Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng

Da của cá voi sát thủ chạm vào hơi nóng và khô, không hề ẩm ướt, mềm mịn như tưởng tượng. Thời Dư biết ngay nó đã bị mắc cạn không ít thời gian rồi. Trong lòng cậu chửi thầm một tiếng, quanh đây lại chẳng có dụng cụ nào tiện tay, đành cởi áo thun trên người, nhúng vào nước biển rồi lau lên cơ thể nó. May mà bên kia có sóng biển vỗ vào, tình hình khá hơn bên phía Thời Dư rất nhiều.

Cũng may giờ đang là buổi tối, chứ ban ngày với cái thời tiết này, con cá voi sát thủ chắc chắn đã sớm bị phơi thành cá khô rồi.

Cá voi sát thủ phát ra một tiếng kêu nhỏ, trầm thấp, tựa như đang cảm ơn Thời Dư.

Thời Dư vỗ nhẹ lên má nó để an ủi, hy vọng vị đại gia này đừng vui quá mà vẫy đuôi lên.

Hệ thống cũng ở bên cạnh bày mưu: [Thời Dư, cậu xem dưới đáy biển có vấn đề gì không—tình hình này hơi sai sai đấy.]

[Biết rồi.] Thời Dư xác nhận đã làm ướt toàn thân cá voi sát thủ, rồi tiếp tục ngâm áo vào nước, phủ lên thân thể nó, sau đó lợi dụng ánh sáng từ đèn pha, hít sâu một hơi, trực tiếp ngụp đầu xuống nước kiểm tra.

Cậu không đeo kính bảo hộ, nhưng cũng may đã quen với việc mở mắt dưới nước biển. Thời Dư nắm lấy một mỏm đá để cố định cơ thể, tránh bị sóng đánh đi. Do cậu liên tục di chuyển cộng thêm cá voi sát thủ không ngừng giãy giụa, đáy nước trở nên rất đục, chẳng nhìn rõ gì.

Thời Dư không còn cách nào khác, lại phải ngẩng đầu lên hít thêm một hơi thật sâu, tay nắm lấy mỏm đá rồi dùng sức đẩy cơ thể xuống sâu hơn nữa.

Nước biển nông thế này vốn chẳng thể nâng nổi trọng lượng của cá voi sát thủ, cơ thể nó ép chặt xuống đáy biển, tay Thời Dư len vào khe hẹp giữa thân cá và đáy biển, có lẽ làm nó đau, cá voi sát thủ lại kêu lên, vây của nó khẽ cử động, vô tình đập trúng eo của Thời Dư.

Thời Dư vốn vẫn luôn căng thẳng tinh thần, bất ngờ bị đánh trúng cũng không kêu đau, chỉ nghiến răng tiếp tục mò mẫm. Có lẽ nhờ cú động này, tay cậu đã chạm được vào điểm mấu chốt—bàn tay cậu sờ trúng mỏm đá sắc nhọn.

Phát hiện ra điều này, Thời Dư lập tức ngoi lên mặt nước, phun mấy ngụm nước biển ra ngoài, quay sang nhìn mèo hệ thống: [Hình như nó bị đá nhọn đâm vào rồi.]

[Đệt…] Hệ thống cũng chửi một câu, [Giờ sao đây? Chủ hệ thống bị làm sao thế? Chuyện này để mình cậu xử lý kiểu gì?]

Thời Dư tháo kính pha ra, tiện tay vuốt mớ tóc ướt thành từng chùm ra phía sau đầu: [Hệ thống, cậu giúp tui xác nhận xem chủ hệ thống yêu cầu một mình tui hoàn thành, hay chỉ cần hoàn thành là được?]

Hệ thống xác nhận chỉ mất một giây rồi trả lời: [Không nói rõ, chắc làm kiểu nào cũng được... Tui sai rồi, tui không nên mắng hệ thống, rõ ràng là đang phát điểm miễn phí cho cậu mà.]

Thời Dư gật đầu, chẳng nói hai lời liền quay người rời đi. Mèo hệ thống ngồi trên mỏm đá liếm chân, cũng theo cậu lên bờ, giũ giũ nước dính trên lông: [Chủ hệ thống tốt bụng thế cơ à?]

[Nó nghĩ gì thì kệ nó…] Thời Dư liếc mắt nhìn mèo hệ thống một cái, bước nhanh tới xe Hoàng Ngư Xa lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Cục ngư chính địa phương, yêu cầu họ mang cần cẩu tới giúp. Cậu thì lại quay về bên cạnh cá voi sát thủ, không ngừng dùng nước biển giữ ẩm cơ thể cho nó. [Nhưng nắm rõ tâm lý của sếp là điều mà nhân viên nào cũng phải làm.]

Mèo hệ thống khinh khỉnh "hừ" nhẹ một tiếng, coi như ngầm đồng ý.

Người của Cục ngư chính đến nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, Thời Dư đứng chờ bên bờ biển khoảng hai mươi phút thì nghe thấy tiếng động cơ vang lên từ xa. Ban đầu cậu tưởng là xe, nhưng càng nghe càng thấy không ổn. Cậu vô thức nhìn lên bầu trời, nơi cuối chân trời xuất hiện một chấm đen nhỏ, tiếng động cơ ngày một lớn, cậu nheo mắt nhìn cho tới khi hình dáng to lớn của trực thăng bay tới ngay trên đầu.

Cửa trực thăng mở ra, một sợi dây thừng được ném xuống, hai quân nhân vũ trang nhanh chóng trượt xuống mặt đất. Vừa chạm đất, họ đã lập tức chào Thời Dư theo nghi thức quân đội, rồi nhanh chóng và im lặng móc dây thừng lên người cá voi sát thủ.

Thấy vậy, Thời Dư cũng vội chạy lại hỗ trợ. Cậu cố gắng đẩy phần sau cơ thể cá voi sát thủ để tạo ra khe hở giữa nó và đá ngầm, giúp dây thừng dễ dàng luồn qua. Cậu vừa đẩy vừa nói: “Bên dưới hình như có một tảng đá sắc nhọn đâm vào người nó, khiến nó không thể cử động được.”

Đẩy thêm hai cái, một quân nhân nhanh chóng luồn dây thừng qua được, giơ ngón cái với cậu: “Xong rồi... Lần sau đừng dễ dàng tiếp cận mấy loài động vật lớn này, nguy hiểm lắm.”

“Cũng không thể bỏ mặc không quản được.” Thời Dư nhún vai, liền thấy một người nhấn nút gì đó, ngay lập tức một lớp màng rất mỏng từ sợi dây phun ra, nhanh chóng bọc lấy toàn bộ cơ thể cá voi sát thủ. Sau khi bị lớp màng bao bọc, cá voi sát thủ có vẻ dễ chịu hơn hẳn. Một người ra dấu lên phía trên, cả hai nhanh chóng leo trở lại lên trực thăng theo dây thừng.

Trực thăng bắt đầu cất cánh, nhẹ nhàng kéo cá voi sát thủ lên khỏi mặt nước. Lớp màng trông cực kỳ chắc chắn, trọng lượng cá voi sát thủ được phân bổ đều, cá voi sát thủ nhìn không còn quá đau đớn. Cùng lúc đó, một dòng máu chảy ra khỏi lớp màng, rơi xuống mặt biển, nhuộm đỏ một vùng nước nhỏ.

Trực thăng kéo cá voi sát thủ lên hoàn toàn rồi từ từ bay về phía chân trời, Thời Dư đứng nhìn cảnh tượng này mà ngẩn người—đây là công nghệ gì vậy trời? Sao cậu chưa từng nghe nói tới bao giờ?

Hệ thống cậy mình đã có cơ thể, chạy tới bên cạnh đạp Thời Dư một cái: [Tỉnh lại! Về nhà!]

[Vậy là xong nhiệm vụ rồi à?] Thời Dư vẫn có chút lo lắng, cứu hộ kiểu này công nghệ cao đến mức chẳng giống cứu cá voi sát thủ chút nào. Thành phố ven biển này thường xuyên có sinh vật biển lớn mắc cạn khi có bão, nhưng cậu chưa bao giờ nghe chuyện dùng cả trực thăng đến cứu—lại còn tới nhanh vậy. [Họ không mang nó đến viện nghiên cứu gì đấy chứ?]

[Không đến mức đâu...] Mèo hệ thống cũng lo lắng một giây, sau đó nội hạch của nó liền nhận được thông báo từ chủ hệ thống: [Nhiệm vụ đặc biệt [Sinh mạng mắc cạn] đã hoàn thành, người làm nhiệm vụ [Thời Dư] nhận được một vé rút thưởng màu cam. Cảm ơn lòng tốt của bạn, thế giới sẽ khắc ghi tên bạn.]

Thời Dư nhìn vào chiếc vé rút thưởng màu cam vừa xuất hiện trong ba lô hệ thống, dòng mô tả ghi rõ:

[Vé rút thưởng màu cam]

[Vé này có thể dùng để rút ngẫu nhiên một vật phẩm trong cửa hàng hệ thống, phẩm chất ít nhất là màu cam.]

[Nhận xét của người chế tạo: Muốn trở thành vua may mắn à? Dùng nó đi, cậu chính là vua may mắn!]

[Nhận xét của hệ thống: Phát tài rồi!]

[Mau rút thưởng đi chứ, đừng nhìn nữa!] Mèo hệ thống hối thúc, [Vé thưởng chắc chắn ra đồ cam đó nha! Lần gần nhất tui thấy nó là khi người làm nhiệm vụ số 1921 hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS mới nhận được, lần này cậu lời to rồi! Ban nãy vừa thấy cái vé này tui còn không dám nói với cậu, sợ cậu bỏ luôn nhiệm vụ chấp nhận mất tiền, ai dè nhiệm vụ lại dễ dàng như vậy.]

Thời Dư chần chừ một lát, sau đó quyết định dùng luôn tấm vé. Trong ba lô hệ thống, tấm vé màu cam thoắt biến thành một mô hình nhỏ cũng màu cam. Nhìn qua mô hình cậu chẳng hiểu đây là cái gì, hình như là một sản phẩm công nghiệp. Hệ thống liền thông báo: [Chúc mừng bạn đã nhận được [Lò năng lượng hạt nhân vô hạn] X1.]

Phía dưới có dòng mô tả sản phẩm: [Lò phản ứng hạt nhân không cần bất kỳ nguồn năng lượng nào để hoạt động, đồng thời tương thích liền mạch với các sản phẩm có điện áp khác nhau, lớn thì tàu sân bay, nhỏ thì sạc nhanh điện thoại, sở hữu nó là sở hữu một mỏ vàng không bao giờ cạn kiệt!]

[Nhận xét của người chế tạo: Biển sao đang chờ bạn đấy!]

[Nhận xét của hệ thống: Đầu tiên, cậu phải sở hữu một chiếc tàu sân bay cái đã.]

Thời Dư nhìn chằm chằm món đồ với vẻ mặt không cảm xúc, mèo hệ thống thì kích động nhảy tới nhảy lui bên cạnh: [Vãi! Thời Dư vận khí của cậu đỉnh quá rồi! Món này hệ thống bán tới 99999999 tỷ token đấy! …Ơ? Sao cậu không vui?]

Thời Dư nổ máy chiếc xe Hoàng Ngư Xa, vừa lái xe về vừa nói: [Tui cần món này làm gì? Không thấy dòng bình luận phía dưới à? Muốn dùng thì trước tiên tui phải có tàu sân bay đã.]

[Có thể sạc điện thoại mà…]

[Chuyện ổ cắm điện làm được, tại sao tui phải dùng thứ này?]

[…]

Thời Dư nói tiếp: [Tui có thể giao nộp món này cho nhà nước không?]

[Tui khuyên cậu tốt nhất là đừng, trừ khi cậu muốn từ nay về sau chỉ được ăn cơm nhà nước thôi.]

Thời Dư nhướng mày hỏi lại: [Ý là gì?]

Hệ thống khó khăn giải thích: [Chính là kiểu bị nhốt trong viện nghiên cứu, không có tự do hoạt động, mọi hành động đều bị giám sát… loại cơm nhà nước đó.]

[Ồ.] Thời Dư lạnh lùng đáp lại. Nửa đêm kéo cậu dậy, căng thẳng kích thích chạy ngược chạy xuôi hơn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ được một món vô dụng như thế này, cậu chẳng vui nổi: [Nhìn theo hướng tích cực, ít ra cơm áo được bao hết.]

[Vậy tui phải làm sao?]

[Hay cùng nhau giao nộp luôn đi.]

[Emmm…] Hệ thống chậc lưỡi: [Cậu đang đùa đúng không?]

[Không đùa đâu. Cơm áo toàn bao, từ nay chẳng phải vật vã làm chủ ao nuôi cá gì nữa. Biết đâu còn được ở biệt thự tinh trang (tinh tươm - khang trang), nằm trong nội thành vành đai ba, người giúp việc bao nhiêu cũng có, mỗi ngày ba bữa đều do đầu bếp năm sao nấu, muốn ăn gì thì gọi món đó, phim ảnh, trò chơi đều miễn phí, chơi thoải mái chẳng sướng à?]

Mèo hệ thống bám chặt bên cạnh Thời Dư, lần này ngay cả áo thun của cậu cũng mất rồi, nó đành ôm lấy thanh chắn xe Hoàng Ngư Xa run lẩy bẩy, vẻ đáng thương—nó chẳng chút nghi ngờ việc Thời Dư đang đùa, vì Thời Dư thật sự làm được mấy chuyện này. Nó dốc hết sức thuyết phục: […Cũng không phải hoàn toàn vô dụng… À đúng rồi, bè cá! Thứ này có thể đặt lên bè cá mà! Như vậy trên bè cá cậu sẽ không cần lo lắng về vấn đề điện nữa, có thể dùng máy lạnh, máy giặt, tủ lạnh, TV, wifi luôn rồi meo!]

Nó lớn tiếng khen ngợi: [Thời Dư, cậu quả là vua may mắn đó! Ban nãy còn đang đau đầu vấn đề năng lượng trên bè cá, giờ đã giải quyết hoàn mỹ rồi! Tui còn có thể kiếm thêm hai nhiệm vụ, hoàn thành xong tặng luôn nhà hai phòng ngủ một phòng khách lắp đặt nội thất sẵn, chống được bão cấp 28 luôn! Bè cá vừa dựng lên, lò năng lượng lắp vào, tiện thể thêm một hệ thống nuôi cá tự động nữa, cậu chỉ việc nằm yên đếm tiền thôi!]

Khóe miệng hơi trễ xuống của Thời Dư thoáng động đậy, hệ thống biết ngay cậu đã dao động, tiếp tục thúc đẩy: [Giờ ta đã có lò năng lượng vô hạn, tốc độ nâng cấp ao cá sẽ càng nhanh hơn. Tui đề nghị chúng ta trực tiếp tìm một vùng biển xa một chút đặt ao cá, như vậy sau này ít người qua lại, nâng cấp nhanh cũng chẳng gây nghi ngờ. Làm một lần tới nơi tới chốn, sớm ngày trở thành chủ ao cá, tận hưởng cuộc đời người chiến thắng!]

[…] Khóe miệng Thời Dư lại nhếch lên thêm một chút nữa, hệ thống biết thế là xong rồi, lập tức tung ra một loạt nhiệm vụ, còn sợ Thời Dư không vui, vội vàng tự phát hành rồi tự hoàn thành luôn, cưỡng ép tặng một bộ hệ thống nuôi cá tự động cùng căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, tiện tay mở bản đồ biển, đánh dấu ra vị trí tốt nhất cho cậu chọn.

Thời Dư liếc mắt nhìn bản đồ, chọn luôn một vị trí trên vùng biển xa xa.

[Đang xây dựng ao cá cấp một…]

[Thời gian đếm ngược: 9 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây.]

[Ba ơi, ngài vui chút nào chưa ạ?]

Thời Dư kiêu ngạo gật nhẹ đầu một cái.

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu mơ mộng viển vông về tương lai.

Thời Dư thì nhìn về phía trước, trong mắt đầy vẻ suy tư… Hệ thống, sợ chính phủ à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play