Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng
Ngày hôm sau, Thời Dư ngủ liền một mạch cả ngày, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị—một con mèo vàng đang nằm bò trước máy tính của cậu, móng vuốt đặt trên con chuột, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp chơi bài "Đấu địa chủ" online với người khác.
Đừng hỏi Thời Dư vì sao biết là "Đấu địa chủ", bởi vì tiếng hô vui vẻ phấn khởi vẫn còn vang vọng khắp căn phòng.
"Tăng gấp đôi!"
"Gọi địa chủ!"
"Cho địa chủ một ly cappuccino!"
Thời Dư cố nén cơn giận, lên tiếng gọi: "Hệ Hệ, mèo thì không biết chơi máy tính!"
Mèo hệ thống đầu cũng không quay lại, chỉ kêu một tiếng: "Meo."
[Trời ơi, nhà mình chỉ có hai người thôi, để tui thư giãn chút thì có sao đâu nào?] Giọng hệ thống đầy vẻ lươn lẹo vang lên trong đầu Thời Dư.
Thời Dư trợn trắng mắt, bước xuống giường đi vào nhà bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra hai con ghẹ xanh, mai màu xanh óng ánh, phần bụng trắng nõn, xen lẫn một ít sắc cam tươi sáng. Hai con ghẹ này nhờ nhiệt độ thấp, cộng thêm có nước và máy sục oxy mà vẫn còn rất tươi sống. Cậu cầm một con dao chặt xương, tay nâng dao hạ dứt khoát hai nhát, chia đôi hai con ghẹ từ chính giữa, phần gạch vàng đầy đặn bên trong lập tức chảy ra, tràn lên trên thớt. Cậu lại đập thêm một quả trứng, dùng lòng đỏ quét kín lên phần mặt có gạch của ghẹ, bỏ vào chảo dầu nóng, thêm hành gừng tỏi xào qua một lượt, sau đó cho gạo và nước vào, đậy nắp lại bắt đầu nấu cháo, rồi mới thong thả đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hương thơm nồng đậm của ghẹ hòa quyện với mùi gạo nhanh chóng lan tỏa khắp căn nhà, ngay cả hệ thống đang nằm trước máy tính đánh bài cũng không kiềm chế nổi bản tính mèo của mình, hít hít mũi, quay đầu nhìn chằm chằm về phía nhà bếp mấy lần.
Thời Dư mới đánh răng được một nửa, trong miệng còn đầy bọt kem, đột nhiên càng nghĩ càng bất an, cậu ngậm luôn bàn chải đánh răng đi ra ngoài: [Hệ thống, cậu dùng tài khoản của ai chơi Đấu địa chủ thế hả?]
Mèo hệ thống lúc này vừa thắng xong một ván, một con số cực lớn đang nhảy múa trên màn hình. Nó quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý nói: [Đương nhiên là tài khoản của cậu rồi! Chỉ một buổi sáng tui kiếm cho cậu tận hai trăm triệu đậu vui vẻ, thấy tui tốt chưa?]
Thời Dư: […]
Hệ thống là một con mèo có năng lực tự quản lý cực kỳ tốt, vừa thắng ván này liền lập tức thoát game. Nó liếm liếm chân mình, thuận miệng phàn nàn: [Nhưng mà con người các cậu thật khó hiểu... Tui còn tưởng mấy trò này chỉ dựa vào tính toán, xét về khả năng tính toán thì có ai thắng nổi tui cơ chứ? Ai dè ban đầu vẫn thua liên tục mấy ván, chơi sạch hết đậu, may mà tui thông minh lanh lợi...]
Nói tới đây, mèo hệ thống mới phát hiện ra chỗ không ổn, cứng đờ quay đầu lại nhìn Thời Dư, chỉ thấy Thời Dư cười nhạt hỏi: [May mà cậu thông minh lanh lợi… Rồi sao nữa?]
[…Rồi tui dùng chút xíu tool hack thôi.]
[Tool hack? Tool gì thế? Có phải loại cực kỳ tốt, có thể thoải mái sửa số lượng đậu, không bao giờ bị khóa tài khoản, ai ai cũng đang dùng đó không? Lần sau nhớ giới thiệu cho tui với nhé?]
[…]
Thời Dư nhẹ giọng hỏi: [Tool xanh lam, xanh lá hay loại cầu vồng?]
[…Xanh lam.]
Thời Dư nhéo lấy lớp da gáy béo ụ của mèo hệ thống nhấc lên: "Hệ Hệ à, hay hôm nay chúng ta đi triệt sản luôn nhé?"
"…Meo? Meo meo meo meo—!" Mèo hệ thống giãy giụa một hồi mới sực nhớ ra mình có thể nói tiếng người: [Thời Dư, cậu bình tĩnh đi, tui không dùng nhiều lắm! Thề luôn chỉ một chút xíu… thực sự chỉ một chút xíu thôi!]
[Một chút xíu là bao nhiêu?] Thời Dư cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại lên xem lịch sử thanh toán—giỏi lắm, từ gói nạp đầu tiên 1 tệ tới mức cao nhất 648 tệ một lần cũng không bỏ sót. [Cậu đúng là giỏi thật.]
[Bình tĩnh nào! Cậu là phú nhị đại mà! Không đúng… phú tam đại luôn! Đừng tính toán chút tiền nhỏ này chứ!]
[Nếu cậu lập tức tuyên bố chia tay tui ngay tại đây, từ nay về sau không qua lại với nhau nữa, thì tui không tính toán với cậu chỗ tiền này.] Một tay Thời Dư xách con mèo, một tay lấy bàn chải đánh răng khỏi miệng, ánh mắt nhìn mèo hệ thống khiến nó dựng cả lông lên.
Mèo hệ thống ưỡn ngực ra vẻ anh dũng hy sinh: […Dù sao cũng tiêu hết rồi, cậu cứ tùy ý đi!]
[Được thôi!] Thời Dư xách mèo hệ thống vào phòng tắm, đặt nó lên trên bồn nước toilet, tự mình nhổ bọt đánh răng ra rồi nói: [Dù sao tui cũng không phải ác quỷ, hôm nay cậu chọn một trong hai: hoặc triệt sản hoặc kiếm lại số tiền cậu vừa tiêu đi.]
Mèo hệ thống ngoan ngoãn ngồi trên bồn nước, không dám động đậy: […Hệ thống không thể kiếm tiền thay người làm nhiệm vụ, như vậy là phạm quy.]
Thời Dư súc miệng, mắt nhìn xuống nó: [Vậy hệ thống được phép xài tiền của người làm nhiệm vụ hả? Cậu thế này có tính là GM lạm quyền vì lợi ích cá nhân không?]
[…] Mèo hệ thống im lặng một lúc lâu, hồn phách như bay mất khỏi xác, lặng lẽ bước ra khỏi phòng tắm. Thời Dư chẳng để ý nó, thoải mái rửa mặt sạch sẽ. Đến lúc cậu ra ngoài, đã thấy mèo hệ thống ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa, kéo theo chiếc điện thoại của cậu, bộ dạng ngoan ngoãn nói: [Tui đã mua giúp cậu mấy mã cổ phiếu rồi, sáng mai bán ra là sẽ lấy lại được số tiền vừa tiêu.]
Thời Dư nhướng mày, nhìn không ra là đang vui hay giận: [Nếu lỗ thì sao?]
Mèo hệ thống nhảy dựng lên: [Cậu có thể xúc phạm nhân phẩm của tui, nhưng không thể nghi ngờ năng lực tính toán của tui!]
[Thế ban nãy ai là người chơi Đấu địa chủ thua sạch tiền phải đi nạp?]
Mèo hệ thống lập tức xụ mặt xuống: […Là tui.]
Thời Dư đi vào bếp kiểm tra nồi cháo ghẹ của mình. Nồi cháo này có chức năng giống như nồi áp suất, chỉ cần hai mươi phút là gạo sống chín nhừ thành cháo, tính thời gian chắc cũng sắp được rồi. Mèo hệ thống đáng thương cọ cọ vào chân cậu, tuyệt vọng nói: [Ba ơi xin hãy yêu con thêm một lần nữa đi! Lần này nhất định con làm được!]
Thời Dư bế nó ra ngoài bếp, đặt lên bàn ăn. Mèo hệ thống ủ rũ nghĩ rằng Thời Dư hết thương nó rồi, thì nghe tiếng loảng xoảng trong bếp một hồi, Thời Dư đã bưng một cái nồi lớn đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, cậu quay trở vào bếp lấy một bộ bát đĩa nữa ra.
Cháo ghẹ vừa nấu xong có màu cam rực rỡ, hạt gạo mềm nhừ nở bung, hòa quyện hoàn hảo cùng phần gạch ghẹ vàng ươm, tỏa ra mùi thơm ngon vô cùng. Mèo hệ thống len lén nhìn một cái vào nồi cháo, "ư ử" một tiếng rồi nằm bẹp xuống bàn.
Thời Dư múc cho mình một bát cháo ghẹ, thổi cho nguội bớt rồi ăn thử một miếng. Cháo chưa thêm muối, vị hơi nhạt, nhưng như thế này cũng vừa đúng lúc.
Cậu múc một chút cháo vào chiếc đĩa nhỏ đặt qua một bên, rồi vào bếp lấy muối. Dưới quạt điện, cháo trong đĩa rất nhanh nguội đi, Thời Dư quay lại nêm muối vào bát của mình, kiểm tra độ nguội của đĩa cháo kia, thấy vừa ăn thì đẩy đến trước mặt mèo hệ thống: "Ăn đi, con trai ngoan."
[…Thời Dư.] Mèo hệ thống bất ngờ ngẩng đầu lên, đầy cảm động nhìn cậu, rồi lập tức cúi đầu liếm cháo, vừa liếm vừa kêu trong đầu Thời Dư: […Đệt… hu hu hu… ngon quá đi mất... cảm ơn ba ba!]
Thời Dư cười nhẹ, cũng cúi đầu ăn cháo của mình. Một người một mèo ăn no xong cùng nhau nằm dài trên sofa. Hệ thống được thỏa mãn cơn đói, từ từ tỉnh táo trở lại, hối hận khôn nguôi: Nó căm hận bản thân sao vừa rồi lại không kiểm soát nổi cái miệng chứ!
Trời đã muộn, Thời Dư nhìn đồng hồ rồi lấy chân khều mèo hệ thống đang hối hận kia: [Nhanh nào, nhiệm vụ thường ngày hôm nay là gì?]
[…Hả? À đúng rồi, còn vụ này nữa.] Mèo hệ thống bấy giờ mới sực nhớ ra: [Để tui xem... hôm nay có hai lựa chọn, một là nhặt 10 con nhum biển, hai là thả lưới bắt được 2 cân cá.]
Hiện tại đang là lúc thủy triều lên, còn cách lúc nước rút xuống vài tiếng đồng hồ nữa, thêm vào đó số lượng nhum biển kia hơi nhiều, vả lại việc có nhặt được nhum biển hay không thực sự phải dựa vào may mắn, thế nên Thời Dư chọn nhiệm vụ thứ hai: [Vậy thì ra biển thả lưới đi.]
[Ok!] Hệ thống đáp một tiếng, ngay lập tức phát thông báo:[[Nhiệm vụ thường nhật! Hai cân cá!] Thả lưới bắt cá, chỉ cần tổng số cá bắt được bất kể chủng loại vượt quá hai cân là hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng nhiệm vụ: 250 đồng tiền hệ thống, cá giống ngẫu nhiên x10.]
Thời Dư ợ một tiếng, xỏ đôi dép lê đủng đỉnh bước ra ngoài.
Gió biển ban đêm xua tan đi cái nóng ban ngày, thổi lên người lành lạnh dễ chịu. Không ít hàng xóm đều cầm cây quạt lớn ra ngoài hóng mát, thấy Thời Dư lái xe Hoàng Ngư Xa ra đều vui vẻ chào hỏi cậu.
Ngồi trên xe, Thời Dư cũng lần lượt gọi tên một lượt ông bà, cô chú bác dì xung quanh. Ông Ba vừa mới chơi xong một ván cờ tướng với người khác, thấy trên xe cậu còn mang theo cần câu và mồi câu, liền hỏi: "Tiểu Dư, khuya rồi còn định đi câu cá à?"
"Dạ vâng, ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ con không ngủ được—cũng đang rảnh nên ra biển câu cá, tiện thả lưới xem thử có vớt được vài con cá mang về nhà cải thiện bữa ăn hay không."
"Ra biển buổi tối phải chú ý an toàn đó." Ông Ba dặn dò một tiếng, ánh mắt hơi đục nhìn sang con mèo vàng ngồi cạnh Thời Dư, hỏi: "Con nuôi mèo từ hồi nào vậy? Con mèo này nhìn phúc hậu đấy!"
Thời Dư cười sảng khoái: "Đúng thế ạ! Hôm qua tự dưng nó chạy lên thuyền của con, người ta nói mèo đến thì có phúc, chó đến thì có tài, nên con cũng nhận nuôi luôn rồi."
"Tốt lắm, phải chú ý chút phong thủy." Ông Ba khoát tay: "Thôi không cản con nữa, mau đi đi."
"Dạ con đi đây!" Thời Dư vẫy vẫy tay với ông Ba, rồi chậm rãi lái chiếc xe Hoàng Ngư Xa ra bờ biển.
Giờ này thực ra không chỉ có mình Thời Dư ra biển, còn rất nhiều người khác cũng đi soi mực hay thả lưới ban đêm. Cá thật ra cũng ngủ, chẳng qua chúng ngủ mà không nhắm mắt nên người ta không nhận ra, do đó cá ban đêm thường ngu ngốc hơn ban ngày, dễ đánh bắt hơn nhiều.
Không ít ngư dân đều biết rõ tập tính này, vì vậy buổi tối số người ra biển đánh bắt hoặc thả lưới khá đông.
Thời Dư vui vẻ chào hỏi mấy người cùng ra biển, lùa con mèo hệ thống lên thuyền, kéo máy một cái, chiếc thuyền nhanh chóng lao về phía đường chân trời.
Vốn ban đầu cậu định thả lưới xong thì câu cá một lúc, chẳng hiểu sao, đến nơi thả lưới xuống rồi, bất giác lại thấy buồn ngủ. Thế là cậu nằm luôn trên sàn tàu định ngủ một giấc ngắn.
Ngay lúc cậu đang ngủ rất say, bỗng nghe tiếng hệ thống hét lớn: [Thời Dư! Mau dậy đi! Có cá to va vào lưới rồi!]
Nghe thấy tiếng hệ thống gọi, Thời Dư lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bật dậy cầm theo vợt vớt cá, một tay kéo lưới, chuẩn bị vớt con cá lớn kia lên.
Nửa phút sau, cậu nhìn vào tấm lưới đang chứa một—con—cá—voi—sát—thủ—to—đùng, hoàn toàn rơi vào im lặng.
Trong miệng cá voi sát thủ còn ngậm một con cá lớn, thoạt nhìn giống như là cá ngừ đại dương.
Một loài cá sống dưới biển sâu.
Thời Dư thậm chí còn nhìn ra được biểu cảm trên mặt con cá ấy, đại ý là:
[Hi~! Con người, tặng anh con cá nè, ăn đi!]