Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng

“Tiểu Dư à, đi bắt hải sản à?”

“Dạ, ông Ba.” Thời Dư đi đôi dép nhựa, mặc chiếc áo ba lỗ giá ba mươi tệ trên Taobao bao gồm cả phí vận chuyển, tay xách một chiếc xô nhựa phổ thông, bên trong còn có một móc sắt và một cây kẹp than – đúng kiểu trang phục thường thấy của ngư dân trong làng chài ven biển này.

“Hôm nay đã mở biển rồi, sao không ra khơi?” Ông Ba là một ngư dân già, trông tầm sáu bảy mươi tuổi. Ông từng là thuyền trưởng điều khiển tàu biển xa khơi đầy uy lực, nhưng giờ đây đã nghỉ hưu, hưởng phúc bên con cháu. Không có việc gì làm, ông thường ngồi trước cửa phơi nắng hoặc đánh cờ cùng hàng xóm. Nói ra thì ông cũng có chút họ hàng xa với Thời Dư – mà thực ra cả làng này phần lớn đều có chút quan hệ họ hàng với Thời Dư.

Bởi đây là làng Thời Gia.

Thời Dư gãi đầu cười nói: “Đông người quá ạ. Sáng sớm con ra xem rồi, ai cũng ra khơi cả, hàng hóa chắc bị mấy tàu kéo lưới của các ông chủ lớn vơ hết rồi. Đi cũng chẳng được gì. Sáng nay con thả cái lồng bẫy ở vùng nước rút, tiện xem có nhặt được ít cầu gai về ăn không.”

Lồng bẫy là một loại lồng dài dùng để đánh bắt cá. Giữa lồng được gia cố bằng dây thép tạo thành hình vuông hoặc tròn, hai bên có miệng lồng hình phễu, ngoài to trong nhỏ. Bên trong lồng đặt mồi nhử, đặt tại khu vực đá ngầm khi thủy triều rút. Khi thủy triều lên, cá, tôm, cua theo dòng nước tràn vào lồng để ăn mồi, một khi đã vào trong thì khó mà ra được.

Đây cũng là loại lồng đánh bắt thường thấy của ngư dân ven biển.

Nói đến đây, Thời Dư vẫy tay chào ông Ba: “Ông Ba, con đi trước đây, không nhanh sẽ đến lúc nước lên mất!”

Ông Ba rít một hơi thuốc, hơi nhấc cằm ra hiệu: “Ăn uống là quan trọng, đi đi.”

Thời Dư cười hì hì gật đầu, xách xô đi, vừa đi vừa nói vọng lại: “Lát nữa mà con bắt được thứ gì ngon sẽ đem biếu ông nhé –!”

Nhìn theo bóng lưng của Thời Dư, ông Ba lắc đầu. Làng chài này vốn chẳng phải nơi giàu có gì. Ông cũng không hiểu sao thằng nhóc nhà thằng Hai lại nghĩ gì mà quay về. Nhà thằng Hai vất vả lắm mới đưa được gia đình lên thành phố. Kết quả, đến đời thứ ba này, thằng cháu trai độc nhất vừa học đại học xong, từng làm việc trong văn phòng ở thành phố, lại trở về làng, bảo rằng sống ở thành phố khổ quá, quê nhà vẫn tốt hơn.

Mà cũng đúng, mấy năm nay ông xem tin tức trên TV thấy không ít thanh niên trẻ tuổi kiệt sức mà chết trên công việc. Quay về cũng tốt, ít nhất ở làng Thời Gia này, mang họ Thời thì chắc chắn có cái ăn, không lo chết đói.

Con cháu làng Thời Gia sinh ra đã mang sẵn cái nghề này trong máu. Cháu nội nhà thằng Hai cả chục năm không về, vậy mà hồi nhỏ học được chút nghề bắt cá cùng đám nhóc ranh thì vẫn không quên. Cũng may mắn, mỗi ngày thấy nó xách cái xô tới lui, số lần xô trống chưa vượt quá một bàn tay.

Phía bên này, Thời Dư vừa bước nhanh hơn vừa không ngừng than thở trong lòng: [Này, bạn ơi, không phải cậu bảo sẽ gọi tui dậy sao?]

Trong đầu cậu vang lên một giọng nói uể oải: [Gọi rồi mà, sao không gọi? Tui cài tám cái báo thức gọi cậu, kêu suốt mười phút mà cậu không tỉnh. Sau đó tui cũng ngủ quên mất.]

[Hệ thống mà còn ngủ được hả?]

[Hệ thống cũng là máy móc, cần bảo dưỡng, dọn dẹp tập tin rác định kỳ, cảm ơn.]

[Tui khinh.] Thời Dư khẽ nhổ một bãi nước bọt.

Thời gian thủy triều có bảng chỉ rõ ràng, mỗi ngày có hai lần thủy triều rút, khoảng cách cơ bản là mười hai tiếng một lần. Hôm nay là ngày mười sáu, lần thủy triều thấp đầu tiên vào khoảng bốn giờ rưỡi sáng, lần thủy triều thấp tiếp theo là vào bốn giờ rưỡi chiều. Đặt lồng bẫy cần phải làm trong thời gian thủy triều rút, đặt lồng ở ven biển, sau đó đợi đến lần thủy triều thấp tiếp theo để thu lại. Nếu để lố thời gian, lồng bẫy sẽ bị nước biển ngập, phải chờ đến lần thủy triều rút kế tiếp mới có thể thu.

Về chuyện đợi đến lúc nước lên để thu lồng bẫy, thì không cần bàn đến chuyện biết bơi hay không, bởi bờ biển đầy đá ngầm, trên đó mọc đầy hàu sắc nhọn. Ngay cả lúc không có nước, đi lại cũng phải cẩn thận để tránh va quệt, không thì sẽ bị một vết thương sâu và khó lành. Đến lúc thủy triều dâng, không nhìn thấy gì dưới chân, chỉ cần sơ sẩy ngã một cái, toàn bộ xung quanh đều là hàu sắc như lưỡi dao. Chỗ nào cũng có thể khiến tay đầy máu, thậm chí còn có nguy cơ đập đầu vào đá.

Ngay cả ngư dân lâu năm cũng không bao giờ liều lĩnh thu lồng bẫy khi nước đã dâng.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế, Thời Dư đã bị hệ thống gọi dậy từ hơn ba giờ sáng để đi đặt lồng bẫy. Vì đêm khuya dễ bắt cá, cậu còn nấn ná ở bờ biển hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi nước bắt đầu dâng mới rời đi. Lúc về đến nhà, trời còn chưa sáng hẳn, cậu tiện tay nấu một ít mì gói làm bữa sáng, ăn xong liền đi ngủ tiếp.

Do điện thoại của cậu không may rơi xuống biển khi đi bắt hải sản lúc rạng sáng, cái làng nhỏ xíu này lại cách xa thành phố. Dù cậu đã đặt mua một chiếc điện thoại trên một nền tảng trực tuyến, nhưng phải đến ngày mai mới giao đến. Vì vậy, trước khi ngủ, cậu dặn đi dặn lại hệ thống phải gọi mình dậy đúng giờ. Kết quả, cái hệ thống này lại ngủ quên.

Bây giờ đã bốn giờ chiều, cậu mới vội vã ra khỏi nhà.

Bốn giờ rưỡi là lúc thủy triều rút xuống mức thấp nhất, sau đó nước sẽ bắt đầu dâng!

Thời Dư cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.

Hệ thống lại còn khoái chí châm chọc: [Sớm bảo cậu mua một chiếc xe ba bánh chở hàng rồi, nhưng cậu không chịu. Xe ba bánh có gì không tốt? Thiết kế hoàn toàn mui trần, phong cách thời thượng, tiết kiệm thời gian và sức lực, giá rẻ lại bền. Cậu cứ nhất định mua chiếc xe điện nhỏ, để rồi ba ngày hỏng hai lần, vui chưa?]

[Biến! Tui dù gì cũng là một thiếu gia nhà giàu, cậu bảo tui lái xe ba bánh chở hàng? Bentley, Rolls-Royce mua không nổi thì ít nhất cũng phải là BMW hay Mercedes chứ? Xe ba bánh thì quá mất mặt rồi!]

Xe ba bánh mà hệ thống nói chính là loại xe điện ba bánh thường thấy của các tiểu thương hoặc người thu mua phế liệu – phía trước chở người, phía sau chở hàng. Nhưng đúng như hệ thống nói, loại xe này “thiết kế hoàn toàn mui trần, phong cách thời thượng” với khung thép gia cố, đèn trước sau sáng loáng. Khi mua còn được tặng kèm miếng dán Thần Tài hoặc Quan Công (chọn một trong hai), cặp câu đối đỏ (nội dung ngẫu nhiên), thậm chí có thể gắn thêm mái che. Đảm bảo bất kể ngày hay đêm, ai lái chiếc xe này cũng sẽ trở thành tâm điểm.

Hệ thống bình thản nói: [Rõ rồi.]

[Nhiệm vụ thường nhật phát hành đây, chú ý nhé.]

[‘Nhiệm vụ thường nhật! BMW phiên bản xe ba bánh!’ Chỉ cần bắt được bất kỳ ba con cá trở lên, không giới hạn trọng lượng, là có thể nhận một chiếc BMW phiên bản xe ba bánh cao cấp, sang trọng, mui trần, phong cách thời thượng! Hoàn toàn là lãi lớn, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!]

[Mẹ hệ thống nhà cậu đi chết đi!] Nếu hệ thống có thực thể, Thời Dư thật muốn túm cổ nó mà lắc mạnh: [Cậu đổi nhiệm vụ thường nhật của tui về ngay! Làm xong nhiệm vụ hôm nay tui sẽ được lên cấp thành hồ cá cấp 1 rồi! Đổi lại ngay, nghe rõ chưa!]

[Muộn rồi, nhiệm vụ đã phát hành, không thể hủy.]

[Với lại, hệ thống không có mẹ.]

Thời Dư chửi rủa một câu, cảnh cáo: [Đừng có quá đáng! Xe ba bánh tui tự mua cũng được, cậu chuyển lại thanh kinh nghiệm cho tui! Tui chỉ còn thiếu vài điểm thôi!]

[Cảm ơn lời mời. BMW phiên bản xe ba bánh giá 9999 điểm hệ thống, cậu lãi lớn, tui lỗ đến mức muốn nhảy lầu đây.]

[Cậu còn bán cả xe ba bánh trong hệ thống?! Sao trước giờ tui không thấy?]

Hệ thống ngay lập tức mở danh sách ảo, chọn mục phân loại xe cộ, kéo đến trang cuối cùng để hiện xe ba bánh cho Thời Dư xem. Cậu nhìn thời gian đăng bán: vừa mới 3 giây trước.

Hệ thống này rõ ràng là muốn hại cậu!

[Tui nguyền rủa ông nội nhà cậu!]

[Hệ thống không có ông nội.]

Hệ thống tỏ vẻ không lay chuyển, lạnh nhạt nói: [Đừng vùng vẫy nữa. Nhiệm vụ thường nhật đã phát hành là không thể sửa đổi. Cậu nên biết – nhưng nếu làm xong nhanh, có khi sẽ mở ra nhiệm vụ nhánh đấy.]

[Đừng nói với tui nữa, cảm ơn. Ít nhất cho tui yên tĩnh 10 phút.]

[OK~] Hệ thống trả lời một tiếng rồi im bặt.

Thời Dư bước nhanh hơn, hướng thẳng đến bờ biển.

Kể từ khi có cái hệ thống này, cuộc sống của cậu trở nên rối tung cả lên – cậu vốn dĩ là một sinh viên đại học tốt nghiệp từ trường 985/211 chuyên ngành máy tính, tìm được công việc lương cao mà bao người mơ ước… tuy cường độ làm việc rất lớn. Dù văn phòng nhiều chuyện lặt vặt nhưng nhìn chung điều hòa mát mẻ, bữa ăn tăng ca và thưởng chuyên cần đầy đủ. Với kỹ năng xuất sắc, chỉ sau ba năm tốt nghiệp, cậu đã lên được chức tổ trưởng.

Khó khăn lắm công ty mới hoàn thành dự án lớn kéo dài một năm, nhân viên được thưởng kỳ nghỉ 7 ngày. Cộng thêm ngày phép còn dư, cậu có được kỳ nghỉ dài 12 ngày. Vì làm việc ở công ty đến ngộp thở, lại thấy đi du lịch mệt mỏi, cậu quyết định về quê nghỉ ngơi.

Kết quả, chuyến nghỉ dưỡng này lại dẫn đến một đống chuyện – khi đi dạo trên bờ biển, với ý thức bảo vệ môi trường, cậu nhặt được một cục sắt định mang đến trạm tái chế. Ai ngờ vừa đi được hai bước, cậu đã bị hệ thống “nhặt là buộc” trói lại. Không thể nào gỡ bỏ, trừ khi hoàn thành mục tiêu cuối cùng của hệ thống: xây dựng một hồ cá sang trọng cấp plus, nếu không thì chỉ còn nước đi gặp ba mẹ đã khuất dưới suối vàng.

Đúng là thảm không còn gì để nói.

Nguồn gốc của hệ thống này thì không cần truy cứu làm gì nữa. Có cái thứ này đã đủ kỳ quái rồi, Thời Dư cũng không muốn làm sụp đổ thế giới quan của mình thêm nữa.

Ban đầu, cậu không tin. Dù sao thì không làm nhiệm vụ là được, để xem hệ thống làm gì cậu. Ai dè cái hệ thống này phát “thần khúc” suốt 24 giờ không ngừng trong đầu cậu, từ “Người đàn ông cưỡi ngựa” đến “Trên mặt trăng” rồi đến “Táo nhỏ, Lê nhỏ”… Tóm lại, không làm nhiệm vụ thì cứ thế phát mãi. Đầu óc cậu rối tung, đừng nói đến ngủ. Ngủ cái quái gì được? Ai mà chịu nổi thần khúc phát ở âm lượng tối đa suốt ngày đêm? Thánh thần chắc?

Nếu có thể ngủ trong hoàn cảnh ấy, mâu thuẫn giữa các bà khiêu vũ quảng trường và dân cư trong khu chắc đã không nhiều đến thế!

Thời Dư đành chấp nhận số phận, thỏa thuận với hệ thống tạm ngừng phát "thần khúc", sau đó từ chức, trở về quê nhà bắt đầu làm việc vất vả cho hệ thống.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, theo lời hệ thống, gen nhà cậu có khuyết điểm, định sẵn là đoản mệnh. Bà và ông nội cậu chỉ sống được đến năm mươi tuổi, mẹ cậu chỉ thọ khoảng ba mươi lăm, ba cậu nuôi cậu đến khi tốt nghiệp đại học cũng qua đời. Đến lượt cậu, tuổi thọ cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.

Hệ thống không phải đang hại cậu, mà là đang cứu cậu! Nếu không có nó, nhiều lắm là thêm một, hai năm nữa cậu sẽ "ngủm".

Thời Dư tuyên bố: nếu tin lời nó, cậu không mang họ Thời nữa, đổi sang họ Hệ Thống luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play