Beta : Meo
Vừa mở mắt ra, đập vào mi mắt là trần nhà trắng như tuyết. Cánh tay đau rát như thiêu, bên tai thì tiếng người nói chuyện ong ong vang lên, tầm nhìn theo đó cũng trở nên mờ mịt, cứ như cái ti vi trắng đen đời cũ bị nhiễu sóng, âm thanh và hình ảnh đều chập chờn, gián đoạn vì kết nối kém.
Tạ Cảnh Từ cố gắng lắc mạnh đầu để lấy lại tỉnh táo. Nhìn quanh căn phòng xa lạ, đầu óc vừa mới tỉnh đôi chút lại như rơi vào mộng mị.
“Mấy ngày tới tránh ăn cay, đồ hải sản. Tốt nhất là đừng tắm, nếu thật sự muốn tắm thì nhớ tránh vết thương ra.”
Giọng nói trầm ổn, dứt khoát vang lên. Tạ Cảnh Từ theo phản xạ gật đầu lia lịa.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Vài dụng cụ y tế đặc biệt khiến cậu sực tỉnh—chắc mình đang ở cơ sở y tế nào đó.
Nhưng mà… chẳng phải mình đang ngủ ở nhà sao?
Sao mới ngủ một giấc tỉnh dậy lại đang nằm trong bệnh viện?
“Còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng người lạ kéo Tạ Cảnh Từ trở về thực tại. Cậu cẩn thận cảm nhận cơ thể một lượt, rồi lắc đầu.
Bác sĩ thấy vậy thì cúi đầu viết gì đó trên giấy, không rõ là ghi chép gì.
Tạ Cảnh Từ lén đánh giá ông ta. Người này đeo kính gọng vàng, tóc được chải chuốt cẩn thận, để lộ ra cái trán bóng loáng sáng loáng.
Với kiểu đường tóc như thế này, ít nhất cũng là cấp phòng chủ nhiệm rồi.
Mà mình lại là ban đêm đột nhiên bất tỉnh…
Tạ Cảnh Từ lập tức thấy lo lắng—chẳng lẽ còn trẻ như mình lại mắc bệnh nan y?
Mình vừa mới chắt chiu từng đồng mở được phòng khám thú y độc lập, ông trời không thể đối xử với mình như vậy được chứ!?
“Tôi bị bệnh gì vậy? Nặng lắm không? Có chữa được không?” Tạ Cảnh Từ nhìn sắc mặt bác sĩ, thấy ông ta im lặng đầy phức tạp thì tim cũng lạnh đi nửa nhịp. “Chẳng lẽ là giai đoạn cuối rồi!? Bình thường tôi rất khỏe mà! Có khi nào bác sĩ khám nhầm không!?”
Bác sĩ nhíu mày, cắt ngang dòng suy diễn của cậu: “Cậu chỉ bị chó cắn một phát thôi. Đã tiêm phòng dại rồi, có gì mà nghiêm trọng.”
Tạ Cảnh Từ: “…… Hả?”
“Tôi á?” Cậu chỉ vào chính mình, mắt mở to hết cỡ. “Bị chó cắn?”
Bác sĩ nhìn cậu như thể đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh, gật đầu xác nhận: “Vết răng trên cánh tay cậu chẳng lẽ là người cắn à?”
Nghe vậy, Tạ Cảnh Từ cúi đầu nhìn. Trên cánh tay là dấu răng rõ mồn một. Với kinh nghiệm năm năm làm bác sĩ thú y, cậu vừa nhìn đã biết—đây là của chó lớn.
Lực cắn của chó lớn mà chỉ gây xây xát ngoài da, không gãy tay, cậu đúng là còn may mắn… Mẹ nó chứ may cái gì!?
Cậu đâu có nuôi chó, nhà lại ở tầng 11. Thử hỏi có con chó nào leo tường lên tới tận tầng 11, chỉ để cắn mình một phát rồi chuồn!?
Tạ Cảnh Từ nhất thời cạn lời, sự việc quái đản tới mức khiến não cậu muốn… treo máy.
Thấy Tạ Cảnh Từ như vừa bị cú sốc tâm lý, bác sĩ lên tiếng an ủi: “Cậu nên cảm thấy may mắn là có người kịp thời đưa cậu đến đây, nếu không thì cũng chẳng biết cậu sẽ hôn mê tới bao giờ.”
Tạ Cảnh Từ nghe đến đây thì sững người. Cậu sống một mình, chưa từng đưa chìa khóa cho ai. Người đó "kịp thời" thế nào mà thấy không hợp lý chút nào?
“Người đưa tôi đến giờ còn ở đây không?. Anh ta có nói gì không?”
Bác sĩ đáp: “Đi từ lâu rồi. Anh ta nói không quen biết cậu, chỉ tình cờ đi ngang thấy cậu ngất xỉu nên đưa đến thôi.”
Tạ Cảnh Từ nhíu mày, trong lòng trỗi dậy một linh cảm chẳng lành.
“Nếu không còn chuyện gì thì cậu có thể đi rồi. À đúng rồi, cậu bị điều sang Ban Làm Vườn, chiều nhớ đến báo danh.”
Tạ Cảnh Từ “a” một tiếng, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Từng chữ thì cậu nghe hiểu cả, mà ghép lại với nhau sao nghe thấy kì kì . Ban Làm Vườn là cái gì? Mẹ lại giấu cậu đăng ký cho lớp huấn luyện kỳ quặc nào nữa hả?
Lần trước lớp nấu ăn còn có thể hiểu được, lần này làm vườn là trò gì vậy trời?
“Ờm… Bác sĩ, có khi nào nhầm người không?”
“Cậu tên Tạ Cảnh Từ?” Bác sĩ cầm tờ báo cáo bên cạnh lên, nhìn hình ảnh rồi đối chiếu.
Tạ Cảnh Từ gật đầu.
“Vậy không sai đâu. Quản gia Trần vừa đến đây, thấy cậu đang ngủ nên nhờ tôi nhắn lại. Ban Làm Vườn tuy lương hơi thấp nhưng sống cũng khá thoải mái, nói chung cũng không tệ.”
Khóe miệng Tạ Cảnh Từ giật giật: “Bác sĩ có thể nào… nhiều chuyện hơi quá không?”
Bác sĩ cười hiền hòa: “Không hề.”
Tạ Cảnh Từ: “……”
Chưa bàn đến cái Ban Làm Vườn quỷ quái kia, sao cả quản gia cũng xuất hiện rồi? Cảm giác bất an trong lòng Tạ Cảnh Từ càng lúc càng lớn.
“Ờ… Bác sĩ, đây là bệnh viện đúng không?”
Bác sĩ liếc nhìn cậu từ đầu tới chân, như đang đánh giá xem có vấn đề thần kinh thật không: “Cậu không va đầu chứ? Làm sao mà hỏi như mất trí vậy? Đây là trang viên Mộc Hải, cậu đang ở phòng y tế.”
Tạ Cảnh Từ cạn lời toàn tập.
Chạy không kịp xu hướng thì chớ, sao lại bị xuyên không thật rồi!?
Xuyên thì xuyên đi, người ta xuyên là thành Long Ngạo Thiên, tới lượt cậu lại xuyên thành kẻ xui xẻo bị chó cắn!? Không có bàn tay vàng thì thôi, còn bị chó cắn là sao!?
Tạ Cảnh Từ mặt mày nhăn nhó như khổ qua. Nghĩ tích cực thì ít nhất cậu vẫn có việc làm. “Trang viên” nghe cũng khá oách, chắc ông chủ cũng biết đóng bảo hiểm xã hội cho nhân viên chứ nhỉ?
Chỉ là cuộc sống cũ đang yên đang lành, ai ngờ một cú chó cắn lại khiến cậu lạc vào nơi quỷ quái xa lạ này.
Cậu thực sự rất muốn tự đập một cục gạch vào đầu, biết đâu ngất đi rồi tỉnh lại có thể trở về thế giới cũ.
“Đừng ngây người nữa.” Bác sĩ vỗ vai cậu một cái, “Mau về thay đồ, 2 giờ rưỡi phải đến Khuynh Cửu Viên, quản gia Trần sẽ chờ cậu ở đó.”
Tạ Cảnh Từ xoay đầu, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tôi… ở đâu ạ?”
Bác sĩ: “Nằm xuống, để tôi kiểm tra lại. Có vẻ cậu bị chấn động não thật rồi.”
Tạ Cảnh Từ: “……”
----
Tạ Cảnh Từ cầm tấm bản đồ bác sĩ vẽ tay, đi loanh quanh mãi vẫn chưa tới nơi. Cái trang viên này to đến mức phi lý, cậu đã đi hơn nửa tiếng mà còn chưa thấy đâu là nối ra.
Mặt trời hè rực lửa như muốn thiêu cháy người, Tạ Cảnh Từ cảm thấy bản thân sắp hóa thành thịt nướng.
Mồ hôi chảy xuống cánh tay, trúng ngay vết cắn, đau đến mức cậu hít hà một hơi. Cậu lảo đảo bước đến một gốc cây bên đường, tựa vào đó thở phào.
Mình là bệnh nhân mà, vậy mà cũng không cho nghỉ một ngày, đúng là bọn tư bản vô nhân đạo!
Từ lời bác sĩ kể, cậu biết được mình vốn làm ở bộ chăm sóc của trang viên này. Còn lý do vì sao lại là “vốn” – là vì cậu vừa bị điều đi. Nghe đâu là do chọc giận thú cưng yêu quý của ông chủ.
Tạ Cảnh Từ lại thở dài, thời buổi này, làm người còn không bằng làm chó.
Ánh mắt cậu rơi lên vết cắn trên tay, nghiến răng ken két.
Cái con nhãi đó dám cắn mình!? Mình làm thú y bao năm… Được rồi, đúng là cũng từng bị chó cắn không ít lần. Nhưng dám cắn mình thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý… đi thiến đấy.
Tạ Cảnh Từ đang âm thầm tức tối thì chợt ngửi thấy một mùi hương mát lạnh, len lỏi thấm vào tận tim gan, khiến cái nóng nực quanh người như bị thổi bay sạch.
Cậu giật mình tỉnh táo, trong lòng sinh ra chút tò mò.
Hương này nghe như mùi hoa, nhưng lại chẳng giống bất kỳ loài nào cậu từng ngửi. Vừa thanh nhẹ, vừa bí ẩn, khiến người ta không kiềm được muốn lần theo.
Tạ Cảnh Từ bước theo mùi hương, rẽ vào một lối mòn. Chưa kịp đi được mấy bước, một người đàn ông trung niên mặc vest đen thình lình xuất hiện trước mặt.
Tạ Cảnh Từ thề là mình không hề nghe thấy tiếng bước chân, người này cứ như cơn gió thổi tới từ sau lưng, lặng lẽ hiện ra.
“Phía trước là khu vực riêng của thiếu gia.”
“…… Xin lỗi, tôi… đi lạc, phương hướng của tôi hơi kém.” Tạ Cảnh Từ cười gượng, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Cậu thầm nghĩ, trời nóng vậy mà còn “trang bị đầy đủ” như này, không sợ nổi mụn rôm à?
Người đàn ông – có lẽ là quản gia Trần – liếc qua khuôn mặt đỏ bừng vì nắng của cậu, giọng nói bình thản đến mức không cảm xúc: “Theo tôi.”
Nói xong liền quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không có ý chờ cậu.
Tạ Cảnh Từ vội vã bước nhanh theo sau, len lén đánh giá người phía trước. Nhìn khí chất và tác phong kia, chắc là nhân vật máu mặt mà bác sĩ nhắc tới… Không chừng chính là Trần quản gia thật.
Lần đầu gặp lãnh đạo mà đã lỡ để lại ấn tượng lơ ngơ, Tạ Cảnh Từ chỉ biết thở dài trong lòng. Thôi thì đành “rút lui chiến lược”, nghe đâu nguyên chủ này cũng có bằng hành nghề thú y. Cùng lắm thì… quay lại nghề cũ, cũng không đến nỗi chết đói.
Không biết là quản gia đi đường tắt, hay hồi nãy cậu toàn vòng vo tại chỗ, mà chỉ hơn mười phút sau, một khu vườn hoa xa hoa lộng lẫy đã hiện ra trước mắt họ.
Vườn này chắc có lắp máy điều hòa ngoài trời hay sao ấy, vừa bước vào, nhiệt độ lập tức giảm hẳn, ngay cả gió thổi qua cũng mát rượi. Tạ Cảnh Từ cảm giác mình vừa được cứu sống.
Quả nhiên, nhà giàu thật biết cách tận hưởng.
Tạ Cảnh Từ đưa tay gãi gãi mặt, dè dặt hỏi: “Tôi không cần quay về ký túc xá thay đồ sao?”
Quản gia Trần quay đầu liếc cậu một cái, rồi nhàn nhạt đáp: “Không cần. Đi thẳng phía trước, rẽ trái, có một phòng chứa đồ. Mọi thứ cần thiết đều có trong đó.”
Tạ Cảnh Từ gật đầu lia lịa, hai tay vô thức ôm lấy nhau trước bụng, ra dáng nhân viên mới đầy rụt rè.
Quản gia Trần đi đến cạnh một bồn hoa, dặn dò: “Chỗ này vừa được chăm lại rồi. Việc của cậu là xử lý phần còn lại.”
Tạ Cảnh Từ ngoan ngoãn gật đầu.
“Không cần phải sửa chữa hay tạo hình, nhưng cây cối trong khu vực phải được cắt tỉa đồng đều, tuyệt đối không để sót lại lá nào.”
Tạ Cảnh Từ hơi suy nghĩ, có vẻ cũng không quá khó, liền tiếp tục gật đầu.
“Tất cả lá cây phải giữ nguyên vẹn, nếu phát hiện lá bị hư hại thì phải dùng tay ngắt xuống.”
Tạ Cảnh Từ chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng thì gào thét.
Đây là giao nhiệm vụ hay là cố tình làm khó người ta?
Kéo một đường xuống thì được vài ba chiếc lá lành lặn, thà bắt hắn ngồi nhổ từng chiếc lá bằng tay cho rồi!
Trần quản gia làm như không thấy sắc mặt cứng đờ của Tạ Cảnh Từ, vẫn bình thản tiếp tục: “Chút nữa sẽ có người khác đến cùng cậu làm ca trực. Có gì không hiểu thì hỏi người đó. Tối nay phải hoàn thành toàn bộ phần việc.”
Nói xong cũng không để Tạ Cảnh Từ có cơ hội từ chối, liền quay người rời đi, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Tạ Cảnh Từ đứng ngây như phỗng, cuối cùng cũng hiểu vì sao bác sĩ nói công việc này “không thoải mái”. Cái này mà gọi là việc cho người làm sao?
Trong tâm trạng u uất, Tạ Cảnh Từ vào phòng chứa đồ thay quần áo, lấy ra dụng cụ.
Sau đó... đứng ngẩn ra trước khóm hoa.
Cậu thử mấy lần giơ kéo lên nhưng không dám cắt, cuối cùng cắn răng, mạnh tay cắt xoẹt một đường, để lại một vết rách trên bụi cây trước mặt.
Vài chiếc lá xanh bị cắt rơi xuống, Tạ Cảnh Từ lau trán, dù trên đó không có giọt mồ hôi nào. Không phải hắn nhát gan, mà là vị ông chủ này thật sự không phải người!, cậu sợ cắt nhiều quá lại bị bắt dán từng chiếc lá về chỗ cũ.
May mà công việc cũng không khó đến mức không làm được, chỉ là hơi tốn thời gian. Bận rộn nửa ngày, Tạ Cảnh Từ mới làm xong một hàng cây. Trước mắt còn bảy, tám hàng nữa.
Một viễn cảnh u ám đang chờ cậu.
Người mà quản gia nói sẽ đến giúp thì mãi vẫn không thấy đâu, Tạ Cảnh Từ bắt đầu nghi ngờ tên đó đã bỏ trốn. Trong lòng thì hậm hực, tay vẫn không dám ngừng việc.
Lúc này, cậu nghe thấy tiếng bánh xe lăn, ngẩng đầu lên — lập tức mắt sáng rỡ.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng ngà xuất hiện phía sau cậu . Người kia có làn da trắng, gân xanh trên cánh tay nổi rõ, ánh mắt nhạt màu, dưới nắng trông như màu hổ phách. Mũi cao, môi mỏng nhàn nhạt, đuôi mắt hơi xếch trông rất quyến rũ, nhưng nét mặt lại vô cùng lạnh lùng, xa cách.
Trông chẳng khác gì nam chính phim truyền hình kiểu “băng sơn tổng tài”, chỉ là... người kia đang ngồi xe lăn.
Tạ Cảnh Từ liếc nhìn cánh tay bị thương của mình, lại nhìn chân đối phương, trong lòng sinh ra một tia đồng cảm.
Một người tay bị thương, một người chân bị thương, cả hai đều bị bắt đi làm việc, thật đúng là đồng bệnh tương liên.
Với tinh thần nhân đạo, Tạ Cảnh Từ nhặt chiếc kéo trên đất lên, nhét vào tay người kia, tự nhận là rất thân thiện mở miệng:
“Anh cắt bốn hàng bên phía nam, nhớ kỹ không được để sót một chiếc lá hỏng nào.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Từ, rồi cúi xuống nhìn cái kéo trong tay, không có phản ứng gì.
Tạ Cảnh Từ tưởng đối phương cảm thấy yêu cầu này vô lý, nghĩ mình đang đùa hắn, bèn lên tiếng phân bua:
“Tôi không lừa anh đâu, tôi cũng không hiểu sao lão bản lại yêu cầu kiểu đó. Nhưng tiền là của người ta, mình làm thuê thì cứ làm thôi.”
Thấy đối phương vẫn không động đậy, Tạ Cảnh Từ gãi đầu, nói thêm một câu:
“Tối nay phải làm xong, anh mà không bắt tay vào thì không kịp đâu.”
Tạ Cảnh Từ cảm thấy mình đã nói rất tận tình tận nghĩa, chuẩn bị quay lại làm việc. Ai ngờ người đàn ông đột nhiên đưa kéo trả lại cho cậu .
Cậu sững sờ hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Tạ Cảnh Từ không nhận lại cái kéo:
“Dù anh bị thương chân thì cũng đừng mong tôi làm phần việc của anh luôn. Tôi cũng bị thương mà!”
Cậu giơ cánh tay mình lên:
“Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Người kia chậm rãi mở miệng:
“Cậu không nhận ra tôi sao?”
Đôi mắt màu hổ phách hơi nghiêng, phản chiếu bóng dáng Tạ Cảnh Từ trong đó.