Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng
Thời Dư về đến nhà, chống đỡ cơ thể mệt mỏi, đem tất cả số cá vất hết vào tủ đông, sau đó đi vào phòng tắm, xả đầy một bồn nước nóng rồi thả người vào ngâm. Cậu đâu phải lớn lên trên tàu đánh cá, mười mấy năm nay chưa từng ra biển, bỗng dưng phải ra khơi suốt một ngày một đêm, trong lúc ấy phần lớn thời gian còn lo tranh thủ câu cá, ăn uống không tử tế, ngủ cũng chẳng đủ giấc, lại còn bỏ mạng tới hai lần, bảo không mệt thì đúng là nói dối.
Từ khi hệ thống hóa thân thành mèo, hình như có rất nhiều việc đều bị hạn chế, buộc phải hoạt động theo các quy tắc vật lý thông thường. Nó vừa chạy vừa tức tối chửi rủa trong đầu cậu, thậm chí khi nổi điên lên còn xen lẫn cả những tiếng meo meo. Thời Dư thì cứ vô tư ngâm mình, mặc nó mắng chửi, dù sao giờ cậu cũng chẳng còn sức mà đi đón nó nữa.
Hệ thống chửi một hồi, nhận ra nhịp tim và hô hấp của Thời Dư đã gần như đi vào trạng thái ngủ, liền im bặt. Trước đó, nó đã thỏa thuận với Thời Dư rằng khi cậu làm chủ ao cá thì nó không được tùy tiện làm phiền nếu không có chuyện cần thiết.
Thời Dư ngâm mình trong nước một lát, nghỉ ngơi lấy lại sức rồi mới chợt nhớ ra đáng lẽ cậu phải tắm sạch qua người rồi mới vào bồn ngâm. Nhưng giờ đã vào rồi thì thôi vậy. Cậu tẩy sạch hết mùi biển bám trên người, rút nút thoát nước để nước bẩn chảy hết đi, sau đó mở vòi cho nước trong veo nóng hổi chảy vào đầy bồn lần nữa. Cậu dựa vào thành bồn nhìn dòng nước, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi.
...
Là biển à?
Thời Dư hơi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vị trí đáng ra phải là bầu trời, nơi ấy trong suốt và sáng rực, làn nước xanh thẫm đang bao quanh lấy cậu, chỗ giao nhau giữa ánh mặt trời và mặt biển là vùng sáng lấp lánh rực rỡ.
Một đàn cá san hô sặc sỡ bơi từ bên phải tới, chẳng có vẻ gì sợ người, cứ thế thân thiết cọ nhẹ vào cơ thể cậu. Những lớp vảy cá trơn nhẵn cọ sát nhẹ nhàng lên cánh tay, khiến cậu bật cười khẽ.
Thời Dư đưa tay định chạm vào chúng, nhưng khi ngón tay vừa vươn tới thì đàn cá lại bất ngờ tản ra, rồi tụ lại thành một đàn, lướt qua kẽ ngón tay, qua mái tóc, qua cả thân thể cậu, thong dong bơi về nơi xa. Chẳng hiểu sao, Thời Dư cũng bơi theo chúng. Cậu mơ hồ biết rằng bản thân mình đủ khả năng bơi theo, chỉ cần khẽ cử động thân thể một chút, làn nước lập tức bao bọc lấy da thịt, nhẹ nhàng đẩy cậu tiến về phía trước.
Đàn cá san hô vây quanh, cùng cậu bơi lượn trong nước.
Dưới mặt biển, cậu được tự do, thoải mái vươn duỗi cơ thể, màu xanh trong trẻo ôm trọn lấy cậu, bên trên là ánh sáng, bên dưới là bóng tối.
Bỗng nhiên, cậu dường như nghe thấy những âm thanh trầm thấp và sâu lắng từ xa vọng tới. Một đàn bóng đen tiến lại gần, khiến lũ cá san hô hoảng loạn tản ra. Tốc độ đàn bóng đen rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới bên cạnh cậu.
Thì ra là một đàn cá voi sát thủ. Chúng tò mò vây quanh cậu, một con cá voi sát thủ nhỏ có vẻ cực kỳ hứng thú, dừng lại ngay trước mặt cậu mà chăm chú quan sát. Đối với Thời Dư, thân hình khổng lồ ấy lại vô cùng dịu dàng. Đột nhiên lưng cậu bị thứ gì đó cọ vào, quay đầu lại, thì ra là một con cá voi sát thủ khác giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra bơi ngang qua, cái vây hớn hở quẫy nhẹ một cái, rồi trở về đội hình đàn, hướng về phía cậu kêu lên một tiếng.
Tiếng gọi ấy như viên gạch dẫn ngọc, âm thanh cá voi sát thủ nối nhau cất lên từng đợt, dù không hiểu chúng nói gì nhưng Thời Dư bất giác nở một nụ cười, những tiếng gọi ấy tràn đầy niềm vui. Cậu định nói chuyện, nhưng chỉ có thể thổi ra từng chuỗi bong bóng.
Những bong bóng che mờ tầm nhìn, ngay sau đó, cổ tay cậu bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy, ngón tay thon dài đặt ngang cổ tay. Bong bóng tan đi, để lộ một gương mặt đẹp như mộng ảo. Một nhân ngư nửa người đàn ông nheo mắt lại, mái tóc bạc trôi nổi bao quanh cậu, phủ kín lấy Thời Dư. Y mở miệng, một thanh âm tuyệt đẹp không thể diễn tả bằng lời lập tức lan tràn trong cả vùng biển, âm thanh ngân vang mãi không dứt.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Thời Dư dường như nghĩ tới rất nhiều thứ, lại cũng như chẳng nghĩ đến gì cả, ngây ngốc nhìn nhân ngư trước mặt.
Nhân ngư nhẹ nhàng vuốt lên má cậu, rồi đột nhiên nghiêng người tới gần...
“A——!” Thời Dư giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, âm thanh không thể diễn tả ấy đã bị thay thế bằng tiếng nước chảy ồn ào trong phòng tắm. Cậu nhìn mực nước mới vừa qua ngực, đưa tay vốc nước nóng lên mặt.
Thời Dư bắt đầu nghi ngờ nhân ngư rốt cuộc đã để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý cho cậu—nhưng nghĩ cũng đúng, trải nghiệm chỉ còn mỗi cái đầu nằm dưới biển ngước nhìn trời, đâu phải ai cũng từng trải qua. Giờ đây cậu không còn sợ nước, không còn sợ biển đã là tốt lắm rồi. Cậu cười khổ, gạt bỏ những suy nghĩ ấy đi.
[Thời Dư—tui về rồi—!] Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu cậu, ngay sau đó một con mèo đầy bùn đất và lá cây, bẩn thỉu từ ngoài phòng tắm lao vào, nhảy thẳng vào trong bồn tắm.
Thời tiết quá nóng, lại mệt mỏi, nhà cũng chẳng có ai, nên Thời Dư chưa đóng cửa phòng tắm.
Thời Dư chưa kịp phản ứng, chỗ hệ thống nhảy vào đã lan ra một mảng nước đen. Cậu vội vàng đứng bật dậy, gắt lên: [Cậu muốn chết hả!]
Hệ thống thấy Thời Dư đứng dậy, không biết tiếc nuối hay đắc ý mà nói: [Tui dơ quá, tắm chút thì sao—đều tại cậu chứ ai?]
[Liên quan gì tui, ai kêu cậu ngủ trên tàu!]
[Bản năng! Là bản năng! Mèo vốn thích ngủ mà!] Hệ thống hét lên.
Thời Dư bước ra khỏi bồn, nhìn làn nước xám ngoét mà rùng mình, cầm vòi sen tự xối người, u ám nói: [Mèo không phải sợ nước à? Cậu đang làm gì thế hả?]
“Méo?!” Hệ thống giật mình kêu lên, cúi đầu nhìn bồn tắm rồi lại nhìn Thời Dư: [Tui… mẹ nó!]
“Meo meo meo meo——!” Mèo cam lập tức nhảy phắt ra khỏi bồn.
Thời Dư đâu dễ dàng tha cho nó như vậy, nhanh tay túm lấy gáy mèo, cười hiền từ nói: “Mèo dơ như này dễ bệnh lắm đó, ngoan nào, tui tắm cho cậu.”
Vừa dứt lời, cậu chẳng thèm đợi hệ thống phản ứng, lập tức ấn mèo cam vào bồn tắm.
[Thời Dư méo... ông nội nhà cậu!!!] Hệ thống vừa mắng vừa không kiềm được tiếng kêu thảm thiết: “Meo meo meo meo! Méo——!”
Thời Dư lạnh lùng vô tình, một tay giữ chặt gáy mèo, một tay với lấy cái bàn chải thường dùng để cọ giày ở bên cạnh, bắt đầu mạnh tay cọ lông mèo cam: “Kêu cái gì mà kêu! Bẩn như này nhất định phải tắm sạch!”
“Tắm xong tui đưa cậu đi tẩy giun luôn, à đúng rồi, còn phải tiêm phòng ba mũi nữa—Hệ Hệ này, cậu là mèo đực hay mèo cái vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Tui đưa cậu đi triệt sản nha?” Miệng nói thế nhưng Thời Dư lại mỉm cười vô cùng dịu dàng thân ái: “Hệ Hệ ngoan nào, triệt sản xong sẽ nghe lời hơn, ngoan ngoãn hơn, còn kéo dài tuổi thọ nữa đấy, tốt biết mấy!”
[Thời Dư, cậu mà dám... méo! Tui chửi cả nhà cậu!] Hệ thống gào lên: [Cậu mà dám đem tui đi triệt sản thì cậu chết chắc... Không phải, tui là hệ thống, không phải mèo! ...Méo... Không cần triệt sản! Đây là bắt chước thôi! Bắt chước đó cậu hiểu không hả?!]
[Bắt chước cũng sẽ bị nhiễm ký sinh trùng, sẽ động dục đấy.] Thời Dư bóp ít sữa tắm lên bàn chải, lập tức biến mèo cam thành mèo bong bóng: [Cậu xem, cậu còn không kìm nổi bản năng kêu meo meo, không triệt sản nhỡ mai mốt sinh ra một đống con cháu hoặc bỗng dưng mang thai sinh con thì tui nói trước là tui không nuôi đâu đấy.]
[…Cậu không phải người mà—! Tui có tự chủ mà, tui là một hệ thống ngoan, đâu phải cứ thế động dục bừa bãi!]
[Trừ khi giờ cậu nhịn được không nhúc nhích nữa, cậu nhìn lại xem cậu bẩn thỉu như chó hoang thế nào, trong lòng không có chút tự giác à?]
[…] Hệ thống im lặng một lát, cuối cùng con mèo cam ngoan ngoãn ngồi im trong bồn tắm, buồn bực nói: [Sao lúc ấy tui lại không biến thành chó nhỉ?]
[Muộn rồi.]
***
Đêm đến, sau khi ngủ một giấc, hệ thống và Thời Dư lấy bản đồ ra, bắt đầu cân nhắc xem nên đặt ao cá ở đâu.
Ba lô của hệ thống tuy lớn nhưng vẫn có hạn chế, không thể chứa đồ vô hạn được. Gói quà ao cá cấp một sau khi mở ra từ chiếm một ô đã biến thành hơn chục ô, chưa kể mấy nhiệm vụ làm được trong hai ngày này, tổng cộng chiếm mấy trăm ô vuông, đừng nói là Thời Dư, ngay cả hệ thống nhìn vào cũng thấy khó chịu khó tả.
Cho nên việc xây dựng ao cá đã trở thành chuyện cấp bách nhất hiện tại.
[Miếng đất này không ổn rồi, ao cá của nhà ông Tư hình như nằm ngay đó.]
Hệ thống cũng không ngừng gật đầu: [Bên cạnh cũng khá tốt, nhưng mà hình như là đất của con trai thứ ba nhà bà cô Bảy của cậu.]
[Vậy chỗ này thì sao?]
...
Một người một hệ thống bàn bạc một hồi, phát hiện những mảnh đất ven biển có thể làm ao cá hầu như đều đã bị chiếm hết, những nơi còn sót lại không phải giao thông bất tiện thì đất đai xung quanh không thích hợp đào ao, khó vào nước hoặc khó thoát nước, không tốt cho việc sinh sản của cá giống.
[Mà cậu đã từng nghĩ đến việc làm bè cá chưa?]
[Bè cá?]