Beta : Meo
Buổi tối, trở lại ký túc xá.Tạ Cảnh Từ lăn qua lộn lại trên giường, không tài nào ngủ được.
Cậu cứ nghĩ mãi đến con chó kia, trong lòng hơi lo lắng, nhưng lý trí lại nói không nên dính vào. Dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu , né xa khỏi quỹ đạo của nguyên chủ mới là lựa chọn sáng suốt. Ai biết liệu ngày nào đó cậu có vô tình chạm mặt người quen của nguyên chủ hay không? Đến lúc ấy phiền phức thật sự chẳng ít.
Tạ Cảnh Từ ôm chăn, nằm ngửa nhìn trần nhà, thở dài bất đắc dĩ.
Thói quen lo chuyện bao đồng này… đúng là mãi không bỏ được.
Cuối cùng, cậu cũng thỏa hiệp với bản thân – ngày mai sẽ đi hỏi xem con chó đó đang bị nhốt ở đâu, xem có thể lén cho nó ăn gì không, tiện thể coi có bị triệt sản chưa. Nghĩ một hồi, ý thức cậu trôi dạt dần, rồi chìm vào một giấc mộng ngọt ngào .
---
Sáng hôm sau, Tạ Cảnh Từ bị chuông báo thức gọi dậy.
Cậu ngồi bật dậy nhìn quanh căn phòng xa lạ, lại ngả đầu nằm xuống.
… Không phải mơ. Cậu thật sự xuyên qua rồi.
Lê bước như hồn ma đi rửa mặt, thu dọn qua loa, rồi bắt đầu một ngày làm công tẻ nhạt.
Tạ Cảnh Từ đứng trước luống hoa, máy móc lặp đi lặp lại các động tác chăm sóc. Trong đầu vẫn nghĩ đến con chó kia.
Nhân lúc thời gian nghỉ giải lao cậu liền hỏi Trần Trừng:
“Cậu có biết con chó hôm qua cắn tôi bị nhốt ở đâu không?”
“Chắc là ở vườn hoa phía nam gần phòng y tế. Cậu hỏi làm gì?”
“Tôi muốn xem thử ‘ân nhân’ nhà tôi giờ thế nào.”
Trần Trừng cười trêu: “Không ngờ cậu thù dai ghê.”
Tạ Cảnh Từ cũng cười theo, không phủ nhận.
Hai ngày nay, cậu đã nắm được đại khái quy luật làm việc nơi này: sáng 9 giờ đi làm, nghỉ trưa từ 12 giờ đến 2 giờ, làm lại đến 6 giờ chiều. Sau giờ làm chỉ được đi lại trong phạm vi nhất định của trang viên, không được tự tiện đi khắp nơi.
Tạ Cảnh Từ tính toán một chút, phát hiện nơi con chó kia bị nhốt đúng ngay rìa khu hoạt động cho phép. Nếu khéo léo một chút, đến đó không tính là vi phạm quy định.
Có điều cái tên “Cẩm Lý” thật kỳ quặc, một con chó mà lại tên như một loài cá—trên trời dưới đất chẳng liên quan gì.
Tạ Cảnh Từ quyết định tối nay sẽ đi thăm thử. Nếu thật sự bị bỏ đói, hắn sẽ tìm cách lén mang đồ ăn cho nó.
Chuyện này cậu định làm âm thầm, không muốn liên lụy Trần Trừng nếu sau này bị phát hiện.
---
Tối hôm đó, Tạ Cảnh Từ nói với Trần Trừng là muốn ra ngoài đi dạo, uyển chuyển từ chối đề nghị đi cùng của cậu ta, rồi lén chuồn đi.
Chưa đi được mấy bước, cậu đã rùng mình một cái.
Ban ngày hơn ba mươi độ, giờ chắc chỉ còn mười mấy độ, làm một người phương Nam như cậu thật sự không chịu nổi.
Tạ Cảnh Từ vừa xoa tay vừa bước nhanh hơn.
Trang viên vào ban đêm được chiếu sáng bằng loại đèn trắng lạnh. Dưới ánh đèn trắng bệch ấy, khung cảnh giống như một thế giới khác. Không biết thiết kế sư nghĩ gì mà lại dùng đèn xanh lá chiếu vào các luống hoa—gió thổi qua, lá cây xào xạc lay động, cả bóng tối như đang ẩn giấu một con mãnh thú trực chờ lao ra nuốt chửng con người.
Tạ Cảnh Từ vốn sợ ma quỷ, ngày thường còn chẳng dám bước vào nhà ma, giờ đây da gà da vịt nổi khắp người.
Trang viên rộng lớn, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động. Chỉ có bước chân của cậu vang vọng, từng nhịp từng nhịp rợn người như trong phim kinh dị.
Lỡ như đằng sau cậu bỗng vang lên một tiếng nói xa lạ thì sao—
“ Cậu đang làm gì vậy?”
“A a a!!”
Tạ Cảnh Từ giật nảy người, suýt chút nữa đâm sầm vào một gốc cây gần đó. Một tay ôm ngực, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh—là một nửa thân hình ẩn trong bóng tối kia… Trì tổng.
Tạ Cảnh Từ hoảng hồn chưa kịp thở, ấp úng nói:
“Ông chủ ! Dọa người như vậy là có thể hù chết người đó!!”
Trì Phi Dữ giữa hai mày hơi nhíu lại, bên tai vẫn còn ong ong vang lên — tiếng hét của Tạ Cảnh Từ ban nãy thật sự quá chói tai.
Tạ Cảnh Từ hít sâu một hơi, chỉ số thông minh vừa bị rơi nay cuối cùng cũng quay trở lại, trong lòng âm thầm than một tiếng xui xẻo, bước đại vài bước cũng có thể chạm mặt ngay ông chủ .
Xe lăn của đối phương chắc hẳn đã qua xử lý cách âm, hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động nào, khiến hắn chẳng có tí chuẩn bị tâm lý nào cả.
Thôi thì nghĩ cách gạt qua chuyện trước đã.
Tạ Cảnh Từ mặt không đỏ, tim không đập nhanh, trưng ra bộ dạng vô tội mà nói dối:
“Ta đang đi dạo.”
“Đêm mười giờ rồi còn đi dạo?”
Tạ Cảnh Từ nghiêm túc nói hươu nói vượn:
“Ta thích cảm giác yên tĩnh kiểu này.”
Trì Phi Dữ cũng không tỏ ra là tin hay không tin, ánh mắt lướt qua gương mặt của Tạ Cảnh Từ. Khuôn mặt đối phương trước sau đều quá dễ nhận, hành động kỳ lạ cũng khiến người khác không khỏi suy nghĩ sâu xa. Trì Phi Dữ ánh mắt tối lại.
“Đẩy ta về Quỳnh Lâu.”
Tạ Cảnh Từ rất muốn hỏi một câu: “Không phải xe lăn của ngài chạy bằng điện sao?” Nhưng cậu không dám, chỉ đành ngoan ngoãn đi ra phía sau đẩy xe lăn, cung kính hỏi:
“Ông chủ , Quỳnh Lâu ở phía nào?”
“Tiếp tục đi về hướng ngươi vừa rồi đi đó.”
Tạ Cảnh Từ “à” một tiếng, cảm thấy câu nói của lão bản hình như có ẩn ý gì đó.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp quản gia Trần, chính là vì cậu suýt nữa đi vào khu vực không nên đến. Tạ Cảnh Từ thầm nghĩ, vị ông chủ này không chỉ mắc chứng cưỡng chế mà còn có ý thức lãnh địa quá mạnh. Phải chăng người có tiền đều có nhiều tật xấu thế?
Lợi dụng ánh sáng mờ mờ, Tạ Cảnh Từ lén nhìn Trì Phi Dữ, thấy đối phương mắt nhìn thẳng phía trước thì lá gan càng lớn hơn. Không thể không nói, ông chủ đúng là một đại mỹ nhân, vẻ ngoài thật khiến người vui mắt dễ chịu.
“Trên mặt ta có gì sao?”
Trì Phi Dữ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đụng ngay ánh mắt của Tạ Cảnh Từ đang nhìn lén.
Bị bắt tại trận, dù Tạ Cảnh Từ da mặt có dày đi nữa, lúc này cũng hơi ngượng ngùng:
“Không có gì… chỉ là ông chủ ngài… quá đẹp… à không, quá soái, ta vô thức nhìn thêm hai cái.”
“Đẹp, soái, bình dị gần gũi — từ ngữ miêu tả của ngươi phong phú thật đấy.”
Tạ Cảnh Từ ngoài mặt cười toe toét, trong lòng thì gào thét — sao lần đầu tiên cậu trốn việc đã đụng ngay đại Boss thế này?
Trì Phi Dữ không nói thêm gì, Tạ Cảnh Từ lập tức ngậm miệng. Có thêm một đoạn nhạc đệm thế này, cậu cũng không dám đảo mắt lung tung nữa.
Không còn cách nào, ông chủ như một cái radar sống vậy, một chút động tĩnh đều có thể phát hiện ra.
Tạ Cảnh Từ tăng tốc bước chân, chỉ mong nhanh chóng tiễn vị đại Phật này đi cho xong.
Cậu bước lên con đường nhỏ trong rừng cây, mặt đá được lát phẳng có hơi gập ghềnh, xe lăn phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, giữa đó như pha lẫn chút âm thanh khác thường.
Tạ Cảnh Từ bước chậm lại, không nhịn được mở miệng hỏi:
“Ông chủ , ngài có nghe thấy âm thanh gì không?”
Trì Phi Dữ rũ mắt xuống, hàng mi dày như lông quạ che đi cảm xúc trong đáy mắt:
“ Cậu nghe thấy gì?”
Tạ Cảnh Từ nắm chặt tay cầm xe lăn, cẩn thận lắng nghe, không chắc chắn mà nói:
“Có vẻ giống tiếng mèo con kêu.”
Trì Phi Dữ “ừ” một tiếng, ngón tay thon dài chỉ về phía rừng cây bên phải:
“Từ hướng kia truyền đến.”
Tạ Cảnh Từ đẩy xe lăn lại gần, tiếng kêu mèo con càng lúc càng rõ, đứt quãng, yếu ớt vô cùng, như thể sắp tắt thở đến nơi.
Lúc này Tạ Cảnh Từ đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi, thấy con đường phía trước không thể đẩy xe lăn tiếp, cậu không ngoái đầu lại mà mở miệng:
“Ông chủ , ngài chờ tôi ở đây.”
Tạ Cảnh Từ ba bước thành hai bước chạy đến nơi phát ra âm thanh, vạch cây ra thì thấy một túi ni-lông màu đen vặn vẹo, trong không khí lờ mờ mùi máu tanh.
Cổ túi ni-lông bị kẹp một tấm thiệp nhỏ, trên đó viết hai chữ tràn đầy ác ý: “Lễ vật”.
Ý nghĩa của chuyện này, Tạ Cảnh Từ hiểu rõ hơn ai hết.
Cậu cẩn thận ôm túi nilon vào ngực mở ra, vừa thấy rõ cảnh tượng bên trong, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại.
Chỉ là một con mèo con mới bốn, năm tháng tuổi, một mắt nhắm chặt, mắt còn lại bị đẩy trồi ra ngoài, mang sắc đỏ kỳ dị và đục ngầu. Tứ chi nó vặn vẹo, phần đệm thịt bị rách tươm, móng vuốt cũng đã bị nhổ sạch.
Cái bụng vốn mềm mại bị rạch một đường, ruột lòi ra ngoài, nhưng nó vẫn còn sống, đang vùng vẫy trong đau đớn, kéo dài hơi thở cuối cùng.
Tạ Cảnh Từ hít sâu một hơi, lúc này chẳng còn tâm trí nghĩ đến nhiễm trùng hay vi khuẩn gì nữa, cậu lấy tay che lại vết thương bụng con mèo con, giảm máu chảy ra, rồi bước nhanh quay lại chỗ Trì Phi Dữ.
“Ông chủ ! Phòng y tế thú cưng ở đâu!?”
Tạ Cảnh Từ chạy đến trước mặt Trì Phi Dữ, giơ con mèo trong lòng ra cho đối phương xem, giọng nói dồn dập:
“Tình trạng của nó rất nguy cấp!”
Trì Phi Dữ sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, dường như sớm đã đoán được kết quả này.
“Phòng thú y ở phía đông, đi bộ phải mất hơn nửa tiếng.”
Nửa tiếng, con mèo con này e là đã lạnh ngắt rồi.
Nhưng phòng y tế gần đây chỉ có thuốc dùng cho người, gần như không có loại phù hợp cho mèo, hơn nữa con mèo nhỏ này hiện tại lại cần truyền máu gấp.
Tạ Cảnh Từ sốt ruột đến mức quay vòng tại chỗ, bảo từ bỏ thì không đành lòng, cuối cùng đành đưa ánh mắt nhìn về phía Trì Phi Dữ đang ngồi trên xe lăn. Xe lăn chạy điện, mã lực không thua gì xe điện, tốc độ chắc chắn nhanh hơn người đi bộ.
“Xe lăn của ngài còn điện chứ?”
Trì Phi Dữ hơi nhướng mắt lên, rốt cuộc cũng liếc nhìn Tạ Cảnh Từ một cái: “Còn.”
“Vậy… có thể hay không…”
Trì Phi Dữ nhẹ giọng thở dài, gần như không thể nghe thấy: “Ngồi lên đi.”
“Kỳ thật tôi có thể tự chạy, lão bản ngài chỉ cần ngồi nghỉ bên cạnh là được.”
“Cậu không đẩy nổi,” Trì Phi Dữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Không muốn đi thì thôi.”
Tạ Cảnh Từ lập tức leo lên xe lăn. Chỗ ngồi rất rộng, đủ chỗ cho hai người trưởng thành, tám phần là hàng đặt riêng theo yêu cầu.
Trì Phi Dữ có vẻ không quen ngồi gần người khác, hơi nghiêng sang một bên: “Đừng để nó chạm vào ta . ”
Tạ Cảnh Từ sợ Trì Phi Dữ chịu không nổi mà nửa đường ném mình xuống, ngoan ngoãn ngồi nép sang mép ngoài. Hắn vừa ổn định chỗ ngồi xong, xe lăn như mũi tên rời cung, “vút” một tiếng lao đi.
Lực đẩy mạnh đến mức làm đầu óc Tạ Cảnh Từ choáng váng — tốc độ này sắp đuổi kịp ô tô rồi!?
Quãng đường nói mất ba mươi phút, giờ chỉ vài phút là đến nơi.
Trì Phi Dữ ấn ngón tay cái lên thiết bị nhận dạng vân tay ở cửa, đèn trong phòng thú y lập tức sáng rực.
“Ta đã báo bác sĩ thú y, trong mười phút nữa sẽ tới.”
Giọng hắn vẫn rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không để tâm đến sống chết của con mèo, hoặc như đã sớm đoán được kết cục của nó.
“Không cần,” Tạ Cảnh Từ vừa ôm mèo con, vừa đẩy cửa bước vào, giọng nói vô cùng kiên định, “Tôi sẽ cứu nó.”
Cậu bước nhanh vào phòng phẫu thuật. Tình trạng của mèo con thực sự rất nghiêm trọng, có lẽ còn chưa kịp kiểm tra đã nguy kịch.
Tạ Cảnh Từ vừa kiểm tra vừa nhẹ nhàng gãi cằm mèo con để trấn an nó, tránh nó hoảng loạn trong môi trường xa lạ.
Giọng nói của cậu rất dịu dàng: “Ngoan nhé, đợi mày khỏe lại, ca ca sẽ cho mày ăn pate hộp.”
Tạ Cảnh Từ không phải chưa từng tự mình thực hiện phẫu thuật, nên cũng không hề hoảng loạn, các bước làm rất gọn gàng, chính xác.
May mắn là thiết bị ở đây rất đầy đủ, có nhiều thứ trước giờ cậu chỉ thấy trên mạng, không ngờ hôm nay lại được dùng tận tay — điều đó làm tăng đáng kể khả năng sống sót cho mèo con.
Cắt lọc, khâu vết mổ, Tạ Cảnh Từ buông kẹp cầm máu xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không hổ là cậu — hoàn thành hoàn mỹ.
Cánh tay có hơi tê nhức, Tạ Cảnh Từ ôm mèo con chuẩn bị đặt nó vào lồng theo dõi bên ngoài. Vừa mở cửa ra, thấy Trì Phi Dữ đứng đó, cậu mới chợt nhớ nơi này không phải bệnh viện thú y nơi cậu làm, bản thân cũng không còn là bác sĩ Tạ ngày trước nữa.
“Ông chủ , ngài vẫn luôn đứng đây chờ tôi sao?”
Ánh mắt Trì Phi Dữ dừng lại trên người mèo con trong lòng cậu . Bộ ngực nhỏ vẫn còn phập phồng, xem ra Tạ Cảnh Từ đã thành công.
Tạ Cảnh Từ chú ý thấy ánh mắt hắn, liền hạ tay xuống để lộ toàn bộ hình dáng mèo con, cười tươi nói: “Đăng đăng! Hiện tại nó là một con mèo một mắt cực kỳ đẹp trai!”
Ánh mắt Trì Phi Dữ trong khoảnh khắc như có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.