Beta : Meo
Tạ Cảnh Từ khẽ nhíu mày, trong lòng thì nghĩ : Không lẽ người này là người quen của nguyên chủ?
Cậu thử thăm dò mở miệng:“Dạo gần đây trí nhớ tôi không được tốt lắm, nhất thời không nhớ ra. Anh tên là gì ấy nhỉ?”
Người đàn ông đánh giá Tạ Cảnh Từ, giọng mang theo ẩn ý sâu xa:“Chúng ta không lâu trước mới gặp lại nhau mà.”
Sau lưng Tạ Cảnh Từ liền túa ra mồ hôi lạnh — chẳng lẽ cậu vừa xuyên qua đã bị lộ rồi sao? Biết thế lúc nãy đừng giả vờ thân thiện với người ta còn hơn.
Cậu cười gượng hai tiếng:
“Vậy à… Bác sĩ nói tôi vừa rồi va đầu, hiện tại trí nhớ hơi lộn xộn. Tôi nhớ ra rồi, đúng là chúng ta đã gặp nhau.”
‘ Vấn đề là bác sĩ kiểm tra đầu cậu rồi, đâu có bị gì…’
Người đàn ông cười nhạt, điềm nhiên phụ họa theo lời cậu :
“Xem ra thật sự là va đầu, nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi.”
Tạ Cảnh Từ xấu hổ cười cười, không dám nói gì thêm, lặng lẽ cầm lấy kéo, quay người tiếp tục làm việc. Trong lòng thì vừa ảo não vừa bực bội — Không phải mấy truyện xuyên không đều nói sẽ nhận được ký ức nguyên chủ sao? Sao đến lượt cậu lại chẳng có gì, đầu rỗng tuếch!
Cậu không nhịn được lén liếc trộm người đàn ông kia. Đối phương không biết đang suy nghĩ gì, chỉ yên lặng ngồi đó, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cậu không chớp. Bị người nhìn như vậy khiến Tạ Cảnh Từ làm việc rất không tự nhiên, động tác cũng dần chậm lại. Vừa định mở miệng nói gì đó, thì một giọng nói bất ngờ chen vào.
“Chào buổi chiều, Trì tổng.”
Một người đàn ông mặc đồng phục lao động giống hệt Tạ Cảnh Từ, tay cầm kéo, bước tới cúi chào người đang ngồi xe lăn với thái độ vô cùng cung kính.
Tạ Cảnh Từ lập tức cứng đờ người, rồi chợt thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thì ra là ông chủ , bảo sao lại nói cậu nên nhận ra người ta. Người phát lương sao có thể không quen biết!
Nghĩ đến lúc nãy mình còn sai bảo người ta làm việc, da đầu Tạ Cảnh Từ tê rần. Xong rồi, mới đó đã đắc tội với boss lớn nhất rồi!
Tạ Cảnh Từ cố gắng cứu vãn tình hình, lặng lẽ cầm lại cái kéo mà lúc nãy mình đã nhét vào tay người đàn ông kia, nhanh chóng giấu ra sau lưng — như thể muốn phi tang tang vật.
“À… Trì tổng thật thân thiện gần gũi!”
Nên đừng trách tôi không nhận ra nhé!
Người đàn ông nhẹ gõ ngón tay lên tay vịn xe lăn, dáng vẻ thong dong mà vẫn đầy áp lực, từ tốn nói:
“Buổi sáng tự ý điều động nhân sự — trừ lương.”
Tạ Cảnh Từ: “!?”
Không có lý đâu! Rõ ràng sáng nay cậu còn chưa tới, sao cái nồi này lại đổ lên đầu mình được chứ?!
Tạ Cảnh Từ ngẩn ra, vẻ mặt như sét đánh ngang tai, trong khi người đàn ông kia thì trên mặt vẫn mang nụ cười như có như không. Hắn chỉ khẽ gật đầu với công nhân đã chào mình từ đầu, sau đó thong thả điều khiển xe lăn rời đi.
Nhìn chiếc xe lăn chạy vù một cái đã xa, Tạ Cảnh Từ đấm ngực dậm chân: Sao mình không nhận ra cái xe này là xe điện chứ?! Nhìn qua đã biết là hàng cao cấp, không giống xe rẻ tiền chút nào! Mình bị cái gì che mắt rồi?!
“Cậu không sao chứ?”
Trần Trừng thấy Tạ Cảnh Từ có vẻ không ổn, đoán rằng có chuyện gì vừa xảy ra trước khi anh đến. Nhưng hai người không thân lắm, anh cũng không tiện hỏi thẳng.
Tạ Cảnh Từ ôm ngực, mặt mày đau khổ: “Có chứ… Đau tim luôn ấy.”
Bị chó cắn còn không đau bằng cái này! Một câu là trừ lương, tuy không biết trừ bao nhiêu, nhưng cảm giác như bị chém một dao vào ví, đau từ thân thể tới tâm hồn, đúng là tra tấn kép.
Câu trả lời này khiến Trần Trừng hơi bối rối, nhưng anh do dự một lúc rồi vẫn mở miệng:
“Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi. Là tôi đến muộn, phần còn lại tôi làm thêm là được.”
Tạ Cảnh Từ cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt, nắm chặt tay Trần Trừng:
“Cậu đúng là người tốt!”
Lúc nãy mà mình cũng trả lời như vậy thì đâu đến nỗi… Haiz. Đời có phúc cũng thành họa. Lần sau…không dám nữa.
Tạ Cảnh Từ không có ưu điểm gì nổi bật, nhưng được cái tâm lý rất tốt. Chưa được bao lâu đã lại lấy kéo ra tiếp tục làm việc.
Tuy Trần Trừng tình nguyện giúp, nhưng Tạ Cảnh Từ vẫn cảm thấy không thể ngồi không được, hơn nữa Trần Trừng đúng là người có kinh nghiệm, làm việc nhanh hơn cậu không chỉ một bậc.
Cuối cùng, nhờ sự phối hợp của hai người, công việc cũng được hoàn thành sớm.
Tạ Cảnh Từ hoạt động hai cánh tay mỏi nhừ, vừa định mở miệng oán giận ông chủ thì nhớ lại bi kịch buổi chiều, vội nuốt lời vào bụng.
Trang viên này đúng là quỷ dị, người quản lý ai cũng xuất quỷ nhập thần. Nhỡ đâu mình mới vừa nói xong, quản gia lại hiện ra sau lưng thì toi đời.
Tạ Cảnh Từ thở dài, khoác tay lên vai Trần Trừng:
“Tối nay có món gì ngon không nhỉ?”
Trần Trừng tính tình hiền lành, còn Tạ Cảnh Từ là kiểu “xã giao ngưu bức” chính hiệu, mới nửa ngày mà đã trò chuyện như bạn cũ lâu năm.
“Chỗ nhà ăn này nấu cũng được lắm,” Trần Trừng đáp, “nhưng tôi muốn về tắm rửa trước đã.”
Tạ Cảnh Từ gật đầu hưởng ứng:
“Thế thì tôi cũng đi cùng luôn.”
Tuy hoa viên có điều hòa ngoài trời, nhưng làm việc một ngày trời, có điều hòa cũng chẳng cứu nổi. Tạ Cảnh Từ cảm thấy bản thân sắp… lên men rồi.
Hơn nữa cậu không quen ai ở ký túc xá, đi cùng Trần Trừng cũng tiết kiệm được một hồi tìm đường.
Tạ Cảnh Từ vốn định chuyển ra khỏi ký túc xá ban đầu, vừa hay Trần Trừng ở phòng một mình, hai người bàn bạc một chút liền quyết định để Tạ Cảnh Từ dọn về ở chung.
Ở nơi xa lạ, có người quen vẫn thấy an tâm hơn nhiều.
Ký túc xá công nhân ở đây đều là dạng hai người một căn, nhưng có hai phòng riêng biệt, một phòng khách và phòng tắm độc lập. Tạ Cảnh Từ cảm thấy nơi này chẳng khác gì căn hộ nhỏ một người ở.
Không hổ là trang viên, đến ký túc xá công nhân cũng xa hoa như thế, so ra không kém gì căn hộ mình từng thuê trước đây.
Đồ đạc nguyên chủ không nhiều, phần lớn lại là mấy món sặc sỡ và vô dụng. Ban đầu Tạ Cảnh Từ tính ném hết đi, nhưng nghĩ nhỡ đâu nguyên chủ còn có thể trở về, cậu vẫn quyết định giữ lại một ít.
Thu dọn hành lý xong, Tạ Cảnh Từ cầm đồ đi tắm.
Đứng trước gương, cậu hít sâu một hơi, rồi cẩn thận quan sát mình trong gương — vẫn là gương mặt quen thuộc đó, không có gì thay đổi.
Tạ Cảnh Từ cau mày, tiến sát lại soi kỹ hơn — không nghi ngờ gì, chính là khuôn mặt cậu. Ngay cả nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng giống y hệt.
Cậu kéo áo lên, quay lại nhìn vết sẹo sau lưng — đó là vết sẹo khi cậu còn nhỏ trèo cây ngã, vị trí và màu sắc đều đúng y như trong trí nhớ.
Tạ Cảnh Từ kiểm tra kỹ từ đầu đến chân, càng xác định đây đúng là thân thể cũ của cậu . Chỉ có điều cánh tay lại có thêm mấy vết ấn hình chữ L.
Bảo sao không có ký ức nguyên chủ… Thì ra là thân xuyên.
Tâm trạng Tạ Cảnh Từ phức tạp. Không cần dùng thân thể người khác thì tốt thật, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cơ hội quay về thế giới cũ lại xa hơn một bước.
Người nhà mà phát hiện cậu đột nhiên biến mất, chắc sẽ rất buồn… Nhưng cũng may cha mẹ cậu sau khi ly hôn đều có gia đình mới rồi, chắc họ cũng sẽ sớm nguôi ngoai thôi.
Cậu thở dài, giơ tay xoa mặt: Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, tắm trước đã. Trần Trừng còn đang đợi ăn tối.
Tạ Cảnh Từ vội vàng tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra đã thấy Trần Trừng đang ngồi trên ghế sofa chờ mình.
Cậu tung tăng đi đến, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Trần Trừng đứng dậy đi cùng, thấy Tạ Cảnh Từ vẫn tràn đầy tinh lực, không khỏi cảm khái: “Thể lực của cậu thật tốt đấy.”
Tạ Cảnh Từ nghe vậy, làm ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài: “Cũng chẳng còn cách nào, cuộc sống ép người mà.”
Cậu nói cũng là lời thật lòng. Trước đây làm ở bệnh viện thú cưng, công việc rối tung rối mù, lại thêm có cả dịch vụ tắm rửa cho thú cưng. Mỗi lần phải tắm cho mấy con chó lớn như Husky thì đúng là như đánh trận, có thể nói là gà bay chó sủa cũng không nguổng .
Không có chút thể lực, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Husky ướt sũng chạy khắp nơi trong nhà như điên.
Làm vài năm như vậy, Tạ Cảnh Từ thật sự luyện ra được một lớp cơ mỏng nhẹ.
Không biết nguyên chủ vốn là thể trạng thế nào, nghĩ đến đây, Tạ Cảnh Từ chỉ có thể cảm khái vận khí mình tốt — vừa xuyên đến là lúc nguyên chủ bị điều khỏi công việc cũ, không cần phải đối mặt với đồng nghiệp trước kia, càng không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện có điểm gì không giống bình thường.
Chỉ là… công việc bây giờ, thật sự có chút... quá “bên trong” đi.
“Trừng Trừng à, ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục làm vườn à?”
Trần Trừng gật đầu: “Vẫn còn ba chỗ nữa chưa sửa, ba ngày tới đều làm vườn hết.”
Tạ Cảnh Từ lập tức kêu rên.
Dù có là cánh tay sắt cũng chịu không nổi làm kiểu này.
Cảm thấy tiền đồ u ám, nhưng khi nhìn thấy “nhà ăn nhân viên” trong lời đồn, Tạ Cảnh Từ lập tức sống lại.
Nhà ăn kia chẳng khác nào một con phố ẩm thực thu nhỏ — lẩu cay, cá nướng, BBQ, canh thịt bò… món ngon khắp nơi đều có.
Vừa bước vào, hương thơm của đồ ăn liền ùa đến bao vây lấy cậu, nước bọt suýt nữa đã không kiềm nổi mà chảy ra.
Tạ Cảnh Từ vừa bụng đói cồn cào vừa quay đầu hỏi Trần Trừng: “Ở đây ăn có tốn tiền không?”
Điện thoại của nguyên chủ tuy dùng vân tay mở được, nhưng phần thanh toán thì lại cài mật khẩu mới, phải đợi 24 giờ mới đặt lại được.
Dù không định tiêu tiền của nguyên chủ, nhưng hiện tại cậu thật sự rỗng túi. Chờ có lương tháng này rồi thì sẽ trả lại đầy đủ những gì đã dùng.
Nói đến lương, Tạ Cảnh Từ lại thấy đau lòng. Ông chủ ngốc kia thật sự khấu trừ tiền lương của cậu, không biết là đùa hay nghiêm túc nữa. Nhìn cái vẻ mặt suốt ngày lạnh tanh kia, tám phần là nghiêm túc mất rồi.
Trần Trừng nghe hỏi thì hơi thấy lạ, nhưng vẫn thành thật đáp: “Không cần, chỉ cần quét mã nhân viên là được. Nhưng nếu lấy lần hai thì phải trả tiền.”
Tạ Cảnh Từ mắt sáng rực lên, chào hỏi xong liền vội chạy tới quầy lẩu cay.
Chỉ một lát sau, cậu đã mang một nồi lẩu nóng hổi ngồi xuống đối diện Trần Trừng.
Giữa mùa hè, ngồi phòng điều hòa, ăn món nóng — cũng là một loại hưởng thụ.
Tạ Cảnh Từ cắn một miếng thịt ba chỉ bò cuộn, hương thơm đậm đà lan tỏa trong miệng.
Cậu không kìm được mà cảm thán: ông chủ thật sự có tiền, đãi ngộ nhân viên tốt thế này, tạm thời tha thứ cho hắn một giây.
Trần Trừng nhìn thấy trong bát Tạ Cảnh Từ toàn nước lẩu đỏ rực, nhắc nhở: “Cậu bị thương ở tay, không nên ăn cay đâu.”
“Không sao đâu, đây là nồi cà chua.” Tạ Cảnh Từ đáp rất đỗi nghiêm túc.
Trần Trừng trợn mắt: “Tôi chưa từng nghe ai ăn lẩu cà chua mà gọi là cay ngọt cả… thật sự ngon à?”
Tạ Cảnh Từ mặt không đổi sắc: “Cà chua thì sao mà dở được chứ.”
Trần Trừng nửa tin nửa ngờ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên vết cắn nơi cánh tay Tạ Cảnh Từ, hơi đồng tình mà nói: “Nhìn cũng đau thật.”
“Kỳ thật cũng không đến mức đó.” Tạ Cảnh Từ nhúc nhích tay, “Chỉ xước lớp da ngoài, con chó kia căn bản không dám cắn mạnh.”
Trần Trừng thở dài: “Nhưng những ngày tới của nó chắc không dễ chịu đâu.”
Tạ Cảnh Từ động tác gắp đồ ăn khựng lại: “Sao lại nói thế?”
“Trì tổng cực kỳ ghét động vật cắn người.” Trần Trừng hạ giọng, ghé sang nói nhỏ: “Bộ phận thú cưng bên này đều nhìn sắc mặt Trì tổng mà làm việc. Trang viên có hơn hai mươi con mèo chó, con nào không được sủng ái thì bị bỏ đói vài ngày là chuyện thường.”
Tạ Cảnh Từ nhíu mày. Thật sự có không ít người nghĩ rằng chó đã cắn người thì không thể nuôi nữa, vì nó đã “nếm máu” nên có tính hung dữ. Nhưng ngay cả thỏ cũng cắn người khi bị dồn ép, huống chi là chó — vốn là động vật săn mồi.
Chưa nói đến chuyện bây giờ phần lớn chó nuôi đều rất hiền, đặc biệt là chó được huấn luyện kỹ như ở những nhà giàu thế này. Cắn người vô cớ gần như là không có khả năng.
Vết thương trên tay cậu tám phần là do nguyên chủ chọc giận con chó.
Vậy mà lại bắt con chó gánh tội thay?
“Nhiều thêm một bữa cơm cũng đâu phải chuyện gì phiền toái, tiền ăn cũng chẳng phải do bọn họ trả.” Tạ Cảnh Từ lẩm bẩm.
Trần Trừng nhún vai: “Hết cách rồi. Trì tổng vốn chẳng quan tâm thú cưng, mà nghe nói trưởng bộ phận thú cưng lại còn có người chống lưng.”
“Ra là vậy…”
Quan hệ chồng chéo, chơi trò kết bè kết cánh — đúng là đi đâu cũng thấy.
Tạ Cảnh Từ chọc chọc cây xúc xích trong nồi, không nhịn được lại nghĩ tới con chó kia. Tin tức về việc ngược đãi động vật lướt nhanh trong đầu, khiến cậu càng nghĩ càng thấy bất an.
Không đến mức… thật sự xảy ra chuyện đấy chứ?