Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng

Anh họ năm của cậu đem chiếc thuyền nhỏ cũ kỹ của Thời Dư buộc vào con tàu đánh cá xa bờ của mình, bên kia dùng đèn phát tín hiệu một cái, thuyền nhỏ đã bị kéo đi ngay lập tức. Thời Giải cũng không quay lại thuyền của mình mà đem chiếc ca nô buộc vào sau thuyền nhỏ, rồi tự mình nhảy sang thuyền của Thời Dư.

Cuộc sống quanh năm ra biển khiến làn da anh nhuốm một màu đồng khỏe khoắn. Anh mặc một cái áo thun cũ kỹ, quần cộc rộng thùng thình, chân đi đôi dép lào vàng chói. Mái tóc hơi dài được anh dùng dây thun buộc lên tùy ý, toàn thân toát ra khí chất của biển cả (vị tanh tanh của cá). Gen của nhà họ Thời đều không tệ, Thời Giải ăn mặc xuề xòa như vậy mà nhìn qua còn có chút khí chất nghệ sĩ.

Thời Giải móc ra hộp thuốc lá, tự mình lấy một điếu đưa lên miệng, lại giơ hộp thuốc ra ý bảo Thời Dư hút cùng. Thời Dư vội vàng xua tay: "Không cần đâu, em bỏ thuốc rồi."

Thời Giải ngồi xổm bên mạn thuyền, cũng chẳng để tâm, thu lại hộp thuốc, châm thuốc tự hút rồi hỏi: "A Dư, em chạy ra tận biển xa à? Xài hết cả xăng dự phòng luôn?"

Thời Dư ngượng ngùng đáp: "Cũng chưa ra tới biển xa đâu... Tại em quên mang xăng dự phòng."

Thời Giải cười hiền hòa nói: "Ba anh còn khen em chắc chắn làm được, lần này coi như lật xe rồi phải không? Nhưng cũng may, chạy được đến đây mới hết xăng."

Chỗ này cách bến cảng không xa, dù Thời Dư không gặp được bọn họ, cũng sẽ nhanh chóng gặp được người khác thôi. Ngư dân xuất hiện ở cảng này đa phần đều họ Thời, đều là họ hàng thân thích cả. Huống hồ ngư dân vùng biển từ xưa đến nay vẫn giữ quy củ giúp đỡ lẫn nhau.

Suy cho cùng con người đâu phải cá, ai dám chắc cả đời mình không có ngày thả neo giữa biển, cần người cứu giúp chứ?

Không chờ Thời Dư đáp lời, Thời Giải lại hỏi trực tiếp luôn: "Thuyền thế nào? Ngoài chuyện hết xăng ra thì còn chỗ nào không ổn nữa không? Người nhà cả mà, có vấn đề cứ nói thẳng."

"Không có vấn đề gì hết!" Thời Dư vội đáp lại: "Thuyền chạy ngon lắm! Dù sao cũng là thuyền mới, khá có vận may đó. Chuyến này nếu không phải em làm mất một cái lưới, thì còn đau đầu chẳng biết làm sao mang hết cá về đây này!"

"Mất lưới à? Chắc mắc đá thôi... chuyện này bình thường lắm, đừng để bụng." Thời Giải tiện miệng an ủi. Việc lưới mắc vào đá ngầm hoặc bị dòng hải lưu cuốn đi đâu mất là chuyện thường ngày trên biển. Anh quan tâm hơn tới mớ cá bắt được: "Bắt được gì rồi, lấy ra anh xem thử nào?"

"Cũng không nhiều lắm." Thời Dư cười ngại ngùng đáp.

Thời Giải an ủi tiếp: "Ôi dào, bọn mình là dân đi biển, trời thương lúc ít lúc nhiều cũng bình thường, em đừng để... ôi đệt!"

Anh đang nói dở, đã thấy Thời Dư mở ra một tấm ván sàn, để lộ khoang nước sống bên dưới, bên trong cá chen chúc chật kín, bằng mắt thường đã thấy toàn là hàng khủng, trừ phi giới hạn chủng loại, nếu không gần như không có con nào dưới mười cân, nổi bật nhất là một con cá mú sao xanh lớn, dài cỡ cánh tay một người đàn ông trưởng thành, toàn thân màu đỏ nâu, trên mình điểm những hoa văn xanh lam rực rỡ dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Điếu thuốc trên miệng Thời Giải cũng bị rớt luôn: “Mẹ kiếp... Hồi nhỏ vận may của em tốt thì thôi đi, sao giờ vẫn còn may dữ vậy? Cá mú sao xanh lớn như này mà cũng bắt được?”

Cá mú sao xanh nói quý hiếm thì cũng không tới mức ấy, nhưng quả thật là một trong những loại cá mà ngư dân ít khi bắt được, tên khoa học là Cephalopholis argus, thịt mềm ngon ngọt, ít xương, thường thì một con dài khoảng hai mươi centimet bán ven biển đã được một hai trăm tệ, huống hồ con này lớn thế kia! Phải biết là chiều dài cá mú sao lớn nhất được ghi nhận đến nay chỉ khoảng 75 cm thôi, mà con này của Thời Dư đã gần bằng con số đó rồi.

Thời Dư vẫn cười vô cùng ngại ngùng, nhưng giờ phút này nhìn cái nụ cười ấy thật là… đáng đánh.

Thời Giải quàng cổ Thời Dư, thương lượng: “Tiểu Dư, em tính xử lý con cá mú sao xanh này thế nào đây? Anh có quen một ông chủ thích món này lắm, giá đảm bảo em vừa lòng — Hay vậy đi, chuyến hàng này của em trước hết đừng vội kéo lên bờ, bên thuyền anh đang có mấy ông chủ lớn thích ăn cá, để họ chọn trước nhé?”

Con cá mú sao xanh này là Thời Dư câu lên được, vốn là định đem bán, một con cá mười cân tám cân, nhà cậu chỉ có một mình, cho dù đem cho mèo hoang ăn, một con thôi cũng đủ cậu ăn ba ngày rồi. Hơn nữa phần lớn những cá giá thấp lại không ngon trên tàu đã bị cậu ném cho hệ thống thu hồi mất, chỉ còn chừa lại vài con hàng rẻ để che mắt người ta, nhưng bây giờ nhiều cá quý hiếm như vậy mà lên chợ, cậu còn đang lo làm sao che giấu, yêu cầu này của anh họ quả thực giải quyết được mối lo lớn của cậu.

Dù sao hàng chưa lên bờ, cho dù có truyền ra ngoài người ta đa phần cũng không tin.

Thời Dư lập tức vui mừng rạng rỡ đáp: “Hay quá, em còn đang lo đây! Con thuyền nhỏ rách nát này của em đâu có khoang lạnh, cá nhiều thế này mà giữ lại đợi lên bờ mang đến chợ không biết chết mất bao nhiêu nữa!”

Thời Giải nghe xong lập tức vỗ vai cậu thật mạnh: “Anh em tốt! Yên tâm đi, tiền nong anh đây tuyệt đối không thiếu phần em!”

Nói xong liền cầm đèn tín hiệu ra hiệu cho tàu lớn dừng lại, chiếc tàu đánh cá từ từ chậm lại, anh liền nhảy lên ca nô về lại tàu lớn, rồi chỉ huy thuyền viên hỗ trợ kéo thuyền của Thời Dư lại sát bên, hai chiếc tàu kề sát vào nhau, thả thang dây xuống là xong việc.

“Tiểu Dư, em dọn dẹp chút đi, chờ anh tí.” Thời Giải nháy mắt với cậu một cái, rồi nhanh nhẹn như báo trèo lên thang dây. Thời Dư cười cười vẫy tay với Thời Giải, xoay người thu lưới nhỏ đang buộc bên mạn thuyền, cái lưới vốn dùng nuôi tôm cua sống được cậu kéo lên, cả lưới lẫn hải sản đều cho vào khoang nước sống, rồi mở hết nắp khoang nước sống ra, để lộ toàn bộ mẻ cá bên dưới.

Chẳng mấy chốc, Thời Giải đã dẫn theo ba bốn người đàn ông tới cạnh mạn thuyền, mấy người bám vào lan can cúi xuống nhìn, vừa thấy khoang nước sống đầy ắp những con cá lớn, tất cả đồng loạt kinh ngạc hô lên một tiếng: “Đỉnh thật!”

“Thời Giải, cậu em này của anh lợi hại quá rồi!”

“Chứ còn gì nữa, thằng em tôi vốn định giữ lại tự ăn đó, nhưng tôi nghĩ các ông đang ở trên tàu, nói mãi mới chịu chia ra một ít—hiếm lắm mới ra biển một chuyến, không ăn chút đồ ngon sao được?” Thời Giải cười vô cùng thoải mái.

“Quá được luôn!” Mấy người đều bật cười vui vẻ, ai cũng nóng lòng muốn nhảy sang thuyền của Thời Dư để xem cá tận mắt, nhưng con thuyền nhỏ của Thời Dư vốn chẳng rộng rãi gì, lại còn mở hết nắp khoang nước sống, đứng được hai người là đã chật lắm rồi, bọn họ mà chen lên hết chắc muốn xoay người cũng khó.

Thời Giải lại nhảy xuống thuyền Thời Dư, một tay cầm vợt cá, vớt từ khoang nước sống ra một con cá tráp đỏ nặng chừng một ký, nói lớn: “Cá tráp đỏ này thì các anh quá rõ rồi ha, to nhất cũng chỉ tới cỡ này thôi, lại còn tươi rói, đem tặng hay ăn đều có mặt mũi! Ai muốn ăn, lát nữa kéo sang thuyền lớn là làm ngay! Ai muốn mang về nhà, tôi giúp các anh cấp đông ngay tại chỗ, về bờ là gửi thẳng về nhà luôn, giá rẻ hơn giá thị trường một phần mười!”

“Tôi lấy!” Ngay lập tức có người lên tiếng, Thời Giải hét to: “Còn ai nữa không? Không thì cá này về tay anh Hoàng đấy!”

“Cứ để cho ông ấy đi! Ông ấy thích món này lắm!” Có người hô lên.

“Được thôi!” Thời Giải cũng không trèo lên, quay người đưa chiếc vợt lên sát bên tàu lớn, con cá tráp đỏ còn đang vùng vẫy trong vợt, anh Hoàng kia chẳng nói chẳng rằng thò tay móc ngay mang cá xách lên, tiện tay ném luôn vào chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh: “Lát nữa các anh em đừng đi vội! Ăn một bữa đã!”

“Được luôn!” Mọi người cười tươi rói hưởng ứng.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ cá ngon trên thuyền Thời Dư đều đã được bán sạch, trên tàu lớn vẫn còn nhiều người lục tục kéo đến hỏi mua. Ban đầu Thời Giải chỉ gọi ba bốn người tới cũng là có chút chiến thuật—đồ người ta năn nỉ mình mua thì không thơm, chỉ có món tự mình chủ động muốn mua mới đáng giá! Thấy vậy, các dân câu cá trên tàu lớn nghe tiếng đều kéo nhau chạy đến, thậm chí có người còn đánh thức cả anh em đang ngủ dậy để ra xem.

Đợi đến khi con cá mú sao xanh dài gần cả mét của Thời Dư vừa xuất hiện, cả vùng biển đều vang lên tiếng reo hò sung sướng, tất nhiên con cá này đã được trả giá rất cao, gấp ba lần so với bình thường. Ngay cả Thời Dư, người vốn không thiếu tiền nghe xong giá cả cũng cười tít mắt, nhìn anh họ bằng ánh mắt càng thêm thân thiết, hòa ái.

Anh họ cậu đúng là quá đỉnh!

Bán cá xong, tàu lớn lại tiếp tục lên đường, kéo theo cả thuyền của Thời Dư quay trở về bờ. Ở cảng sớm đã có người chờ sẵn để thu mua hải sản, vừa thấy tàu lớn trở về lập tức náo nhiệt hẳn lên. Thời Giải bận luôn tay, vừa phải chăm sóc những vị khách đi câu trên tàu mình, vừa tiếp đón thương lái đến thu hàng, bận tới mức chân không chạm đất. Anh ra hiệu với Thời Dư, ý nói: "Anh đang bận, không tiếp đãi em được." Thời Dư gật đầu thông cảm, tự thu dọn mớ cá còn lại trên thuyền rồi nói chuyện với vài người thương lái bên đường, bán đi phần lớn số cá còn lại.

Cuối cùng chỉ giữ lại chút ít để tự ăn và gửi tặng bà con họ hàng, Thời Dư trèo lên chiếc xe ba gác cá vàng BMW của mình, thong thả chạy về nhà.

Có lẽ vì mới vừa lên bờ nên Thời Dư ngồi trên chiếc xe cá vàng còn có cảm giác lâng lâng, vội vàng chạy chậm lại đôi chút, về tới làng họ Thời, chẳng nói chẳng rằng trước hết xách một con cá chình biển thật to cùng một túi lớn tôm tươi đem sang biếu nhà ông Ba.

Lúc này còn sớm, mới khoảng bảy giờ sáng, nhà ông Ba vừa nấu xong bữa sáng, thấy Thời Dư đến, ông liền kéo cậu vào nhà ăn cơm: “Nhìn cái bộ dạng cháu là biết mới xuống thuyền, chắc chưa ăn sáng đúng không? Vào đây ăn miếng cơm đã rồi hãy đi!”

“Thôi không cần đâu ông, trên xe cháu còn ít cá, phải nhanh chóng mang về xử lý kẻo lát nữa hư hết.” Thời Dư từ chối hai câu, rồi đổ luôn đồ trong lưới vào một cái thùng nhựa gần đó. Con cá chình biển cùng đám tôm còn đang nhảy tanh tách lập tức thu hút ánh mắt của ông Ba: “Tới chơi thì tới, còn đem quà cáp làm gì chứ?”

“Đây là để cảm ơn anh cháu! Không liên quan tới ông đâu ạ! Thuyền cháu hết dầu, là anh ấy kéo cháu từ ngoài biển về đấy!” Thời Dư cười hì hì nói: “Chắc lát nữa anh ấy cũng về tới thôi, ông nhớ chừa ít cháo cho anh ấy! Chuyến này chắc anh ấy kiếm được không ít đâu, cháu thấy tàu ảnh mớn nước sâu thêm phải nửa mét ấy!”

Ngư dân đa phần rất mê tín, lần đầu ra khơi đánh cá đầu mùa ai cũng mong cầu chuyến mở màn tốt lành, Thời Dư nói vậy rõ ràng là ý Thời Giải trở về đầy thuyền cá. Ông Ba nghe xong vui mừng hớn hở: “Vậy thì tốt! Tốt quá rồi!”

“Vậy cháu đi trước đây!” Thời Dư vẫy tay chào, trèo lên xe cá vàng của mình rồi thong thả lái xe về nhà.

Đi được nửa đường, hệ thống chợt lên tiếng hỏi đầy oán giận: [Bạn hiền à, cậu quên gì đó rồi phải không?]

Thời Dư: [Hả?]

[Tui còn ở trên thuyền đây nè.]

Thời Dư: [Cậu chẳng phải ở đây sao... À chết, mèo!]

Thời Dư mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói tiếp: [Thôi kệ đi, tui mệt rồi, cậu tự về đi, cậu cũng có phải mèo thật đâu—mà mèo cam cũng không đáng tiền, chẳng ai bắt cậu đâu. Với lại cậu mập thế, vừa hay giảm cân luôn đi!]

[…Tuy tui không phải người, nhưng cậu đúng thật là chó.]

[Cậu làm chút chuyện có ích cho sức khỏe mà sao lại mắng tui thế? Đây là tui lo cho cậu đó chứ.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play