Edit: Phụng
Beta: Manerylin

Không lâu sau, Thời Dư rốt cuộc cũng chạy tới bờ biển. Mùa này nắng trên bãi biển lớn đến mức muốn bay lên trời, may mà gió biển vẫn còn mát, cũng coi như phần nào giảm bớt cảm giác oi bức.

Thời Dư nhẹ nhàng thuần thục bước qua những khối đá ngầm gồ ghề, đôi lúc sóng biển bắn lên chân cậu, mang tới từng chút mát lạnh. Trong đầu cậu, hệ thống đang cuống cuồng đập bàn: [Nhanh lên nhanh lên, còn nửa tiếng nữa là thủy triều dâng rồi đấy.]

[À phải rồi, muốn biết hôm nay thu được gì không? Tui có thể tiết lộ trước cho cậu.]

[Im đi.] Thời Dư từ chối dứt khoát: [Một ngày chỉ có một lần cơ hội rút thưởng, cậu bớt nhiều chuyện đi! Biết trước kết quả rút thưởng thì còn ý nghĩa gì nữa!]

[Vậy thì ra biển đi, ra biển thả lưới một lần có thể rút mười lần đấy!]

[Một mình tui đi thu mười cái lưới á? Cậu muốn tui chết phải không.]

[Thôi được rồi, dù sao cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày là ông đây lười quản cậu lắm, qua loa sống được là tốt rồi.] Hệ thống nói xong còn tạo ra trong đầu cậu một cái meme thỏ Tzuki hút thuốc.

Thời Dư đảo mắt khinh bỉ, nhảy xuống khe hở rộng khoảng hai mét giữa hai khối đá lớn, tìm thấy chai coca làm ký hiệu của mình—cả làng chỉ mỗi cậu dùng chai coca vị cherry làm ký hiệu.

Nước biển rút xuống còn ngập đến bắp chân, vừa đủ che phủ giỏ lưới. Thời Dư đặt cái thùng nhựa lên một tảng đá hơi nhô lên gần bờ, đảm bảo nó có thể đứng vững, sau đó đeo găng tay rồi bước xuống nước thu giỏ.

Giỏ lưới được buộc vào một tảng đá, bên trên còn dùng một hòn đá khác đè lên để tránh bị sóng đánh trôi đi. Cậu bước vào nước, di chuyển làm nước biển xung quanh nhanh chóng trở nên đục ngầu, đi đến bên hòn đá nhỏ, nhấc nó lên rồi mới lấy giỏ ra. Cậu cầm cái khung thép lắc lắc vài cái, thấy không có gì thì tiếp tục thu đoạn tiếp theo.

Những con cá, tôm, cua ngốc nghếch chui vào giỏ lưới, hưởng thụ một bữa ngon xong mới nhận ra không ra được nữa, lúc này phần lớn sẽ hoảng loạn chạy ra hai đầu giỏ, chỉ một số ít phản ứng chậm chạp mới còn ở đoạn giữa. Điều này có nghĩa, nếu đoạn đầu tiên không có hàng thì khả năng giỏ này bắt được hàng đã giảm đi gần một nửa.

Thời Dư bĩu môi, kéo lên đoạn thứ hai từ trong nước, bên trong có một đống màu đen đen, còn hơi phản xạ chút ánh sáng. Cậu vui vẻ trong lòng, lắc mạnh vài cái, đống đen kia lộ nguyên hình—thì ra là một đoạn rong biển nhỏ.

[Ồ.] Hệ thống ra vẻ xem kịch vui: [Xem ra vua hên hôm nay sắp bị trục xuất về Châu Phi rồi.]

[Rất khuyến khích buff may mắn, chỉ cần một trăm token, không mua thì thiệt thòi lớn lắm đó, bạn ơi, tôi chân thành giới thiệu thử chút xem sao.]

[Không mua, cảm ơn.] Thời Dư trả lời một câu, lắc lắc giỏ lưới trong tay, dồn rong biển vào túi lưới đầu tiên, rồi thản nhiên tiếp tục thu lưới. Ngư dân mà, sống nhờ trời, trong lưới không có hàng là chuyện bình thường, hôm nay bắt được chút rong biển về trộn ăn cũng được—tuy thứ này đem cho người ở biển cũng chẳng ai lấy, nhưng Thời Dư là dân nội địa ngu ngốc sinh ra ở biển nhưng lớn lên trong đất liền, ăn cái gì của biển cũng thấy ngon lành, cho dù chỉ là một đoạn rong biển.

Hai đoạn tiếp theo vẫn trống không, tới đoạn thứ năm thì Thời Dư sáng mắt lên: “Có hàng rồi!”

Chỉ thấy một con cua xanh cỡ bàn tay nằm trên mặt lưới, cậu lắc lắc giỏ lưới, đẩy con cua vào túi lưới phía trước, con cua mất đi sự che chắn của các lớp lưới, hiện rõ nguyên hình.

Thời Dư vừa nhìn liền vui vẻ bật cười, lúc nãy nhìn không rõ, chỉ thấy bóng xanh xanh tưởng chỉ to bằng bàn tay, giờ mới phát hiện phần thân của con cua đã lớn hơn bàn tay khá nhiều, ít nhất phải hơn nửa cân.

Hai chiếc càng lớn của cua xanh khua khoắng trong túi lưới, Thời Dư không chút nghi ngờ rằng nếu chẳng may bị càng cua kẹp vào ngón tay thì cậu có thể trực tiếp đặt lịch phẫu thuật nối chi ở bệnh viện được rồi.

[Hừ, vận may cũng không tồi nhỉ!] Hệ thống có vẻ không cam lòng nói. Thời Dư, vua may mắn, đánh bắt luôn phân biệt rõ hai cực: hoặc là chẳng có gì, hoặc là đầy ắp đến tràn thùng. Trong lòng hệ thống cũng hiểu rõ điều này, vốn nó định nhân lúc Thời Dư chưa rõ tình hình để dụ cậu tiêu chút token mua cái buff may mắn, nhưng nhìn thấy con cua xanh này bị cậu bắt lên, nó liền từ bỏ ý định.

[Dù sao tui cũng không mua cái buff may mắn gì đâu, cậu chết tâm đi, không ai ngăn cản được tui hôm nay thăng cấp ao cá lên cấp một đâu!] Thời Dư vừa nói vừa tiếp tục thu giỏ, thu xong con cua xanh thì giỏ lưới đã qua hơn nửa, quả nhiên từ đoạn thứ sáu đến đoạn thứ chín không có gì, nhưng túi lưới cuối cùng thì đầy ắp.

Thời Dư nắm chặt khung sắt của đoạn cuối, dùng sức nhấc giỏ lưới ra khỏi mặt nước. Dưới ánh nắng, trong không gian nhỏ hẹp đó còn có hai con cua ghẹ hoa, một con cá lạc lớn bằng cánh tay người, trên mình có hoa văn trắng đen, thêm hai con cá không rõ tên nữa. Miệng cá lạc còn thò ra cái đuôi cá, rất có khí thế của một con ma chết no.

Thời Dư cười híp mắt xách giỏ lưới về lại tảng đá bên bờ, còn cố ý xách cái thùng nhựa cách xa mặt biển hơn một chút, lúc này mới dám mở khóa giỏ lưới đổ hàng vào trong. Cua xanh thì không sao, đưa chúng một con dao găm chưa chắc đã bò ra được, nhưng con cá lạc này thì khác, dù trong thùng không có gì, cá lạc này cũng có thể phóng ra ngoài, chứ đừng nói bên trong còn có hàng khác nữa.

Có hơi hối hận hôm nay không mang thêm hai cái thùng nữa.

Hệ thống nhắc nhở: [Còn hai mươi lăm phút nữa, cậu còn hai giỏ lưới chưa thu đấy.]

[Biết rồi, biết rồi.] Thời Dư đáp một tiếng, nhanh tay nhanh chân đổ hết cua và cá lạc vào trong thùng. Con cá lạc kia vừa vào trong đã lập tức bật lên, gần như cả thân thể vọt ra ngoài, trực tiếp làm đổ luôn cả cái thùng. May mà Thời Dư đã sớm chuẩn bị, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy thùng, không để mấy con cua bên trong bò ra ngoài. Cá lạc thì nặng nề rớt xuống nền đá cát, giãy giụa vài cái đầy bất lực, thấy không còn bơi được thì đành ngoan ngoãn nằm im.

Thời Dư không vội, ánh mắt nhìn trúng một tảng đá ngầm mỏng dẹp gần đó. Con cá lạc to bằng cánh tay này hung dữ vô cùng, ít nhất cũng phải bảy tám cân, riêng cái miệng của nó mở ra đã rộng hơn chục centimet, nếu không cẩn thận để nó ngoạm trúng thì chuyện mất một miếng thịt là bình thường. Cậu cầm chiếc kẹp gắp lửa của mình tiến tới, cố gắng kẹp lấy phần giữa thân cá lạc, nó liều mạng vẫy vùng một phen. Chiếc kẹp này là phiên bản đặc chế ở làng chài ven biển, đầu kẹp tăng cường gấp mấy lần lực ma sát, nhưng dù vậy vẫn bị nó vùng thoát được.

Thời Dư thử lại thêm vài lần nữa, mãi tới khi con cá lạc bị hành cho kiệt sức, mới bỏ nó trở lại vào thùng. Cá lạc vừa vào thùng, Thời Dư lập tức ném kẹp sang một bên, nhanh chóng vác tảng đá vừa nhìn trúng lúc nãy đè lên miệng thùng, lúc này mới yên tâm chạy qua bên cạnh cách đó khoảng chục mét để thu hai giỏ lưới còn lại.

Có lẽ vận may cũng đã tới giới hạn, hai cái giỏ lưới kia cộng lại chỉ bắt được một con cá mao ếch nhỏ tí teo. Loại cá này lớn cỡ bằng một ngón tay đã coi là to rồi, con này chỉ dài hơn ngón tay cái một chút, Thời Dư cũng chẳng buồn để ý, tiện tay ném luôn vào trong thùng, gọi hệ thống: [Nộp nhiệm vụ hàng ngày đi, nhanh lên.]

[Đang thống kê nhiệm vụ hàng ngày, cá mao ếch một con, cá thu đao một con... Xin lỗi, nhiệm vụ [Ngày thường! Xe cá vàng BMW!] yêu cầu bất kỳ ba con cá, hiện tại cậu còn thiếu một con.]

Thời Dư cười lạnh: [Ít luyên thuyên với tui đi, cá lạc không tính là cá à?]

[Nhiệm vụ hàng ngày yêu cầu cá, cá lạc là cá lạc, không phải cá.] Hệ thống chậm rãi trả lời.

[Cá lạc thuộc họ cá lạc, rõ ràng là cá.] Thời Dư không khách khí nói tiếp: [Không tin thì để tui về Baidu cho cậu xem ai có vấn đề nhé?]

[Baidu nói không tính, tui nói mới tính.] Hệ thống giải thích: [Bạn à, không phải tui cố tình làm khó cậu, vừa rồi tui mới tra danh sách nhiệm vụ, có một nhiệm vụ phụ tuyến là bắt cá lạc biển trên mười cân, hoàn thành sẽ nhận được vật liệu xây ao cá cấp hai X1, hay cậu cân nhắc bắt thêm một con cá nữa?]

Thời Dư mặt lạnh tanh, rõ ràng đang cố đè cơn giận xuống: [Chỉ cần là cá thì tính đúng không?]

[Ừ, chỉ cần là cá là được.] Hệ thống đáp.

Thời Dư nghe xong câu này liền đột nhiên nở một nụ cười, dùng kẹp lửa kẹp lấy chiếc đuôi cá nhỏ vẫn còn lộ ra ngoài miệng con cá lạc, kéo ra ngoài. Cá lạc không cam lòng giãy dụa thêm chút nữa, nhưng nó đã không còn mấy sức lực, cuối cùng chẳng thể giữ nổi chút thức ăn cuối cùng này, để Thời Dư kéo ra khỏi miệng mình chỉ còn lại một nửa con cá nhỏ.

[Rồi đó, nhanh lên, kết toán đi.] Thời Dư giơ tay làm động tác OK đầy gian xảo, tiếp tục nói: [Cậu vừa nói chỉ cần là cá thì được, nửa con cá chết cũng là cá.]

[…] Hệ thống trầm mặc một lát: [Nhiệm vụ [Ngày thường! Xe cá vàng BMW!] đã hoàn thành. Xin hỏi người làm nhiệm vụ muốn nhận thưởng ngay bây giờ hay để sau nhận?]

[Bây giờ luôn đi.] Thời Dư liếc mắt nhìn qua tảng đá bên cạnh, rồi lại nhìn ba cái giỏ lưới trên đất. Ngày mai còn phải ra biển, hôm nay sẽ không thả lại giỏ lưới nữa, đều phải mang về nhà. Cậu chẳng có chút hứng thú nào để tay xách nách mang cái thùng nhựa gần hai chục cân cùng ba cái giỏ lưới, lại thêm tảng đá cả chục cân kia đi bộ về nhà.

[OK~ Xác nhận khu vực không có người chú ý, xe cá vàng BMW đã được đậu bên vệ đường, cách người làm nhiệm vụ ba trăm mét, xin hãy nhanh chóng tới nhận thưởng để tránh mất mát.] Hệ thống nói xong còn tiện tay ném cho Thời Dư một chùm chìa khóa, rõ ràng là chìa khóa của xe cá vàng. Thời Dư tiện tay nhét luôn vào túi, thô bạo dùng kẹp lửa nhét nửa con cá nhỏ kia trở lại vào miệng cá lạc, để nó được chết trong tư thế no nê, rồi lại ném con cá mao ếch nhỏ kia xuống biển, lúc này mới xách thùng bước đi.

Quả nhiên là xe cá vàng BMW, toàn thân mang màu xanh Estoril đặc trưng của BMW, mui che sang trọng, đèn pha bóng loáng, đến cả bánh xe cũng được đính logo BMW, lưng ghế tựa còn trực tiếp thêu luôn biểu tượng BMW, để người khác từ xa nhìn tới là biết ngay đây là một chiếc "BMW".

Nói thật, đúng là có hương vị BMW thật đấy.

Thời Dư đưa tay lau mặt, lặng lẽ đặt cái thùng nhựa nặng muốn chết vào hàng ghế sau, cài lan can "tinh tế" kia lại, ngồi lên phía trước khởi động xe đi về nhà. Nhân tiện, cậu còn xem qua phần mô tả vật phẩm của chiếc BMW này:

[Xe cá vàng hiệu BMW (Hoàng Ngư Xa).]

[Một tín đồ BMW nổi tiếng nào đó mãnh liệt yêu cầu, hệ thống đặc biệt đặt riêng từ hãng BMW một chiếc xe cá vàng BMW. Sang trọng cao cấp, chất lượng bảo đảm. Kết hợp hài hòa giữa thực dụng và thẩm mỹ, là món đồ tốt cần thiết cho du lịch, đi chợ bán hàng.]

[Cảm nghĩ của nhà thiết kế: Gu thẩm mỹ của người giàu bây giờ ngày càng khó hiểu rồi.]

[Bình luận của hệ thống: Cái sở thích quái đản gì thế này?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play