùng giấy. Nó lắc lư mấy cái rồi cuối cùng cũng yên vị trong lòng cậu. 

Cậu thở phào ,  ngoài cái mông hơi đau, còn lại vẫn nguyên vẹn.

Ngay lúc này, một bàn tay có khớp xương rõ ràng chìa ra trước mặt Tạ Cảnh Từ, còn cầm theo mấy tờ khăn giấy vừa rơi ra ngoài.

Tạ Cảnh Từ sững người mất một lúc, mới nhận ra đồ trong thùng bị rớt ra. Cậu  mở miệng:

“Cảm ơn, đặt ở trên cùng giùm tôi… Hả, ông chủ!”

Trì Phi Dữ mặt không cảm xúc “ừ” một tiếng, đưa tay bỏ khăn giấy trở lại vào thùng.

Tạ Cảnh Từ suýt nữa ôm không nổi cái thùng, lắp bắp hỏi:

“Ngài… Ngài đến từ khi nào vậy?”

“Từ đầu.”

Nói cách khác  là đã  chứng kiến toàn bộ quá trình.

Tạ Cảnh Từ lặng lẽ úp đầu lên thùng giấy, giọng thê lương như người không còn gì để mất:

“Tôi còn cơ hội ngụy biện không?”

Trì Phi Dữ hỏi lại:

“Cậu thấy sao?”

“Tôi cảm thấy… vẫn còn có thể.” – Tạ Cảnh Từ cố gắng vùng vẫy, thò đầu ra – “Lúc nãy tôi thật ra đang biểu diễn tạp kỹ!”

Trì Phi Dữ ngả lưng tựa ghế, nhàn nhã nhìn hắn:

“Vậy biểu diễn thêm vài lần nữa đi.”

“À… xương cụt tôi không đồng ý, có thể tính là tai nạn lao động được không?”

“Hử?”

Bị Trì Phi Dữ nhìn chằm chằm, Tạ Cảnh Từ lại rụt đầu vào, chán nản nói:

“Đồ nhiều quá tôi ôm không xuể, lần sau tôi nhất định không trốn việc nữa.”

“Vì sao cậu không đặt cái rương lên xe lăn rồi đẩy đi?”

Một câu nói khiến Tạ Cảnh Từ như bị sét đánh ngang tai, đơ người tại chỗ.

Còn có cách này sao?!

Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ. Cậu hoài nghi ,  ông chủ đang cười nhạo mình! Cậu bĩu môi, đặt thùng giấy lên xe lăn, bò dậy khỏi mặt đất, còn không quên xoa xoa cái mông đang ê ẩm.

Trì Phi Dữ nhìn bộ dạng của cậu , tâm trạng đang không vui vì gặp Trì Đường Châu cũng dịu đi đôi chút. Hiếm khi hắn nổi hứng trêu chọc:

“Lúc mắng Tạ Đình, miệng cậu đâu có chậm thế, giờ sao im re vậy?”

Tạ Cảnh Từ u oán nhìn hắn:

“Nghe lén là không có đạo đức!”

Trì Phi Dữ hỏi:

“Giờ không sợ bị trừ lương nữa à?”

Tạ Cảnh Từ chớp mắt mấy cái, biểu diễn một màn ‘lợn chết không sợ nước sôi’:

“Ờ.”

Trì Phi Dữ như có điều suy nghĩ đánh giá hắn, rồi bỏ qua đề tài này:

“Đồ đem thẳng lên sảnh lớn tầng ba.”

Nói xong, hắn xoay xe lăn rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng Trì Phi Dữ khuất sau chỗ rẽ, Tạ Cảnh Từ vẫn chưa hoàn hồn.

Cứ thế mà bỏ qua cho cậu ? Không trừ lương?

Cậu  thu hồi suy nghĩ ban đầu, đúng là ông chủ vẫn rộng lượng thật, vậy mà không mắng cậu câu nào.

Tạ Cảnh Từ nghiêm túc tự kiểm điểm, lần sau mà có làm thì phải giấu kỹ  , nhất định không để lộ  

Chỉ mới làm mấy chuyện vụng trộm có hai lần, vậy mà đều bị ông chủ bắt gặp. Nếu không phải đã xác định bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé chẳng quan trọng, cậu thật sự sẽ nghi ngờ liệu có phải ông chủ đã gắn thiết bị theo dõi lên người cậu  rồi không.

Tạ Cảnh Từ đẩy xe lăn với cái thùng giấy đi lên lầu ba, nhìn quanh một vòng, phát hiện nhóm người hầu đang bận rộn trang trí đại sảnh. Vải lụa và hoa tươi được giăng lên, khiến đại sảnh vốn đơn điệu trở nên sống động hẳn lên.

Cậu đoán có lẽ sắp tổ chức tiệc tùng hay hoạt động gì đó.

“Cậu bé  bên kia, mang đồ đến chỗ này.”

Tạ Cảnh Từ nghe thấy có người gọi mình, liền đẩy xe lăn đi tới.

Vị ông chú kia cũng không để ý nhiều, trực tiếp bế thùng giấy đặt xuống đất:

“Làm phiền cậu nhé, chuyện này gấp quá, người lại thiếu.”

Tạ Cảnh Từ có chút tò mò:

“Có vị khách quan trọng nào sắp tới à?”

Ông chú cười chất phác:

“Cũng coi như nhân vật lớn, là vị hôn thê của thiếu gia, ngày mai sẽ tới.”

Tạ Cảnh Từ "à" một tiếng, không ngờ ông chủ lại đã có đối tượng, chẳng biết ông ấy có lạnh mặt với người ta không.

Cậu  âm thầm lẩm bẩm, với gương mặt kia của ông chủ, dù không biểu cảm gì cũng đã rất đẹp rồi, nếu mà cười lên chắc phải gọi là khuynh quốc khuynh thành mất.

Mà thôi, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu , cùng lắm thì đi hóng chuyện một chút.

Tạ Cảnh Từ trò chuyện thêm vài câu với chú kia rồi chuẩn bị đẩy xe lăn rời đi.

Lúc này chú ấy cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, gọi với theo Tạ Cảnh Từ:

“Cái xe lăn này là của ông chủ à?”

Tạ Cảnh Từ thật thà gật đầu.

Ông chú kia kêu “Ai chà” một tiếng, “Gan cậu lớn thật đấy! Mau mang xe trả về đi, đừng để thiếu gia nhìn thấy, cậu ấy ghét nhất là có người động vào đồ của mình.”

“Bị ông chủ thấy rồi.” Tạ Cảnh Từ gãi đầu, “Là mấy cô hầu gái bảo tôi đem đi bảo dưỡng, tôi cầm đồ không tiện nên mới lấy xe chở.”

Ông chú kia nghe xong thì ngạc nhiên lắm. Tuy là có lý do, nhưng bình thường thiếu gia nghe vậy chắc chắn cũng sẽ mắng cho vài câu. Nhìn bộ dạng Tạ Cảnh Từ lúc này, hoàn toàn không giống người vừa bị mắng xong chút nào.

“Cậu nói với thiếu gia thế nào? Cậu ấy không tức giận sao?”

Tạ Cảnh Từ thở dài một tiếng. Không những không tức giận, còn trêu cậu  thêm một trận.

“Tôi ngã một cú ngay trước mặt ngài ấy , chắc ông chủ thấy tôi thảm quá nên tha luôn.”

Ông chú kia cười ha hả, vỗ vai Tạ Cảnh Từ:“Cú ngã này của cậu không uổng phí rồi!”

Tạ Cảnh Từ bị vỗ đến choáng cả đầu, mãi mới tiễn được ông chú nhiệt tình ấy đi.

Cậu  đưa xe lăn trở về lầu hai, nhìn đồng hồ thấy cũng gần hết giờ làm, liền quyết đoán chạy thẳng về ký túc xá.

Về đến nơi, cậu  phát hiện Trần Trừng đã về trước một bước, trông như vừa tắm xong.

Thấy Tạ Cảnh Từ, Trần Trừng bước lại hỏi:“Không có chuyện gì chứ? Sao cả buổi trưa không thấy về?”

“Không sao cả.” Tạ Cảnh Từ kéo ghế ngồi xuống, nằm bò lên bàn, mát mẻ thật dễ chịu, “Tôi đi phụ người ta trang trí đại sảnh, hình như ngày mai vị hôn thê của ông chủ sẽ tới.”

Trần Trừng nói:“Cậu nói là tiểu thư Du à?”

Tạ Cảnh Từ dán má lên mặt bàn mát lạnh, lại trượt qua một bên, “Không biết, tôi không hỏi tên.”

“Chắc là tiểu thư Du Thiển Khê thôi, không lâu trước vừa đính hôn với tổng giám đốc Trì.”

Tạ Cảnh Từ theo phản xạ "à" một tiếng, nhưng chưa đến vài giây sau thì phản ứng lại, lập tức ngẩng đầu, giọng cao vút:“Cậu nói cô ấy tên là gì!?”

Trần Trừng bị phản ứng dữ dội của hắn dọa cho giật mình:“Du Thiển Khê mà?”

Tạ Cảnh Từ vội vàng hỏi tiếp:“Vậy ông chủ tên là gì?”

Trần Trừng hơi mơ hồ, “Trì Phi Dữ. Sao thế? Có vấn đề gì à?”

Vấn đề lớn lắm chứ còn gì nữa!

Tạ Cảnh Từ vẫn luôn nghĩ mình chỉ đơn thuần là xuyên không, ai ngờ đến tận bây giờ mới biết hóa ra mình là xuyên truyện!

Cũng chẳng thể trách cậu phản ứng chậm. Bình thường toàn gọi là “ông chủ”, cậu chẳng buồn hỏi tên, nếu sớm nghe cái tên Trì Phi Dữ, cậu chắc chắn đã nhận ra từ lâu rồi!

Đây chẳng phải là cái tên nam phụ si tình, đầu lắm sạn trong quyển tiểu thuyết mà cậu  từng đọc trước khi ngủ kia sao!?

Mặt mày Tạ Cảnh Từ lập tức đen như than. Quyển sách đó là thứ cậu đọc dở dang trước lúc ngủ, văn phong của tác giả cũng ổn, nên cậu mới kiên nhẫn theo dõi tiếp. Nhưng cốt truyện thì đúng là… một gáo máu chó tạt vào mặt, kịch bản thì gượng gạo, nhân vật thì từng người từng người lôi lên ngược.

Nữ chính ' chính là Du Thiển Khê '  là đàn em của nam chính. Lần đầu gặp đã "vô tình" chứng kiến cảnh nam chính thay đồ, từ đó khiến anh ta để mắt tới. Sau đó vào thực tập đúng công ty nam chính, hai người dây dưa mập mờ, đúng kiểu tình tiết ngôn tình sến súa thường thấy.

Chừng đó thì còn chấp nhận được, gọi là “ngọt văn” cũng tạm xứng. Nhưng đoạn sau thì bắt đầu chuyển hướng sang huyền huyễn ảo não.

Sau khi nam chính chuẩn bị tỏ tình, thì nữ chính đột nhiên mất tích. Khi quay lại thì lại mất trí nhớ, và thậm chí còn thành vị hôn thê của nam phụ.

Mấu chốt là nam chính với nam phụ từng là bạn thân chí cốt! Ba người bọn họ kéo nhau lên sân khấu, diễn đủ mọi trò lằng nhằng dở khóc dở cười.

Cuối cùng, nữ chính dĩ nhiên vẫn chọn nam chính. Nam phụ thì vừa mất tình yêu, vừa bị anh em thân thiết phản bội, vì cứu nữ chính mà bị xô xuống biển, kết cục thảm không nỡ nhìn.

Nếu như nữ chính và nam chính cuối cùng ở bên nhau còn đỡ tức, đằng này nữ chính lại mất tích tiếp, thậm chí con cũng không giữ lại!

Tạ Cảnh Từ nghi ngờ tác giả chắc là muốn viết phần hai, nên cố tình để kết thúc mơ hồ gượng gạo như vậy. Mà cậu vì đọc  bộ truyện đó, đã tốn những 50 đồng tiền!

Tức quá, cậu còn viết một bình luận dài lê thê phê phán truyện tệ.

Chẳng lẽ vì cậu phê bình quá bén nhọn, nên bị " đại thần xuyên không "  nhìn trúng, tống thẳng vào truyện luôn!?

Nếu được làm lại từ đầu, cậu nhất định sẽ khen thật kêu, khen đến trời long đất lở! Dù sao chỉ là truyện dở thôi mà, dù sao cũng chỉ là 50 đồng tiền thôi mà! Sao bằng được cái tình cảnh khóc không ra nước mắt bây giờ!

"…Cậu không sao chứ?" Trần Trừng dè dặt hỏi.

"Không sao, chỉ là có hơi muốn chết thôi." Tạ Cảnh Từ cộc một tiếng đập trán lên bàn, “Trừng Trừng, cậu có từng nghĩ đến việc đổi việc không?”

Giờ Du Thiển Khê đã thành vị hôn thê của Trì Phi Dữ, không chừng chẳng mấy chốc Trì Phi Dữ cũng ngủm củ tỏi như trong truyện, ông chủ mà treo thì đám nhân viên như họ có khi cũng thành thất nghiệp lang thang.

Hơn nữa nam chính với nam phụ đều là kiểu có tiền, có quyền, hơi vô ý một chút cũng đủ khiến bọn nhân viên bị vạ lây theo.

Trần Trừng không nghĩ ngợi mà lắc đầu:“Ở đây phúc lợi tốt, lương lại cao, sao phải nghỉ?”

Nhắc đến tiền lương, Tạ Cảnh Từ miễn cưỡng tỉnh lại một chút, hỏi:“Mỗi tháng được bao nhiêu?”

“Sau thuế mỗi tháng năm vạn, bao luôn năm loại bảo hiểm và một quỹ, lễ tết có tiền thưởng, làm tốt còn có thêm thưởng đặc biệt, mỗi dịp Tết đều có thưởng thâm niên, chưa từng chậm lương.”

Tạ Cảnh Từ: “!?”

Cậu lập tức cảm thấy mình có thể tiếp tục chịu đựng!

Cho dù tháng này bị trừ nửa lương, thì cậu vẫn có hai vạn rưỡi!

Một tháng năm vạn, một năm là sáu mươi vạn! Đừng nói là ngắt lá cây, bảo cậu lột luôn vỏ cây cũng được ấy chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play