Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng
“Bè cá?” Thời Dư vừa nghe xong đã lập tức lắc đầu: “Ở trên biển tui chịu không nổi đâu, muốn ở thì cậu tự đi mà ở.”
Cái gọi là bè cá chính là ngư dân lựa chọn một vùng biển thích hợp để sinh sống, rồi dùng bè nổi làm từ cao su xếp thành hình ô vuông, trong ô vuông đó đặt lưới để nuôi thủy sản. Trên bè cá ấy còn dựng thêm một căn nhà nhỏ để ngư dân sinh hoạt hàng ngày. Thông thường, ngư dân sẽ chọn cách ở luôn trên bè, vì phải thường xuyên cho cá ăn, đồng thời đề phòng trộm cắp. Nếu chọn cách đi đi về về thì chắc chắn sẽ rất cực nhọc.
Trước đây, Thời Dư chưa từng cân nhắc về bè cá, cũng chính bởi lý do phải sống lênh đênh trên biển này. Bè cá thông thường sẽ không được làm quá sang trọng, ngoại trừ những phần khung bè bằng cao su là bắt buộc phải có, kèm theo đó là một cái máy phát điện nhỏ để thắp sáng. Còn nhà cửa thì thường do dân làng gọi mấy người họ hàng, bạn bè tới giúp dùng ván gỗ dựng tạm lên, điều kiện sống thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Ngư dân, nói trắng ra chính là làm nghề lao động chân tay cực khổ. Chỉ cần môi trường sống tạm ổn, đa phần họ cũng chấp nhận. Trừ khi là người đã có vốn liếng nhất định, và số tài sản này hầu như đều là cá nuôi ở bè, sẵn sàng chuẩn bị tư tưởng sẽ sống lâu dài trên bè, không cần thiết thì tuyệt đối không lên bờ, bằng không thì ai lại bỏ ra nhiều tiền để làm những thứ như trang bị máy phát điện công suất lớn, hay xây một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, còn đủ cả nhà bếp lẫn nhà vệ sinh?
Khoan bàn những thứ khác, riêng việc máy phát điện mỗi ngày tiêu hao lượng dầu diesel đã là một khoản tiền không nhỏ rồi.
Nếu cậu muốn sống thoải mái trên bè cá, Thời Dư đã từng tính qua, dựa theo số tiền tiết kiệm hiện tại của cậu, nếu lâu dài vừa phải làm nhiệm vụ cho hệ thống, vừa phải dự phòng những tình huống hệ thống đột nhiên làm trò, trong tình trạng thu không đủ chi, giỏi lắm cầm cự được một hai năm thì chắc chắn sẽ thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
[Đừng vậy chứ.] Mèo hệ thống vừa bị Thời Dư đè ra tắm rửa sạch sẽ, giờ đây trông nó bóng mượt óng ả như một quả bóng lông. Nó không nhịn được, run run lắc người, cảm nhận bộ lông bông xù của mình nhưng chẳng thấy dễ chịu chút nào, ngược lại thấy cực kỳ khó chịu, liên tục liếm liếm móng vuốt rồi lại đưa chân lên vuốt mặt: [Cậu nghĩ thử xem, sống ở bè cá thoải mái biết bao, một người một nhà một con mèo, điều hòa WiFi điện thoại, bên ngoài là biển, bên trong là giường. Muốn bơi thì nhảy xuống là xong, muốn tắm nước nóng thì leo lên thôi mà.]
Thời Dư tức đến phát cười, cậu nắm lấy hai cái chân trước của mèo hệ thống, nói: [Nói nhảm, nghe thì dễ nghe lắm! Trước kia bị ép về quê thì còn chịu được, ít ra vẫn nhận được hàng chuyển phát. Giờ cậu bảo tui sống trên bè thì lấy đâu ra người giao hàng cho tui? Chẳng lẽ người ta chèo cái sào dài mang đồ ra tận nơi?]
[Chẳng qua chỉ là chuyển phát thôi mà~ dù sao bè cá cách bờ cũng không xa lắm, muốn lấy hàng lúc nào thì lái cái canô nhỏ đi lấy là được rồi.] Mèo hệ thống vùng khỏi tay Thời Dư, ghét bỏ mà cúi đầu liếm chỗ vừa bị cậu chạm vào. Liếm được nửa chừng lại cảm thấy động tác này giống mèo quá thể, cố sức ngẩng đầu lên, nhưng thân thể lại kiên quyết muốn liếm tiếp, hai phản ứng giằng co khiến trên mặt nó hiện ra một biểu cảm vừa khoa trương vừa buồn cười.
Thời Dư cũng không ngờ được một con mèo lại có thể biểu hiện ra vẻ mặt như thế, nhịn không được mà đập bàn cười lớn. Mèo hệ thống giận dữ từ buồn thương hóa phẫn nộ, hai chân sau bật lên phi thẳng lên đầu Thời Dư, cưỡi lên cổ cậu, hai chân trước không ngừng cào tóc cậu.
[Ê——! Xuống mau!]
[Không xuống! Bà nội cậu! Cười cái mẹ cậu chứ cười!]
Thời Dư ‘xì’ lên một tiếng, đưa tay định túm nó xuống, mèo hệ thống lách trái né phải, một người muốn bắt, một mèo muốn né, lập tức quần nhau trên giường. Mèo hệ thống dựa vào cơ thể linh hoạt, quả thật là ngang ngược vô pháp vô thiên, lúc thì cào Thời Dư một cái, lúc thì cắn một phát. Thời Dư cũng chẳng chịu lép vế, không túm được chân thì túm đuôi, nhưng đôi khi lại nhớ ra đây chỉ là một con mèo nhỏ nên không dám mạnh tay quá, kết quả bị mèo hệ thống cào cấu đến tơi bời. Khó khăn lắm mới chớp được cơ hội, cậu tóm chặt lớp da gáy mèo hệ thống, xách nó lên.
Bốn chân mèo hệ thống vô dụng quơ loạn giữa không trung. Thời Dư một tay xách nó, tay còn lại chỉ thẳng vào mũi nó: [Cậu thử cắn tui thêm lần nữa coi?!]
Mèo hệ thống chẳng nói hai lời, há miệng ngoạm tới, may là Thời Dư rút ngón tay lại nhanh, không thì nhìn cái vẻ hung hăng đó chắc chắn sẽ chảy máu. Mèo hệ thống còn tỏ vẻ đắc ý: [Cắn thì cắn thôi, cậu nghĩ tui không dám chắc?]
[Đồ chó má, cậu tin tui đập chết cậu không?!]
[Cậu đập đi! Cậu dám đánh thì tui dám quay clip tung lên mạng tố cáo cậu bạo hành một chú mèo nhỏ đáng thương vô tội còn ăn được! Cậu tin không, từ chuyện nhỏ như hồi bé cậu từng giẫm chết mấy con kiến, đến chuyện lớn như JJ dài bao nhiêu đều sẽ bị người ta moi ra sạch sẽ?]
[…Đệt.] Thời Dư lẩm bẩm: [Chiêu này ác thật đấy…]
[Biết lợi hại rồi chứ gì? Còn không mau thả bổn đại gia xuống? Cậu gọi tui một tiếng ba thì tui sẽ bỏ qua cho…] Mèo hệ thống vừa nói đến đây thì đột nhiên ngừng bặt. Thời Dư ngẩn người, còn chưa kịp hỏi rõ thì đã nghe hệ thống chuyển giọng thành âm thanh phát thanh không chút cảm xúc: [Nhiệm vụ đặc biệt mở ra, người làm nhiệm vụ [Thời Dư] vui lòng đến tọa độ bên bờ biển [2123,1291] trong vòng hai mươi phút, quá thời gian sẽ bị khấu trừ 10000 điểm token, phần thưởng nhiệm vụ: 1 token.]
[Bắt đầu đếm ngược, thời gian còn lại: 19 phút 59 giây.]
[Hệ thống?] Thời Dư vội vàng bật khỏi giường, một tay vẫn đang xách gáy mèo hệ thống. Cậu vội vàng chộp lấy chìa khóa xe cá vàng trên bàn, chân xỏ dép lê lao nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: [Có chuyện gì vậy?]
Mèo hệ thống sau khi phát xong nhiệm vụ đặc biệt thì trở lại giọng nói ban đầu: [Mẹ nó, tình huống khẩn cấp, mau lên xe, không có thời gian giải thích đâu—Nhiệm vụ này do chủ hệ thống trực tiếp ban hành, tui không có quyền sửa đổi, nó nói trừ một vạn là trừ thật đấy.]
[Tọa độ đó nằm gần chỗ cậu neo thuyền, cậu cứ trực tiếp lái tới.]
Mèo hệ thống bị Thời Dư xách lên chiếc xe cá vàng, may mà tối về nhà Thời Dư đã sạc đầy điện, nếu không cậu thật sự sợ chạy giữa đường hết pin. Thời Dư vừa khởi động xe cá vàng, mèo hệ thống đã linh hoạt nhảy ngồi bên cạnh, vừa giải thích: [Cậu chạy nhanh đi, tui nói sơ cho—Đây là lần đầu cậu nhận nhiệm vụ khẩn cấp, dạng nhiệm vụ này là chủ hệ thống trực tiếp phát, bắt buộc phải làm xong, nếu không hoàn thành thì cậu cứ xác định bị chủ hệ thống bắt làm khổ sai một trăm năm đi!]
Thời Dư vặn hết tay ga, xe cá vàng lập tức lao nhanh như bay: [Cậu không giúp được gì à?]
[Tui không giúp được, tui với cậu đều là người làm công ăn lương thôi, đã là đồng nghiệp với nhau thì không làm khó nhau làm gì.] Mèo hệ thống bấu chặt vào áo thun của Thời Dư, càu nhàu: [Cậu là người làm nhiệm vụ thứ 9999 của tui, tui xử lý nhanh vụ của cậu thì tui mới được tự do, làm khó cậu để làm gì? Nếu không phải sợ hệ thống chủ phát hiện bug thì tui hận không thể trực tiếp buff cậu lên full cấp luôn rồi! ‘Thỏ Tuzki hút thuốc.jpg’]
[Chậc.] Thời Dư bực bội rảnh tay rút một điếu thuốc ngậm lên miệng nhưng không châm. Xe cá vàng BMW quả không phụ danh hiệu ‘BMW’, tiếng động cơ rền vang, gió thổi vù vù trên con đường nhỏ, mang lại cho cậu cảm giác như đang lái xe đua. Đoạn đường vốn cần nửa tiếng bị cậu ép xuống còn mười lăm phút. Nửa đêm nửa hôm, cậu cũng chẳng khóa xe, ném xe cá vàng lại rồi chạy thẳng ra biển.
[Ở đó, tọa độ ngang đúng rồi, giờ chạy về phía biển đi!] Mèo hệ thống chạy song song bên cạnh Thời Dư, liên tục chỉ dẫn.
Thời Dư lập tức đổi hướng, chạy về phía biển.
Bây giờ gần bốn giờ sáng, đúng lúc thủy triều rút, cậu mới chạy vài bước đã đến vùng đá ngầm. Hệ thống nhắc nhở: [Cẩn thận chân... Người làm nhiệm vụ [Thời Dư] hoàn thành nhiệm vụ [Tốc độ sinh tử], nhận được [Đèn pha chiếu sáng siêu mạnh di động] X1, đã tự động đeo vào, người làm nhiệm vụ vui lòng chú ý.]
Một chiếc đèn pha đeo đầu lập tức xuất hiện trước trán cậu, soi sáng rõ vùng đá ngầm phía trước. Thời Dư biết đây là hệ thống bật buff, cũng không nói gì thêm, nhanh nhẹn nhảy qua mấy tảng đá ngầm, bước xuống nước biển.
Vài tháng qua sống nhờ nghề biển, cậu vô cùng quen thuộc khu vực này, đá ngầm phân bố thế nào đều nắm rõ. Cậu vừa bước xuống nước ngập qua đầu gối, đã nhìn thấy một bóng đen dài bất thường phía trước. Thời Dư không dừng lại, hỏi ngay: [Đó là gì vậy?]
[Là cá, chắc đây chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này.]
Thời Dư gật đầu, lại tiếp tục lội nước thêm nửa phút nữa mới nghe hệ thống thông báo: [Nhiệm vụ đặc biệt [Đến bờ biển] đã hoàn thành, người làm nhiệm vụ [Thời Dư] nhận thưởng: Token X1.]
[Nhiệm vụ đặc biệt [Sinh mạng mắc cạn] đã được kích hoạt, người làm nhiệm vụ [Thời Dư] vui lòng đưa con cá mắc cạn trở về biển. Hoàn thành sẽ được thưởng một vé rút thưởng màu cam, thất bại sẽ bị trừ 10000 điểm token.]
Nước biển ngập đến ngang đùi. Dưới ánh đèn pha, hình dạng con cá lộ rõ—một thân hình cao lớn hơn cả Thời Dư, da màu đen trắng, phần lớn thân thể nổi hẳn trên mặt nước. Thấy Thời Dư tiến đến, nó hơi cử động đuôi, nhưng rồi lại bất động.
[Cá voi sát thủ? Bị mắc cạn rồi sao?] Thời Dư tiến lại gần, không dám quá sát. Cá voi sát thủ đúng là có thể bị mắc cạn, nhưng thường xảy ra trong mùa bão. Những con cá lớn này bị bão dồn ép mới bất chấp lao vào gần bờ rồi mắc cạn, nhưng vùng biển gần bờ có lưới phòng cá mập, không biết con cá này làm sao lọt vào được.
Cá voi sát thủ là loài sống theo đàn, vậy đây là một con cá voi sát thủ lạc đàn à?
Dưới ánh sáng chói của đèn pha, con cá voi sát thủ đặc biệt nổi bật, đôi mắt đen láy nhìn về phía Thời Dư, nó hé miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.
Độ sâu này thật ra không đến mức gây mắc cạn, mực nước gần một mét đủ cho những sinh vật khổng lồ này tự đẩy mình trở về biển, chắc chắn có vấn đề gì đó khác. Mèo hệ thống đứng trên một mỏm đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước bên cạnh, nhìn Thời Dư đầy bồn chồn, bất an.
Loại nhiệm vụ thế này, sự giúp đỡ của nó thật sự rất hạn chế.
Thời Dư giơ hai tay, chậm rãi tiến lại gần cá voi: “Đừng giãy... Đừng cử động... Tao đến cứu mày đây...”
Cá voi sát thủ chắc sẽ không hiểu lời cậu, nhưng có lời đồn rằng âm thanh con người rất dễ chịu đối với chúng, chỉ cần phát hiện người là chúng sẽ tụ tập lại vây quanh. Đối diện với sinh vật khổng lồ này, Thời Dư lên tiếng một phần mong đồn đại đó là thật, giúp trấn an cá voi sát thủ, mặt khác cũng là để trấn an bản thân, đừng hoảng loạn.
Dù sao cũng đang ở khu vực đá ngầm, nếu cậu đến gần mà con cá quật đuôi một cái, văng đi vài mét là chuyện dễ dàng, lúc đó va trúng một mỏm đá nhọn rồi chết luôn thì đúng là hài hước.
Cá voi sát thủ chỉ nhẹ nhàng vẫy vây, không làm thêm gì nữa.
Khi đến gần sát bên, Thời Dư mới phát hiện ánh mắt nó đầy vẻ uất ức và buồn bã.
Thời Dư đặt bàn tay lên mình nó: “Ngoan… đừng động… để tao xem thử tại sao mày lại bị mắc cạn…”