Beta : Meo

“Cậu có thể trở về nghỉ ngơi.”

Trì Phi Dữ khẽ gảy chuỗi hạt, hạt châu màu đen tuyền lăn nhẹ đến cổ tay trắng nõn, lộ ra vẻ mảnh khảnh nhưng đầy sức sống.

“Không được.” Tạ Cảnh Từ vội giải thích, “Tôi phải theo dõi suốt đêm, nó rất có khả năng sẽ sốt, cần được xử lý kịp thời.”

Ánh mắt Trì Phi Dữ lướt qua đôi mắt đầy nghiêm túc của Tạ Cảnh Từ, rồi nhìn về phía cửa, môi mỏng khẽ động: “Bác sĩ Tạ, có thể vào được rồi.”

Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông đeo kính đen, vẻ mặt hòa nhã bước vào.

Người đó mặc blouse trắng chỉnh tề, toàn thân toát lên vẻ chuyên nghiệp, tinh thần phấn chấn.

Tạ Cảnh Từ liếc nhìn người mới đến, lại cúi đầu nhìn lại chính mình — áo sơ mi trắng dính máu, quần đùi, dép lê… Thật sự là một trời một vực.

Trì Phi Dữ tiếp lời: “Anh ta sẽ phụ trách các vấn đề còn lại.”

Tạ Cảnh Từ ngơ ngác gật đầu, chuẩn bị đặt con mèo nhỏ vào lồng sắt bên cạnh. Đúng lúc ấy, cậu chợt nhớ đến lời Trần Trừng từng nói, rằng người trong bộ phận chăm sóc thú cưng thường chỉ nhìn vào thông số dinh dưỡng rồi cho ăn đại, trong lòng bỗng trỗi dậy một tia lo lắng.

Con mèo này không rõ từ đâu xuất hiện ở trang viên, nhưng tám chín phần là mèo hoang lưu lạc.

Tạ Cảnh Từ bước nhanh vài bước, đến trước mặt Trì Phi Dữ, liếc nhìn bác sĩ Tạ một cái, thấy đối phương đang quan sát mình, cậu cúi lưng, hướng về phía Trì Phi Dữ nói:

“Ông chủ , ngài có muốn vuốt ve nó một chút không? Dù sao cũng coi như là ngài  đã cứu nó.”

Trì Phi Dữ nghe vậy liếc nhìn Tạ Cảnh Từ.Tạ Cảnh Từ chớp chớp mắt, trong đáy mắt đầy vẻ chờ mong.

Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, Trì Phi Dữ đưa tay lên, tránh đi vết thương trên người con mèo, nhẹ nhàng vuốt đầu nó bằng động tác chậm rãi. Khóe môi hắn như có như không hiện lên một nụ cười rất nhạt.

Tạ Cảnh Từ thấy cảnh tượng ấy, không hiểu sao trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cậu  cảm thán:

“Nó cũng thật may mắn, nội tạng hầu như không tổn thương gì cả.”

Trì Phi Dữ nhìn con mèo, giọng điệu bình thản, không hề gợn sóng:

“May mắn thì đã chẳng gặp phải chuyện như vậy.”

Tạ Cảnh Từ nghẹn lời, quay đầu né tránh, nói sang chuyện khác:

“Cái này gọi là họa phúc đan xen, sau này nhất định sẽ phú quý.”

Cậu  cúi người, nhìn thẳng vào mắt Trì Phi Dữ:

“Khoản lương tôi bị khấu trừ chắc đủ để mua thức ăn mèo rồi, ông chủ , có thể nuôi nó không?”

Trì Phi Dữ thu tay về, nói:“Chỉ là một con mèo thôi, không cần hỏi ta.”

Ngụ ý là: Có thể nuôi.

Tạ Cảnh Từ trong lòng thầm reo " quá tốt ", có được sự đồng ý của ông chủ , bên chăm sóc thú cưng chắc chắn không dám làm qua loa.

Cậu  ngồi dậy, đặt con mèo vào lồng sắt, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, dịu dàng nói:

“Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Lúc này  thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, con mèo đương nhiên không thể phản ứng lại, nhưng Tạ Cảnh Từ vẫn thấy rất vui vẻ.

Cậu  quay đầu lại, ánh mắt còn vương ý cười:

“Ông chủ , ngài  có cần tôi đưa về không?”

Ánh mắt Trì Phi Dữ dừng lại trên gương mặt Tạ Cảnh Từ một lát, rồi xoay hướng xe lăn, mở miệng nói:

“Đi rửa tay trước đã.”

Tạ Cảnh Từ đáp một tiếng “Tuân lệnh!”, vừa đi vừa nhảy nhót rời khỏi đó.

Nể tình người ta vừa cứu mạng giúp mình, chỉ là mắc chút bệnh sạch sẽ thôi, cậu vẫn có thể chấp nhận được.

Sau khi rửa tay thật sạch, Tạ Cảnh Từ mới đặt tay lên tay đẩy xe lăn, đưa Trì Phi Dữ quay về. Trong lòng cậu  vẫn không khỏi bận tâm đến con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc trộm Trì Phi Dữ một cái.

Nếu con mèo bị ném đến đây, chắc chắn thủ phạm là người trong trang viên. Nếu không tìm ra kẻ đó, ai biết sau này còn bao nhiêu con vật nhỏ nữa sẽ bị hại?

Dám ném con mèo bị ngược đãi ra dưới gốc cây, đối phương rõ ràng không sợ bị phát hiện, cứ như đang cố tình khiêu khích.

“Chuyện gì?”

Giọng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên khiến Tạ Cảnh Từ sững người, “A!” một tiếng.

Trì Phi Dữ nói:“ Cậu đã liếc nhìn ta không dưới hai mươi lần.”

Tạ Cảnh Từ chột dạ không thôi, chẳng lẽ hành vi nhỏ của cậu  rõ ràng đến vậy?

Cậu  hạ giọng nói khẽ:

“Cái đó… là chuyện người ngược đãi mèo, ông chủ , ngài  không định điều tra camera theo dõi à?”

“Hôm nay dám ngược mèo, ngày mai dám giết người.” Tạ Cảnh Từ nghiêm túc nói, “Loại người này hoặc là có bệnh tâm lý, hoặc là mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, nếu chẳng may gây hại đến lão bản, lúc đó hối hận không kịp.”

“Được.”

“Còn có… Hả? Ngài đồng ý rồi á?”

Tạ Cảnh Từ ngẩn người, cứ tưởng phải tốn bao nhiêu công thuyết phục, không ngờ Trì Phi Dữ lại đồng ý dứt khoát như vậy. Không nhìn ra, người này cư nhiên cũng có lòng đồng cảm.

“Cảm ơn ông chủ !”

Tạ Cảnh Từ vừa nói xong đã tự giác ngậm miệng, biết điều mà không nói thêm.

“Nhưng mà…” Trì Phi Dữ xoay chuyển lời nói, “Trang viên này không lắp đặt camera, quá trình điều tra sẽ hơi chậm.”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Cảnh Từ là không tin — một trang viên to như vậy mà không lắp camera nào sao? Không sợ bị trộm đồ à?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu , Trì Phi Dữ bình thản nói:

“Ta không thích camera theo dõi, nên không lắp. Có vấn đề gì sao?”

Tạ Cảnh Từ vội lắc đầu.

Cậu  nào dám có vấn đề.

Ở bên cạnh Trì Phi Dữ, ngay cả cái người hay lắm lời như Tạ Cảnh Từ cũng phải kiềm chế lại, may mà trên đường quay về, lầu Quỳnh cũng đã tới.

Tạ Cảnh Từ vừa nói xong câu tạm biệt liền vội vàng rời đi, trông chẳng khác gì có ma đuổi sau lưng.

Về đến ký túc xá thì đã là hai giờ rưỡi sáng, Trần Trừng sớm đã ngủ.

Tạ Cảnh Từ rón rén trở về phòng mình, sau một đêm chạy đôn chạy đáo, tắm rửa coi như công cốc, giờ lại phải tắm lần nữa.

Đến khi lên giường nằm xuống, hai mắt cậu  đã sắp díp lại.

Câu  cảm giác như mình vừa mới ngủ được một chút, chuông báo thức đã vang lên. Cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị: 8 giờ 30.

Còn nửa tiếng nữa là lại phải ra bồn hoa nhổ lá cây.

Tạ Cảnh Từ rên lên một tiếng, úp mặt vào gối, cố gắng lảng tránh hiện thực.

Đáng tiếc, làm đà điểu chẳng ích gì. Cửa phòng bị gõ “cốc cốc”, bên ngoài vang lên giọng Trần Trừng đầy sức sống:

“Mau dậy đi, đến giờ rồi!”

Tạ Cảnh Từ hai mắt vô hồn bò dậy, như cái máy bắt đầu rửa mặt.

Tại sao con người lại phải đi làm chứ?

Rõ ràng đất cát hay gió Tây Bắc đều ăn cũng ngon mà.

Tạ Cảnh Từ vừa đi theo Trần Trừng đến chỗ làm việc, vừa ngáp hết cái này đến cái khác.

Quầng thâm dưới mắt hắn hiện rõ rành rành, đến cả người phản ứng chậm như Trần Trừng cũng nhìn ra được là tối qua hắn ngủ không ngon.

Trần Trừng quan tâm hỏi:

“Tối qua cậu không ngủ à?”

“Không phải.” Tạ Cảnh Từ lại ngáp cái nữa, đưa tay lau khóe mắt còn ươn ướt vì nước mắt, rồi đáp:

“Lúc đang đi dạo thì gặp ông chủ , xảy ra chút việc ngoài ý muốn, đến tận gần sáng mới về.”

Trần Trừng tò mò hỏi:

“Chuyện ngoài ý muốn gì thế?”

Tạ Cảnh Từ đơn giản kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nghe xong, Trần Trừng như bừng tỉnh, “Thì ra là vậy. Bảo sao sáng nay đột nhiên có người xuống kiểm tra ký túc xá.”

Tạ Cảnh Từ ngơ ngác:

“Hả? Có người kiểm tra thật à?”

“Lúc đó cậu còn đang ngủ.” Trần Trừng cảm khái nói,

“Đừng nhìn Trì tổng trông chững chạc như thế, chứ thủ đoạn của anh ta rất tàn nhẫn đấy. Lần này đã quyết tra thì kẻ ngược đãi mèo chắc chắn không chạy thoát.”

Tạ Cảnh Từ gật đầu.Cậu cũng hy vọng có thể nhanh chóng tóm được tên cặn bã kia.

Khi đến nơi làm việc của mình, Tạ Cảnh Từ cố gắng lấy lại tinh thần, cầm kéo bắt đầu tỉa cây.

---

Trong hoa viên, không chỉ có Tạ Cảnh Từ và Trần Trừng đang làm việc mà còn có mấy người khác đang nhổ cỏ, chăm hoa. Tạ Cảnh Từ để ý thấy có vài người bị gọi đi, chẳng bao lâu sau lại quay về, tám chín phần là bị triệu đi hỏi chuyện.

Trong lòng cậu  thầm nghĩ, ông chủ  làm việc thật năng suất, chắc cũng chẳng bao lâu nữa sẽ túm được kẻ kia.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, có người chạy tới trước mặt Tạ Cảnh Từ, bảo rằng quản gia Trần đang tìm cậu .

Tạ Cảnh Từ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, buông kéo xuống, đi theo người nọ rời khỏi hoa viên.

Hai người rẽ vài vòng, vào một gian phòng phía sau vườn. Tạ Cảnh Từ lập tức nhìn thấy quản gia Trần đang đứng giữa phòng, trước mặt là ba bốn người.

Ánh mắt nhanh nhạy, Tạ Cảnh Từ ngay lập tức nhận ra trong số đó có bác sĩ Tạ – người tối qua đã chăm sóc con mèo nhỏ.

Cậu  thầm nghĩ, “Thật là trùng hợp,” rồi bước nhanh đến gần đối phương, định tìm cơ hội hỏi thăm tình hình của tiểu miêu.

Nào ngờ người kia vừa thấy cậu liền lập tức lùi lại giữ khoảng cách, sau đó quay sang quản gia Trần, mở miệng nói:

“Tôi xác định chính là hắn.”

Tạ Cảnh Từ chưa nghe rõ, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, cậu không khỏi cũng căng thẳng theo. Chẳng lẽ là sáng nay mình làm việc qua loa bị phát hiện rồi?

Không lẽ lại trừ lương nữa à!

Cứ theo cái đà trừ lương này, đến cuối tháng cậu e là còn phải móc tiền túi để trả ngược lại cho ông chủ  mất.

Quản gia Trần đưa mắt đánh giá Tạ Cảnh Từ từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu không dò được ý tứ.

Ngay lúc Tạ Cảnh Từ cảm thấy sắp chịu không nổi nữa, quản gia Trần cuối cùng cũng lên tiếng:

“Họ chỉ ra cậu cố ý hành hung Cẩm Lý, cậu có gì để giải thích không?”

Tạ Cảnh Từ: “???”

Cẩm Lý? Nếu cậu  nhớ không nhầm thì đó là con chó kia? Nhưng mà hành hung á... Caquj thậm chí còn chưa từng gặp con chó đó mà? Đây chẳng phải là vu oan à!?

Chờ đã!

Hình như nguyên chủ trước đây từng chăm sóc con chó đó, mà còn từng bị nó cắn nữa... Chẳng lẽ…

Tạ Cảnh Từ đột nhiên thấy sáng tỏ chân tướng. Thì ra là đánh chó à? Bảo sao lại bị nó cắn, đáng đời!

Chỉ là — tại sao người bị cắn lại là cậu  chứ! Rõ ràng cậu chẳng làm gì, không những bị chó cắn oan, giờ còn phải vác nồi oan nữa.

Quan trọng nhất là, chính cậu là người đề xuất điều tra kẻ ngược đãi động vật cơ mà, vậy mà cái búa boomerang này lại quay đầu đập vào mặt mình!?

“Là cậu làm thật sao?”

Quản gia Trần thay đổi cách hỏi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tạ Cảnh Từ lúc này thực sự cạn lời, cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

“Tôi... không có.” – Cậu khẳng định.

“Thật không?” – Quản gia Trần hơi thất vọng trong ánh mắt, vừa định tiếp tục thì bị Tạ Cảnh Từ cắt lời.

Tạ Cảnh Từ giơ cánh tay lên, xắn tay áo, để lộ dấu răng còn cậu đỏ, nghiêm túc nói:

“Chúng tôi gọi là đánh nhau!”

Cả phòng đột nhiên yên lặng như tờ.

Không khí lặng đi như chết.

Quản gia Trần có lẽ cũng không ngờ Tạ Cảnh Từ lại chơi chiêu như vậy, khóe miệng khẽ run rẩy hai cái, gần như không thể nhận ra.

Tạ Cảnh Từ đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người dường như đều bị mình làm cho á khẩu, bèn xấu hổ gãi đầu:

“Nếu không thì phạt tôi bưng trà rót nước cho nó? Lần sau tôi cam đoan không đánh nhau với nó nữa.”

Quản gia Trần hoàn toàn không bị vẻ mặt ngoan ngoãn kia lừa, rõ ràng tên này không phải loại khiến người bớt lo.

“Cậu ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi riêng.”

Tạ Cảnh Từ vâng một tiếng, ngoan ngoãn rời đi.

Đúng lúc này, bác sĩ Tạ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu trái ngược hoàn toàn với vẻ hòa nhã tối qua, giờ trở nên hùng hổ và gay gắt:

“Quản gia Trần định bao che cho hắn sao?”

Tạ Cảnh Từ nghe vậy liền khựng lại, quay đầu nhìn đối phương, lông mày nhíu lại.

Cậu  và người này chỉ mới gặp nhau một lần, thật sự không hiểu nổi mình đã đắc tội gì. Chẳng lẽ nguyên chủ từng có hiềm khích gì đó với ông ta?

Quản gia Trần nhàn nhạt liếc bác sĩ Tạ một cái, rõ ràng không hề coi trọng lời ông ta:

“Anh cũng không có quyền nghi ngờ quyết định của tôi.”

Tạ Cảnh Từ trong lòng âm thầm vỗ tay: Quản gia Trần, khí phách thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play